Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 709: Đạo Văn Sơ Thạch (1)

"Nhất Bộ Đăng Thiên!"
"Lưỡng Bộ Đăng Thiên!"
"Tam Bộ Thành Tiên!"
". . . "
Từ Tiểu Thụ liều mạng thuấn di, thời điểm linh nguyên thấy đáy, mới tìm một chỗ kín đáo ẩn núp, sao đó trốn vào trong Nguyên Phủ.
Hiện tại hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao thuấn di lại là thần kỹ hệ không gian.
Cho dù mạnh như Hôi Vụ Nhân, thời điểm muốn thoát thân, tối đa cũng chỉ có thể mượn dùng thiên cơ gia tốc.
Nhưng Từ Tiểu Thụ hắn thì khác.
Chỉ cần nằm trong phạm vi Cảm Giác, tâm niệm vừa động, liền có thể tùy tiện thuấn di đến.
Mà khoảng cách mỗi lần thuấn di, đều gần mười dặm.
Nếu như thu hẹp Cảm Giác, hắn thậm chí có thể thuấn di đến mười mấy, hai mươi dặm!
Liên tiếp thi triển sáu, bảy lần Nhất Bộ Đăng Thiên, Từ Tiểu Thụ lập tức thoát ly chiến trường bảy mươi, tám mươi dặm.
Khoảng cách này. . .
Cho dù Thủ Dạ mạnh hơn, cũng không cách nào đuổi kịp!
"Hô ~ "
Từ Tiểu Thụ một mạch chạy đến thiên nhai, sau khi trốn vào trong Nguyên Phủ, mới dám buông lỏng một hơi.
Hắn vỗ ngực, cảm giác phía sau đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Kỳ thật, trước một giây quyết định chạy trốn, Từ Tiểu Thụ đã nhìn thấy Thuyết Thư Nhân muốn phá băng đi ra.
Tuy không biết ba người kia nói gì, có giao chiến hay không.
Thế nhưng những thứ kia đã không còn quan trọng.
"Tên kia. . . "
Giờ phút này Từ Tiểu Thụ rất hiếu kỳ, không biết nam tử váy đỏ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bị đông thành băng điêu, vẫn có thể tự mình giải phong?
Hơn nữa dựa theo giác quan thứ sáu của Từ Tiên Tri, hắn cảm thấy nam tử váy đỏ vẫn còn hậu thủ khác!
Nói cách khác.
Người thắng cuối cùng, có khả năng không phải Hôi Vụ Nhân, cũng không phải Thủ Dạ.
Mà chính là váy đỏ nam!
"Chậc chậc."
"Nếu thật đúng như vậy, liền vô cùng thú vị. . . "
Từ Tiểu Thụ hất đầu một cái, không suy nghĩ nhiều nữa.
Người thắng cuối cùng là ai, thắng bằng cách nào, không cần con kiến hôi như hắn đến quan tâm.
Hắn chỉ biết lần này mình bỏ trốn, nhất định sẽ bị xếp vào trong sổ đen Hồng Y.
Nói không chừng sau này đi ra ngoài, gặp phải người của Thánh Thần Điện, nhất định phải mang mặt nạ, ẩn giấu thân hình, đi vòng qua.
"Từ Tiểu Thụ."
Bên tai truyền đến tiếng kêu gọi trầm thấp.
Từ Tiểu Thụ đưa mắt nhìn lại.
Ngư Tri Ôn!
"Ách. . . "
Hắn nhất thời ngẩn ngơ.
Suýt chút nữa quên mất, bên trong Nguyên Phủ, còn cất giấu một vị thiên chi kiêu nữ Thánh Thần Điện!
"Ngươi đã tỉnh?" Hỏi một câu không có chút dinh dưỡng nào.
"Ừm."
Ngư Tri Ôn gật đầu, ánh mắt nhìn quanh một vòng: "Đây là. . . nơi nào?"
"Nguyên Phủ."
Từ Tiểu Thụ biết lấy chỉ số thông minh của Ngư Tri Ôn, không có khả năng không nhìn ra đây là không gian Nguyên Phủ, cho nên hắn liền trực tiếp thừa nhận.
"Nguyên Phủ? Là khối đá lúc trước Trình Tinh Trữ thua?"
Ngư Tri Ôn có hơi kinh ngạc.
Tuy lúc trước nàng đã lờ mờ đoán ra, nhưng chân chính biết được Từ Tiểu Thụ có thể chữa trị Nguyên Phủ, nội tâm nàng vẫn rung động không thôi.
Linh Trận Đại Tông Sư hệ không gian. . .
Ngay cả bản bộ Thánh Thần Điện, cũng không có!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
"Từ Tiểu Thụ!"
Mộc Tử Tịch ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt sư huynh nhà mình, thần sắc tung tăng, hoàn toàn không nhìn ra nàng đang vụng trộm nguyền rủa.
"Bên ngoài thế nào, có nguy hiểm hay không?" Nàng ôm lấy khuỷu tay Từ Tiểu Thụ hỏi.
Ngư Tri Ôn híp mắt nhìn, lập tức thu hồi ánh mắt, môi đỏ bất giác bĩu ra.
"Rất nguy hiểm."
"Quỷ Thú phong ấn, Hồng Y, cộng thêm một tên gia hỏa không biết từ nơi nào đến. . . đều mạnh vãi chưởng."
Từ Tiểu Thụ nhe răng, rút tay khỏi "sân bay", hất tay áo nói: "Nhưng sư huynh của ngươi là ai, hai ba chiêu đã đánh bọn họ tè ra quần, cuối cùng nghênh ngang, cầm toàn bộ bảo vật trốn. . . phi, rời đi!"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +4."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
"Không tin?"
Hắn cười lạnh xòe tay ra, băng liên lập tức nở rộ, "Biết đây là gì không?"
"Tam Nhật Đống Kiếp!"
Ngư Tri Ôn lập tức kinh hô.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lại làm ra chuyện quái đản gì, không phải ngươi muốn lấy thứ kia. . . " Mặt mũi Mộc Tử Tịch tràn đầy hoài nghi.
"Tiện tay cầm thôi!"
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc, "Ăn dưa hấu xong, trước mặt còn đặt một quả dứa mê người, ngươi có ăn không?"
Mộc Tử Tịch: ". . . "
"Chơi vui như vậy, lại không mang ta theo?!" Nàng bất mãn hừ hừ ra tiếng.
"Chơi vui?"
Từ Tiểu Thụ nhớ đến tình cảnh lúc đó, lòng còn sợ hãi, "Nếu ngươi đi ra, vậy không phải là chơi vui, mà là cùng chết!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
"Không nói chuyện này nữa."
Khoát tay chặn lại, xuyên qua nhị nữ, Từ Tiểu Thụ cất bước tiến lên.
Bên trong không gian Nguyên Phủ, còn có nhiều chuyện chưa giải quyết đây.
Đầu tiên hắn nhìn lên không trung.
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc vẫn đang bị Giác Minh Tiên treo lơ lửng.
Tiểu khả ái bị hạ cấm ngôn, ngoại trừ dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương đâm Từ Tiểu Thụ, thì không thể làm gì khác.
Ngoài ra. . .
Ở phía trên ba tầng linh dược, Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu nửa người vỡ tan trôi lơ lửng, cùng với Băng Lam Bạch Khô Lâu lúc sau đưa vào.
Băng Lam Bạch Khô Lâu vẫn đang bị lực lượng phong ấn tàn phá.
Hiển nhiên.
Đến giờ phút này, nó vẫn chưa thể thoát khỏi Hôi Vụ Nhân trói buộc.
Băng Lam Bạch Khô Lâu thuần dùng linh nguyên chiến đấu, bị lực lượng phong ấn khắc đến chết đi sống lại.
"Từ Tiểu Thụ, đây không phải đầu Bạch Khô Lâu lúc trước truy sát ngươi ư, sao lại kéo nó vào?"
Mộc Tử Tịch thuận theo ánh mắt sư huynh nhìn tới, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Còn có tên này. . . là muội muội của nó sao?"
"Hẳn không phải muội muội."
Từ Tiểu Thụ nhìn mặt mũi Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu tràn đầy cừu hận.
Gia hỏa này dường như muốn lớn tiếng gầm thét.
Nhưng ở bên trong không gian Nguyên Phủ, Từ Tiểu Thụ muốn vây khốn, cấm ngôn, nó sao có thể phát ra một tí âm thanh nào?
"Không phải muội muội, vậy ngươi đóng gói đưa vào làm gì?" Mộc Tử Tịch không hiểu: "Đã sắp không đủ chỗ. . . "
Lời này không giả.
Từ Tiểu Thụ đau đầu quan sát không gian bốn phía.
Nguyên Phủ vốn không lớn.
Lúc đầu ba tầng dược thảo Linh Dung Trạch treo ở trên không, lưu lại không ít không gian.
Nhưng hai tên to con vừa tiến vào, không gian phía trên liền không còn thừa bao nhiêu.
Cũng may thân thể Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu không trọn vẹn.
Nếu như nó đủ tay đủ nhân.
Trong hai tên to con, phải có một tên đưa chân vào sương mù hỗn độn, mới có thể hóa giải tràng diện chen chúc này.
"Quả thật có hơi chật. . . "
Từ Tiểu Thụ vuốt trán thở dài.
Lúc trước hắn cảm thấy không gian Nguyên Phủ rất lớn.
Hiện tại. . . đã sắp không còn chỗ đứng rồi!
Nếu như sau này gặp được bảo vật có thể tích hơi lớn một chút.
Dựa theo tốc độ khuếch trương của không gian Nguyên Phủ, đoán chừng mình chỉ có thể bỏ đi vài món chất lượng kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận