Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 263: Không Chút Hiềm Nghi Từ Tiểu Thụ

"Phó phó thống lĩnh, xử trí tiểu tử này như thế nào?"
"Ngươi canh chừng hắn trước, còn có những người vừa rồi bị vây ở trong huyễn trận, sau khi hỏi rõ ràng rồi mới thả, nếu có hiềm nghi, trực tiếp nhốt lại!"
Phó Ân Hồng quay người, nhìn về phía Cấm Vệ Quân trên đường, quát:
"Tất cả mọi người, tiếp tục khuếch trương phạm vi điều tra!"
"Vâng!"
Tiếng quát túc sát đồng thanh vang vọng chân trời, mấy chục quân vệ nghe lệnh, trực tiếp tản ra bốn phía.
Từ Tiểu Thụ nghe mà giật mình, vẫn chưa xong? Hỏi xong còn muốn nhốt người?
Ta không có nhiều thời gian chơi với ngươi.
Chẳng lẽ vừa mới ra Linh Cung, liền phải ăn cơm tù mấy tháng, chuyện này...
"Phó cô nương, ngươi tra hỏi người, ta còn có việc khác... hay là vậy đi, ta cho chỉ cho ngài một con đường sáng, ngài thả ta đi?"
Từ Tiểu Thụ thử dò xét nói.
"Chỉ đường?"
Phó Ân Hồng liếc ngang hắn, "Không phải vừa rồi nói không thấy sao, hiện tại thấy được?"
"Ầy, không phải ta ngồi ở chỗ này sao, khẳng định khác với mấy tên bị nhốt trong huyễn trận."
Phó Ân Hồng âm thầm xùy cười, nàng biết ngay tiểu tử này khẳng định có vấn đề, nói không chừng con hàng này thật biết chút gì đó.
"Nói!"
"Đương nhiên nói rồi, nhưng ngươi phải giúp ta giữ bí mật, ta vẫn chưa sống đủ đâu."
"Có rắm mau thả!"
Từ Tiểu Thụ lập tức thở ra một hơi, hai tay múa may một phen, "Thế này, cao như vậy, che mặt, đôi mắt vô thần, nhưng kiếm ý rất mạnh, thu phóng tự nhiên..."
"Che mặt?"
"Đúng, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng ngươi nhận thức kiếm ý là được, mạnh khiếp!"
"Đi hướng nào?"
"Không biết."
Phó Ân Hồng trầm mặc.
Cái cổ trắng ngọc của nàng bắt đầu nổi gân xanh, cắn răng nói:
"Không phải người nói chỉ đường cho ta sao?"
Từ Tiểu Thụ cười gượng:
"Ta cũng muốn chỉ đường cho ngươi, nhưng cung cấp nhân diện như thế đã không tồi, đây là bởi vì ta chú ý lắm mới thấy được, nếu không hiện tại ngươi còn không thu hoạch được gì."
Phó Ân Hồng trầm mặc.
Nói thật, thấy thiếu niên hợp tác như vậy, một tia lo nghĩ cuối cùng trong lòng nàng đã tan biến.
Nếu như Từ Tiểu Thụ thật có thể chỉ hướng đi, nàng ngược lại sẽ sinh nghi, nhưng lí do thoái thác của đối phương gần như hoàn mỹ...
Nói thật, ngay cả nàng cũng cảm thấy Từ Tiểu Thụ tận lực.
Tiểu tử này thật vì không muốn bị chế trụ, hao tốn một chút tâm lực.
Nhìn bộ dạng khi nãy của tiểu tử này, chắc hẳn ở trong Linh Cung làm mưa làm gió không ít, ngày thường dùng lỗ mũi nhìn người.
Có thể nói nhiều như vậy, đã không tệ.
Loại người này, có thể trong thời gian ngắn quét dọn sạch sẽ hiện trường, hoàn thành thông đồng với chủ tiệm, sau đó lấy một cái cơ hoàn mỹ không chút lỗ thủng?
Phó Ân Hồng vạn lần không tin!
Hoặc là nói, vừa mới nhìn thấy hắn chỉ có tu vi Nguyên Đình cảnh sơ kỳ, sâu trong nội tâm nàng đã trực tiếp bài trừ hướng suy nghĩ này, hoàn toàn không có khả năng là hắn.
"Thế nào?"
Từ Tiểu Thụ một mặt vô tội nhìn Phó Ân Hồng, tận dụng mọi thứ, tựa hồ còn vụng trộm dò xét dáng người cô nương này vài lần.
Nhìn, thật chỉ là khách qua đường bình thường, cùng một dáng với đám công tử ca kia!
Phó Ân Hồng thở dài một hơi, đôi mắt đẹp nhấp nháy, Từ Tiểu Thụ nhìn kém chút chảy cả nước bọt.
Nàng trực tiếp quay người, bay lên không trung, bàn tay mềm vung lên, lạnh lùng nói:
"Giam giữ mười ngày, lại thả người!"
Cho dù đã giải trừ hiềm nghi, nhưng tiểu tử này... cho dù nhốt hắn mười ngày cũng không thể xóa đi bóng đen tâm lý lần tra hỏi này.
Thật tiện!
"Vâng!"
Cấm Vệ Quân bên canh trang nghiêm đáp lấy.
"Không phải chứ, ta đã như thế rồi mà ngươi còn muốn bắt ta? Ngươi đây là lấy quyền mưu tư, tham tài háo sắc!"
Từ Tiểu Thụ hò hét nói.
Thần sắc nam tử Cấm Vệ Quân khẽ giật mình.
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 1."
Không trung thoáng chốc truyền đến một tiếng quát mắng tức giận:
"Nửa tháng!"
"Ta kháo, không có thiên lý, hỏi một phen ngươi liền muốn giam ta nửa tháng, chứng cứ đâu?"
Từ Tiểu Thụ nhìn nữ tử đi xa, tay chụp thành hình loa, gầm thét lên:
"Ngươi không tự mình chấp pháp sao?"
Phó Ân Hồng thân tại hư không, thân hình đột nhiên nhoáng một cái, kém chút ngã xuống.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ không buông tha:
"Nếu như vậy, tốt xấu gì cũng lưu thêm mấy người, một người thật không chịu nổi ta công kích a!"
Phó Ân Hồng đã sớm biến mất không thấy đâu nữa...
Hiển nhiên, là người đều không nhịn được chuyện ma quỷ của Từ Tiểu Thụ, nàng sợ mình tiếp tục ở lại, thật sẽ bạo lực chấp pháp.
"Cuối cùng cũng đi..."
Từ Tiểu Thụ đưa mắt nhìn cô nương kia rời đi.
Phó Ân Hồng vừa đi, mục đích của mình liền đạt được một nửa, có thể nói cơ bản đã giải trừ hiềm nghi.
Về phần nói bị nhốt nửa tháng...
"Huynh đệ, xưng hô thế nào?"
Hắn quay đầu nhìn về phía nam tử Cấm Vệ Quân.
Cho dù mang mũ giáp, thân mang khôi giáp, nhưng vẫn không che được sát khí trên thân nam tử Cấm Vệ Quân.
"Tôn Đại Hang."
Cấm Vệ Quân úng thanh nói.
Y rất phục thiếu niên trước mắt, chí ít đổi thành y, một câu "tham tài háo sắc" kia, y không tài nào nói ra khỏi miệng được.
"Tu vi gì?"
Từ Tiểu Thụ tiếp tục hỏi.
"Thượng Linh cảnh!"
"Đỉnh phong?"
"Ừm."
"Lợi hại!"
Từ Tiểu Thụ thật lòng tán thưởng, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhìn hướng phía sau nam tử Cấm Vệ Quân, "Đó là thành chủ của các ngươi?"
"Thành chủ?"
Cấm Vệ Quân Tôn Đại Hang ngây ngẩn cả người, lập tức trang nghiêm quay người, muốn cúi chào...
Phanh!
Sọ não tê rần, mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Từ Tiểu Thụ lắc lắc tay.
Khoan hãy nói, chiêu này mặc dù cũ, nhưng dùng rất tốt.
Chỉ cần người khác không phòng bị mình, cơ bản không có không trúng chiêu, về phần phòng bị...
Một tên gia hỏa có lòng "Kính nể" mình, sao có thể phòng bị?
"Nửa tháng..."
Từ Tiểu Thụ xùy cười một tiếng, kéo lấy Tôn Đại Hang choáng ngất tiến vào quán rượu.
Cái gì mà nhốt lại nửa tháng, hắn không có thời gian dài như vậy.
Vất vả lắm mới có thể rời khỏi Linh Cung lãng một tháng, muốn tiểu trừ một nửa thời gian nghỉ của ta, đây không phải muốn ép ta nổ tung sao?
Tang lão tới cũng không nhốt được đây.
Về phần nhắc nhở khuyên nhủ, lúc trước Từ Tiểu Thụ cũng đã nói, một tên thật không đủ mình chùy.
Phó Ân Hồng tin hay không là chuyện của nàng, có làm hay không, chính là tự do của mình.
"Ông chủ."
Chủ tiệm nhìn thiếu niên hiền lành tươi cười, kém chút quỳ.
Ma quỷ a!
Ngươi ngay cả Cấm Vệ Quân cũng dám đánh bất tỉnh, còn có chuyện gì ngươi không dám làm?
Tiểu tử ngươi đi đến điểm cuối sinh mệnh rồi!
"Tiểu ca à, không phải lão đầu ta nhiều chuyện, nhưng thật khuyên cậu một câu, mau chóng chạy đi, đừng tới Thiên Tang thành nữa."
Chủ tiệm tận tình khuyên bảo.
Từ Tiểu Thụ nhếch miệng cười:
"Ông là người tốt."
Hắn ném Cấm Vệ Quân xuống mặt đất, nói:
"Tranh thủ thời gian báo động... phi, báo cáo phủ thành chủ, chuyện đánh bất tỉnh nhân sự nói rõ là được, nhưng những chuyện phía trước đừng nói!"
"Thu Linh Tinh của ta, ông đã bước lên thuyền hải tặc rồi."
Chủ tiệm cạn lời.
"Nhận kháng cự, điểm bị động cộng 1."
"Yên tâm, ông chỉ một người bình thường, bọn họ cũng sẽ không làm khó ông, ta cũng là một người tốt."
"Người tốt đều sẽ có hảo báo."
Từ Tiểu Thụ gõ gõ đầu A Giới, đội nón lá lên, mang theo hai phần thịt bò chín rời đi.
"Rượu cho ông, từ từ uống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận