Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1934: Trảm Thần Quan, Nhiễm Mính! (2)

"Cho nên nó đến cùng là thứ gì?" Từ Tiểu Thụ đã sớm cất kỹ Trảm Thần Lệnh, cứng đầu đáp lời giống như con lừa, Dạ Kiêu càng xem trọng, hắn càng không thể cho.
Chuyện này dính đến bản chất lập trường song phương không liên quan tới Trảm Thần Lệnh, chỉ là Dạ Kiêu vĩnh viễn không biết được.
Dạ Kiêu trầm mặc, một lần nữa không nói lời nào.
Từ Tiểu Thụ trở tay muốn đâm mở phong ấn trên cửa phòng giam, hỏi thăm Hàn gia lai lịch Trảm Thần Lệnh, hắn cảm giác vị Bán Thánh kia thần thông quảng đại, không đến mức không biết được lai lịch Trảm Thần Lệnh.
Dạ Kiêu thấy thế lần nữa lên tiếng: "Ta lui một bước, ngươi có thể giữ Trảm Thần Lệnh, xem như ghi ngươi một công, ngươi theo ta về Thánh Thần Điện, chỉ cần lai lịch quá quan, sau này ngươi đi theo ta, có thể đổi công lao thành tài nguyên tu hành."
Cái gì?
Từ Tiểu Thụ mộng bức.
"Ý ngươi là, muốn ta gia nhập Ám bộ? Làm việc cho ngươi?"
"Có thể hiểu như vậy, nếu ngươi muốn, ta có thể đề cử ngươi đi Đạo bộ, hoặc Dị bộ."
Luận linh trận nhất đạo, Trần Đàm có tư cách gia nhập Đạo bộ;
Luận "lực lượng khí tức Tà Thần", Dị bộ có thể giúp hắn nghiên cứu thuật pháp, thỏa mãn nhu cầu song phương;
Luận đầu não, kỹ pháp, mưu lược, chỉ cần gia hỏa này gia nhập Ám bộ, tương lai khẳng định tiền đồ vô lượng. . .
Mặc kệ hắn lựa chọn như thế nào, chỉ cần gia nhập Thánh Thần Điện, Dạ Kiêu đều cảm thấy mình đã trải cho Trần Đàm con đường tốt nhất, trợ giúp Nam Vực tạp tu gia nhập tổ chức đệ nhất đại lục, vì đó hiệu lực, chính danh tu đạo, nàng không tin Trần Đàm không động tâm.
"Ta mẹ nó đi theo ngươi chịu chết à?" Từ Tiểu Thụ ở trong lòng mắng to.
Vẻn vẹn lai lịch, hắn đã không có khả năng thông quan, sao có thể gia nhập Thánh Thần Điện? Dạ Kiêu sao lại giống Thủ Dạ như vậy?
"Nhàn vân dã hạc đã quen, tại hạ không muốn đi."
Từ Tiểu Thụ khoát khoát tay, ngay cả giả vờ đáp ứng sau đó làm phản đều không nghĩ đến.
Dù sao nếu như đáp ứng, cho dù chỉ là giả vờ, thế nhưng đi theo Dạ Kiêu hành động, đợi càng lâu, nguy hiểm bại lộ sẽ càng cao.
Đầu óc có bệnh mới tùy ý gia nhập tổ chức lớn, đây chẳng khác gì bại lộ ở trước mặt mọi người, các loại phiền phức không biết tên sẽ ùn ùn kéo tới.
Lúc trước Từ Tiểu Thụ cự tuyệt Diêm Vương, cũng bởi vì nguyên nhân tương tự.
Dạ Kiêu im lặng, không ngờ mình ném cành ô liu ra, lại bị người cự tuyệt, đây là lần đầu tiên nàng muốn mời chào một người như thế.
"Ngươi có thể. . ."
"Tại hạ không cần suy nghĩ thêm."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu ngắt lời, ngước mắt nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên hung quang, nói:
"Không sợ nói cho ngươi biết, Dạ Kiêu cô nương, Thanh Tịnh Môn Đình chính là tại hạ diệt, lão đầu tử dạy người, khiến ta có cảm giác ông ấy muốn làm cha ta."
"m thanh ồn ào phiền chết đi được, còn thỉnh thoảng bắt đi làm nhiệm vụ, khiến tại hạ chẳng khác gì khôi lỗi."
"Hiện tại. . ."
Từ Tiểu Thụ nói xong giang tay, trêu tức cười thành tiếng, trong mắt hiện lên hồi ức tốt đẹp, thổn thức nói:
"Thi thể lão đầu tử chôn bên dưới Đại Phạm Sơn, nếu Dạ Kiêu cô nương cảm thấy hứng thú, có thể đến tìm. . . ừm, nếu như ông ta còn sót lại một chút linh tính."
Hắn nói chuyện thản nhiên, tư thái thập phần không quan trọng, khiến người nghe có một loại cảm giác buồn nôn muốn ói.
Dạ Kiêu lần đầu tiên được trải nghiệm tâm tình đột biến là như thế nào, từ rất muốn mời chào một người, chuyển sang hận không thể lập tức giết chết hắn!
Nàng lãnh huyết, nhưng không đến mức tuyệt tình, có thể làm được giống như Trần Đàm, nghe những lời hắn nói. . . đây thỏa thỏa chính là súc sinh khi sư diệt tổ!
"Nam Vực tà tu. . ." Dạ Kiêu nỉ non, đôi mắt bên dưới mũ trùm càng lãnh khốc hơn.
"Nhận chán ghét, điểm bị động, +1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, +1."
"Xùy ~"
Từ Tiểu Thụ không thèm quan tâm những chuyện này, trở tay đâm mở phong ấn phòng giam.
"Ồ, nghĩ kỹ rồi? Trần Đàm lão ca, ngươi quyết định muốn cứu bản đại gia?" âm thanh Hàn gia có chút vui vẻ, hiển nhiên cao hứng Trần mỗ nhân nhanh như vậy liền đến tìm mình.
Ỷ lại sẽ nghiện.
Y không sợ phiền phức, chỉ sợ Trần Đàm không đến làm phiền y, không quan tâm phong ấn, thấy chết không cứu.
"Trảm Thần Lệnh, đây là thứ gì?" Từ Tiểu Thụ đi thẳng vào vấn đề.
"Hắc, ngươi hỏi đúng người, ngươi sớm nên hỏi bản đại gia, bà nương thối kia đến chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
Hàn gia đầu tiên là đậu đen rau muống một câu, dường như biết rất rõ tình huống bên ngoài, sau khi ngừng tạm một lúc mới nói:
"Ngươi nắm giữ "khí tức lực lượng Thuật Tổ", cũng kiến thức qua "lực lượng Tử Thần" của nàng, chắc hẳn biết được lực lượng Tổ Nguyên đi.
"Ừm." Từ Tiểu Thụ gật đầu.
Hơi nghiêng đầu, Dạ Kiêu phía xa cũng đang ngưng mắt nhìn sang.
Tuy nhiên nàng minh bạch một khi xuất thủ, khẳng định sẽ bị Hàn gia phản kích, cho nên Dạ Kiêu chỉ có thể đè xuống tính tình, không vội phá hư cuộc nói chuyện.
"Thời đại Viễn Cổ, anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không chỉ có mười vị thần kia, mà còn xuất hiện một vị Trảm Thần Quan, gọi là Nhiễm Mính, chiến lực của hắn có thể. . . chặt đứt lực lượng Tổ Nguyên, hơi cao hơn hơn phân nửa Thập Tổ một chút." Hàn gia êm tai nói.
Trảm Thần Quan, Nhiễm Mính?
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác, cảm giác cái tên này vừa có chút lạ lẫm, lại có hơi quen thuộc.
Hắn cẩn thận hồi ức lại, dùng Cảm Giác kiểm tra ký ức, lập tức tìm được cảm giác quen thuộc kia từ đâu đến.
Thời điểm dùng "Quỷ Ký màu đỏ" khế ước Hư Không Tướng Quân Hồng, hắn từng thay mình vào, trải nghiệm một phần cuộc đời của Hồng, thời điểm bị Ma Thần dùng song thủ đại kiếm đâm thủng ngực hấp hối, bên trong một tia ý chí cuối cùng, có chi tiết liên quan đến Trảm Thần Quan.
"Nhiễm Mính. . . xin lỗi. . ."
"Ta. . . chỉ có thể. . . đi trước. . . một bước. . .. . ."
Từ Tiểu Thụ trừng to mắt, lấy lại tinh thần, nhìn Dạ Kiêu đang thờ ơ, đột nhiên có chút không muốn Trảm Thần Lệnh, cảm giác đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Hàn gia thì vẫn tiếp tục nói: "Sau khi Trảm Thần Quan Nhiễm Mính chết, thế nhân tranh nhau tìm kiếm di chỉ, muốn kế thừa lực lượng của hắn, sau đó trải qua nhiều năm nghiên cứu, cuối cùng tìm được phương pháp."
"Phương pháp gì?" Từ Tiểu Thụ mở miệng hỏi, trong lòng thầm nghĩ vị kia mạnh như vậy, cũng đã chết?
"Tập hợp đủ ba tấm Trảm Thần Lệnh năm đó Nhiễm Mính để lại, liền có thể tìm tới bảo tàng, trong cõi u minh, đầu nguồn của hết thảy chuyện này, nằm ở trong di chỉ kia." Ngữ khí Hàn gia vô cùng chắc chắn.
"Trần Đàm!" Trên vai Tử Vong Đại Pháp Sư, Dạ Kiêu đã đứng không yên, hiển nhiên không ngờ tới Hàn gia lại biết được nhiều như vậy.
"Đừng quên, y là Bán Thánh." Nàng cảnh cáo.
"Tại hạ biết." Từ Tiểu Thụ nhìn cột tin tức, không có nhìn thấy "Nhận lừa dối", "Tinh thần thức tỉnh" cũng không có phát động.
Chân Thân Thứ Hai bên trong thế giới Nguyên Phủ một mực nắm lấy long lân Thánh Đế, truyền tới tin tức Hàn gia hẳn không có nói dối, chí ít long lân Thánh Đế công nhận Hàn gia đang nói thật.
"Trảm Thần Lệnh từng được tập hợp đủ?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
Sở dĩ hắn hỏi như vậy, là bởi vì trong lời Hàn gia nói, có nhắc đến "di tích Nhiễm Mính", khẳng định có người tìm tới, đồng thời tận mắt nhìn thấy di tích Nhiễm Mính, tin tức mới có thể truyền ra ngoài.
"Tiểu tử ngươi quả nhiên rất thông minh, rất giống bản đại gia!" Hàn gia "chít chít" cười thành tiếng, lại nói "Từng được tập hợp đủ qua một lần, nhưng sau khi di tích Nhiễm Mính xuất thế, Trảm Thần Lệnh đã bị đánh tan, không ai có thể tiến vào."
"Cho nên, đây vừa là bản đồ thông hướng di tích, vừa là chìa khóa mở ra bảo tàng?" Từ Tiểu Thụ nắm lấy Trảm Thần Lệnh cao cỡ nửa người, trái tim đập thình thịch.
Giữa không trung, Dạ Kiêu đã bắt đầu nôn nóng bất an, khí tức tử vong ẩn ẩn chảy khắp toàn thân, tựa hồ đang do dự có nên xuất thủ hay không.
Nàng gấp, Hàn gia quả nhiên biết rất nhiều, hơn nữa khả năng cao còn nói đúng. . . Từ Tiểu Thụ không cần quay đầu lại cũng có thể đưa ra phán đoán, lúc này hỏi lại: "Vậy ngươi biết hai tấm Trảm Thần Lệnh khác đang ở đâu không?"
"Chít chít chít chít. . ." Hàn gia cười quái dị, trong phòng giam theo đó truyền ra một đạo âm thanh tự phụ, "Vấn đề này, ngươi hỏi hơn phân nửa Bán Thánh trong thiên hạ, bọn hắn không thể cho ra đáp án, đại bộ phận không biết, bộ phận nhỏ không dám nói. . . nhưng bản đại gia biết, bản đại gia dám nói, bản đại gia là Bách Sự Thông!"
"Trần Đàm! ! !" Dạ Kiêu quát lạnh một tiếng.
"Nhận cảnh cáo, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ "a" một tiếng, căn bản không quan tâm.
"Ở đâu?"
"Thánh Thần Điện!"
Vốn cho rằng Hàn gia sẽ dùng tình báo này làm điều kiện trao đổi, ép mình thả y ra, Từ Tiểu Thụ cũng đã chuẩn bị tâm lý từ bỏ đáp án, nào ngờ Hàn gia không theo sáo lộ ra bài, thật nói.
Bên trong Cảm Giác, Dạ Kiêu đứng trên vai Tử Vong Đại Pháp Sư đột nhiên ngước mắt, không dám tin nhìn một màn này.
"Diễn ta đấy à?" Từ Tiểu Thụ im lặng bĩu môi.
Nếu không phải biết được hai người này không có quan hệ, hắn thật sẽ hoài nghi Hàn gia thông đồng với Dạ Kiêu, một người nói, một người diễn, muốn trêu đùa hắn.
"Di tích Nhiễm Mính thì sao? Hàn gia biết nhiều như vậy, sẽ không phải ngay cả di tích Nhiễm Mính ở đâu cũng biết đi?" Từ Tiểu Thụ truy hỏi, vẫn không tin tà, gia hỏa này thật đúng là Bách Sự Thông?
"Chít chít chít chít. . ." Hàn gia mừng rỡ, cửa nhà lao bên trong truyền đến âm thanh đập đất, sau đó bạch vụ hàn khí từ lỗ thủng điên cuồng chảy ra.
Từ Tiểu Thụ không có ngăn cản, chỉ thấy bạch vụ hàn khí ngưng kết thành băng, hóa thành hai đạo biên bức băng dực to lớn, lần lượt đập bay công kích Dạ Kiêu đánh tới.
(Dịch: biên bức = dơi)
"Trần Đàm, ngươi tốt nhất đừng. . ."
Dạ Kiêu đứng trên vai Tử Vong Đại Pháp Sư đã biến mất, gia nhập quá trình tiến công, vô số cú đen ba chân oanh thẳng vào hai cái biên bức băng dực, ý đồ tan rã đối phương, thế nhưng không thể phá phòng.
Bán Thánh chi uy, cho dù là Thái Hư nắm giữ lực lượng Tử Thần cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn công phá, đây là chênh lệch đại cảnh giới.
"Ngươi thật muốn biết?" Trong phòng giam, Hàn gia có chút do dự.
"Ừm." Từ Tiểu Thụ một mặt hung hãn không sợ chết, bằng không sao có câu "lòng hiếu kỳ có thể hại chết Tham Thần", cùng lắm tương lai không dùng cái áo lót Trần Đàm nữa là được, chỉ là một cái tình báo mà thôi, không đến mức chết người đi?
"Rầm rầm rầm. . ."
Phía sau truyền đến âm thanh bạo tạc bất tận, băng dực phá rồi lại lập.
Lỗ thủng bất phong, lực lượng Hàn gia bất đoạn, Dạ Kiêu vĩnh viễn không phá được phòng.
Đợi chừng ba hơi, Từ Tiểu Thụ không có chờ được Hàn gia thỉnh cầu giao dịch, ngược lại chờ đến đáp án vô cùng chắc chắn, không cầu hồi báo.
"Tứ Tượng Bí Cảnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận