Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1073: Diễn Hí (1)

Một bàn trà, hai đại Quỷ Thú Ký Thể, hai đại Kiếm Tông, cộng thêm một tiểu sư muội.
Chỉ có Tiêu Vãn Phong cảm thấy mình hèn mọn, nơm nớp lo sợ, châm trà hầu hạ mọi người.
Từ Tiểu Thụ kéo một cái ghế, ra hiệu Tiêu Vãn Phong ngồi xuống, đừng quá mệt mỏi.
Sau khi thấy gia hỏa này chết sống không chịu ngồi xuống, hắn mới quay sang những người còn lại nói ra ý định của mình.
"Lần này các ngươi tạm thời đừng động, bản thiếu gia có người, phái đi thăm dò trước, đợi sau khi tình huống sáng tỏ, các ngươi hãy lên."
Mộc Tử Tịch nhíu mũi ngọc tinh xảo: "Ngươi nào có người?"
"Người" của sư huynh nhà mình, vốn chỉ có mấy tên đang ngồi đây.
Ngoài ra, chỉ còn đội hình "Ba A" người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Chẳng lẽ. . .
"Ngươi muốn nhờ ông ấy?"
Mộc Tử Tịch quay đầu nhìn về phía lầu trên.
Nhưng vừa quay đầu lại, nàng đúng lúc nhìn thấy Mai Tị Nhân từ tên cầu thang đi xuống.
Tiêu Vãn Phong lập tức kéo một cái ghế ra, thầm nghĩ đại lão chân chính tới, lập tức bưng trà rót nước.
"Bị khi phụ?"
Mai Tị Nhân mỉm cười đi tới, ngữ khí thập phần hiền lành: "Cần lão hủ hỗ trợ không?"
Đối với Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, ông ta cảm thấy không tệ, đối với hai tên vãn bối Từ Tiểu Thụ cùng Tiêu Vãn Phong, ông ta cũng rất xem trọng.
Nếu như là chuyện nhỏ không quan trọng gì, ông ta không ngại giúp đỡ một phen.
Từ Tiểu Thụ liền vội vàng đứng lên nói: "Không cần phiền phức Tị Nhân tiên sinh, tiểu bối tranh đấu mà thôi."
Tiêu Vãn Phong thầm nghĩ ngài thật dám nói, cái gọi là "Tiểu bối tranh đấu", liên lụy đến hai vị truyền nhân Bán Thánh thế gia, nói không chừng qua ngày hôm nay, kinh thiên động địa!
Mai Tị Nhân từ chối cho ý kiến, ngồi xuống, tiện tay lấy ra một đĩa bánh quế.
"Đến, nếm thử tay nghề của lão hủ."
"Bánh quế này, dùng loại hoa quế cao quý nhất trên thế gian, lần trước lão hủ viếng thăm lão hữu, tự tay hái từ trên cây, hương vị tươi mới."
Ông ta chỉ bánh quế, Từ Tiểu Thụ nhìn đến sững sờ.
Đúng là sống lâu, sự tình gì cũng biết a!
Đổi thành lúc khác, được ăn bánh quế do đích thân Thất Kiếm Tiên tự tay chế tác, Từ Tiểu Thụ nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Vậy tiểu tử liền không khách khí."
Từ Tiểu Thụ dẫn đầu cầm lấy một khối bánh ngọt, cắn một miếng.
Bánh quế thơm ngát vào miệng, vừa chạm liền tan, hóa thành linh lực thanh tuyền lao xuống khí hải.
Nhất thời khí hải triều thăng, thân thể Từ Tiểu Thụ đột nhiên run run, hai chân kẹp chặt, sắc mặt đỏ bừng.
"Thế nào?"
Nụ cười trên mặt Mai Tị Nhân trì trệ, có chút hoài nghi, "Bánh quế lão hủ tự tay chế tác, hẳn. . . không có độc mới đúng?"
"Khụ khụ."
Từ Tiểu Thụ ho khan vài tiếng, cắn một ngụm, đạo vận bàn thể, kém chút trực tiếp đột phá đến Tông Sư Thiên Tượng cảnh.
Lần này khiến hắn cả kinh không nhẹ, nửa ngày không dám động miệng.
"Tiên sinh nói đùa, bánh quế tất nhiên là cực phẩm, chỉ là vãn bối áp chế cảnh giới không dễ, cắn một ngụm, suýt chút nữa đánh mất tư cách tham gia vương thành thí luyện." Từ Tiểu Thụ nghĩ mà sợ.
Mai Tị Nhân phản ứng lại, ha ha cười to: "Vậy ngươi cũng không cần áp chế cảnh giới, Thánh Cung không cần ngươi, đi theo lão phu, bảo đảm còn có tiền đồ hơn nhập Thánh Cung."
Mạc Mạt ở bên cạnh không khỏi động dung, nghiêng mắt nhìn lại.
Từ Tiểu Thụ nhãn quan khắp nơi, lập tức nhớ đến ở đây chỉ còn mỗi mình Mạc Mạt, không biết thân phận của Mai Tị Nhân, lúc này giới thiệu nói: "Đây là Tị Nhân tiên sinh, hôm qua mới vào Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, có ông ấy tọa trấn, dưới gầm trời này không ai dám xông lâu."
Mạc Mạt kinh dị.
Nghe khẩu khí của Từ Tiểu Thụ, không giống như đang nói ngoa.
Mấu chốt là, hắn nói như vậy, mấy người bên cạnh, bao gồm Tiêu Vãn Phong, đều rất tán thành gật đầu.
Từ Tiểu Thụ lại chỉ vào Mạc Mạt nói: "Đây là Mạc Mạt, bằng hữu của ta, hiện tại Tị Nhân tiên sinh nhìn thấy, là tất cả mọi người ở trong Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu."
Mạc Mạt vội vàng đứng dậy hành lễ: "Gặp qua Tị Nhân tiên sinh."
Mai Tị Nhân nhẹ gật đầu, không có trả lời, mà là nhìn về phía Từ Tiểu Thụ nói: "Hiện tại lão hủ nhìn thấy, cũng không phải toàn bộ người Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu. . . "
Ông ta chỉ trần nhà, "Ba vị tiểu huynh đệ kia, ngươi không giới thiệu một chút?"
Từ Tiểu Thụ nhìn theo ngón tay, lúc này mới mình bạch ông ta là đang nói đến đội hình "Ba A".
Hắn cười ha ha, cũng không định giải thích, "Ba tên kia không phải người, Tị Nhân tiên sinh không cần quản bọn hắn."
Mai Tị Nhân khẽ nhướng mày, lắc đầu bật cười.
Từ Tiểu Thụ nhìn bốn phía, thấy mọi người không dám động thủ ăn bánh quế, liền nói ngay: "Đều ăn đi, ý tốt của Tị Nhân tiên sinh, các ngươi thất thần làm gì, còn không mau ăn?"
Nghe hắn nói thế, Mộc Tử Tịch liền không nhịn được động thủ, Tân Cô Cô theo sát phía sau.
Từ Tiểu Thụ thấy mọi người động thủ, chỉ còn Tiêu Vãn Phong do dự không tiến, liền kín đáo đưa khối trong tay cho Tiêu Vãn Phong, sau đó nhìn về phía Mai Tị Nhân.
"Tị Nhân tiên sinh, ngài có thể nhìn ra tiểu tử này có biến hóa gì?" Hắn chỉ tới Tiêu Vãn Phong.
Mai Tị Nhân thấy mọi người ăn bánh quế, biểu lộ gật gù say mê, cảm thấy rất vui vẻ, nghe Từ Tiểu Thụ hỏi như thế, liền nhìn về phía Tiêu Vãn Phong.
Tựa hồ lúc này ông ta mới chú ý tới khí cơ trên người Tiêu Vãn Phong biến hóa, nhưng lại có chút không xác định, chỉ hỏi: "Đột phá?"
Tiêu Vãn Phong ăn bánh quế, cảm thấy một thân mỏi mệt quét sạch sành sanh, nghe vậy gật gật đầu: "Hôm qua đi theo Từ thiếu tham gia Thiên La Chiến, hình như thật có chút đột phá."
"Không phải là có chút." Từ Tiểu Thụ cười nói: "Y không chỉ đoạt quán quân, còn hư hư thực thực trực tiếp đột phá Kiếm Tông, mấu chốt là, hắn phát ra một đạo kiếm khí."
Tiêu Vãn Phong nghe thế rung động không thôi: "Ta đột phá Kiếm Tông?"
Mai Tị Nhân đồng dạng có chút kinh ngạc: "Phát ra kiếm khí?"
Từ Tiểu Thụ đẩy "Tiêu Đần" sang một bên, hắn biết gia hỏa này tàng kiếm đến mức ngay cả mình cảnh giới gì cũng không biết, hướng Mai Tị Nhân nói: "Chính là kiếm khí, hơn nữa còn cách không định trụ một tên ứng cử viên quán quân."
Mộc Tử Tịch lập tức lộ ra vẻ thỏa mãn khi được tán dương.
Từ Tiểu Thụ tiếp tục nói: "Cho nên, sau khi tu luyện Tàng Kiếm Thuật, gia hỏa này không biết mình đạt tới cảnh giới gì, có hơi ngốc."
"Nhưng Tị Nhân tiên sinh từng nói, Tàng Kiếm Thuật không thể xuất kiếm, ngoại trừ Bát Tôn. . . ách, Đệ Bát Kiếm Tiên có thể phá vỡ quy tắc, Tiêu Vãn Phong, tựa hồ cũng có thể?"
Mai Tị Nhân lập tức thận trọng, nhìn Tiêu Vãn Phong từ trên xuống dưới.
Theo ông ta thấy, ngoại trừ tinh khí thần kém hơn một chút, quầng thâm mắt đậm hơn một chút, gia hỏa kia kỳ thật không khác hôm qua là bao.
Nhưng nếu Từ Phúc Ký nói không sai, vậy chỉ có một khả năng.
Tiêu Vãn Phong, hoàn mỹ tàng kiếm, ngay cả Thất Kiếm Tiên cũng bị lừa.
Đồng thời sau khi tàng kiếm, còn có thể xuất kiếm. . .
"Một con đường kiếm đạo mới tinh!" Nghĩ đến đây, Mai Tị Nhân không bình tĩnh được.
Ông ta vẫn cho rằng Từ Phúc Ký mới là người đặc biệt, lúc trước Tiêu Vãn Phong không nguyện ý bái sư, hẳn là sau khi Từ Phúc Ký cự tuyệt, mới mở miệng theo.
Nào ngờ Tiêu Vãn Phong, lại là người đầu tiên mang đến cho mình niềm vui ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận