Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1105: Có Chuyện, Tùy Thời Gọi ~ (1)

Hai người rảnh rỗi thảo luận một trận.
Từ Tiểu Thụ phát hiện Tiêu Vãn Phong thật ra là một người rất thích nói, chỉ là mặc dù ngày thường có ý nghĩ, nhưng bị tâm lý tự ti trở ngại, địa vị tại Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu lại thấp, cho nên mới không mở miệng.
"Sau này có chuyện gì, đều có thể đến nói với bản thiếu gia."
Từ Tiểu Thụ dặn dò: "Nhớ kỹ, ngươi cũng là một thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, bưng trà rót nước chỉ là hình thức, chớ xem mình thành người ngoài."
Tiêu Vãn Phong cảm kích gật đầu, thế nhưng nội tâm nghĩ như thế nào thì không ai biết được.
Lúc này lỗ tai Từ Tiểu Thụ khẽ động, tựa hồ cảm ứng được thứ gì.
Hắn trầm ngâm, từ trong giới chỉ móc ra một tấm thẻ đưa tới.
"Đêm mai có một trận giao dịch hội quan trọng, ngươi phải đi theo, cho nên hiện tại ngươi cầm tấm thẻ này mua mấy bộ quần áo sang trọng một chút, chính là mấy bộ có thể mặc ra ngoài gặp người kia."
Tiêu Vãn Phong khẽ giật mình, không biết mình có nên tiếp hay không.
"Đây là mặt mũi Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu!"
Từ Tiểu Thụ nhấn mạnh, đánh giá y một lượt, nói ra: "Tuy bản thiếu gia không ngại cách ăn mặc của ngươi, thế nhưng nếu ngươi vẫn luôn mặc một thân áo gai đi theo bản thiếu ra ngoài, bản thiếu gia sẽ rất mất mặt."
"Ách. . . " Tiêu Vãn Phong chuyển mắt nhìn xuống y phục của mình, mới hiểu được vì sao Từ thiếu lại nói lời ấy.
Quả thật ở bên trong Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, chỉ có mình là ăn mặc khó coi nhất.
"Cảm ơn Từ thiếu." Y không chần chờ nữa, tiếp thẻ nói cảm ơn.
Từ Tiểu Thụ gật đầu, ra hiệu y lập tức xuất phát, chợt nhớ tới chuyện gì, "Đúng rồi, ở trong thẻ còn mười vạn Linh Tinh, xem như thù lao làm việc tháng này, lấy trước đi, miễn cho bản thiếu gia bận rộn quên mất."
Tiêu Vãn Phong vừa mới đứng dậy, động tác liền trì trệ.
Chuyện này. . .
Bình thường đều là lão bản khất nợ tiền lương, lâu không kết toán.
Từ thiếu thì hoàn toàn ngược lại, mới làm việc không đến mấy ngày, liền muốn kết toán thù lao tháng cho nhân viên?
Mấu chốt là lúc trước đã nói, mỗi tháng một vạn Linh Tinh.
Tiêu Vãn Phong tự nhận bản thân cũng không có liều mạng làm việc bao nhiêu, nhiều nhất chỉ là ở Thiên La Chiến xuất sinh nhập tử một phen đi?
Nhưng cuối cùng đột phá Kiếm Tông, thù lao như vậy đã đủ rồi.
Sao phương diện Linh Tinh, cũng cho gấp mười lần?
"Đi đi."
Từ Tiểu Thụ phất tay, một mặt không quan tâm.
Tiêu Vãn Phong sửng sốt xác định mấy lần, thẳng đến khi xác nhận Từ thiếu thật không quan tâm đến chút tiền này, y mới mừng rỡ như điên.
"Đa tạ Từ thiếu!"
Nói xong, y đăng đăng bước nhanh, chạy ra khỏi Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
"Nhớ mua y phục hoa lệ một chút." Từ Tiểu Thụ ở phía sau hô to bổ sung vài câu, "Có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là phải đắt! Phải có mặt mũi!"
"Biết. . . "
Âm thanh Tiêu Vãn Phong cười gượng từ phía xa truyền tới, lúc này Từ Tiểu Thụ mới hài lòng gật đầu.
Thiếu niên vừa đi, giờ phút này Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu liền thật trống rỗng.
Ngoại trừ tên Khương thị Vương Tọa bị giam giữ ở trong phòng tu luyện không thấy ánh mặt trời, người đứng đắn, toàn bộ xuất lâu dạo phố.
"Được rồi, ra đi!" Từ Tiểu Thụ nhìn bốn phía, hướng hư không nói ra.
"Cạch, cạch, cạch."
Bên ngoài lâu nhất thời truyền đến tiếng vang thanh thúy.
Âm thanh kia, Từ Tiểu Thụ rất quen thuộc.
Đây là âm thanh quải trượng dò đường, cho dù không tận lực quan sát, hắn cũng biết được lần này người đến là ai.
Vừa rồi thúc giục Tiêu Vãn Phong rời đi, chính là vì hai vị này khách không mời mà đến kia.
Một đạo thân ảnh váy đỏ yêu diễm dẫn đầu bay tới.
Chưa gặp mặt, Từ Tiểu Thụ đã ngửi thấy trận trận hương phong truyền tới.
"Nha ~ "
Thuyết Thư Nhân xoát một cái xuất hiện ở phía đối diện cái bàn, ngồi bắt chéo chân, tà váy xẻ cao theo động tác trượt xuống, lộ ra hai cái đùi ngọc rực rỡ lưu chuyển.
Y nâng má, giống như thật lâu không nhìn thấy người quen, chớp mắt to nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, môi đỏ sóng sánh lưu chuyển: "Tiểu ca ca uy phong thật lớn, tiền quyền chiếu cố, liền mua y phục, đều muốn mua món đắt nhất?"
"Ha ha. . . " Từ Tiểu Thụ nhìn Thuyết Thư Nhân, thân thể thoáng ngửa ra sau, ngay cả ghế đều nhích ra sau một chút, lúc này mới cười khan hai tiếng, "Tiền bối nói đùa, đây đều là nhân vật thiết lập, làm như vậy, đều là nhiệm vụ bức bách."
"Gọi tiền bối gì chứ? Quá xa lạ!" Thuyết Thư Nhân hơi nhíu mày lại, gương mặt xinh đẹp tràn ngập không vui, "Gọi người ta tỷ tỷ đi, nghe thân mật hơn."
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
"Tỷ, tỷ tỷ?" Hắn mặt xạm lại, ngón tay đều có chút run run.
"Hừm hừm ~ "
Thuyết Thư Nhân say mê híp mắt lại, trên mặt đột nhiên hạnh phúc dâng trào.
Từ Tiểu Thụ nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
Hắn quay đầu lại, nhìn Lệ Song Hành chống quải trượng sờ đến mép bàn, cũng không chút khách khí kéo ghế ra ngồi xuống.
Kể từ đêm rời khỏi Bạch Quật, đốt lửa nướng thịt trong sơn động, đây là lần thứ hai Từ Tiểu Thụ tiếp xúc gần với hai thành viên Thánh Nô như vậy.
Mà giờ khắc này, bên cạnh hắn không có Bát Tôn Am làm chỗ dựa.
Cho nên Từ Tiểu Thụ rất không thích ứng.
Hiện tại mình lẻ loi hiu quạnh, một thân một mình, hai con hàng này thật muốn làm loạn, mình căn bản không có sức phản kháng.
"Sao hai vị lại đến đây, là có chỉ thị mới?" Từ Tiểu Thụ miễn cưỡng há miệng hỏi.
Hắn đến Đông Thiên Vương Thành, chính là vì thực hiện nhiệm vụ "Gậy quấy phân heo" Đệ Bát Kiếm Tiên giao phó.
Có lẽ ngoại nhân không biết được thân phận thật sự của mình.
Thế nhưng thành viên Thánh Nô, sau khi vào thành chỉ cần tùy tiện nghe ngóng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Từ Tiểu Thụ hắn rốt cuộc hóa thân thành ai.
Cho nên Thuyết Thư Nhân tìm tới Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, cũng không nằm ngoài dự liệu của Từ Tiểu Thụ.
"Nói chỉ thị thật khó nghe, là người ta hồi lâu không gặp, có hơi nhớ ngươi, cho nên tới xem một chút." Thuyết Thư Nhân nắm vuốt đầu ngón tay, chớp chớp mắt, giọng dịu dàng nói ra.
"Nhận câu dẫn, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy cột tin tức nhảy lên, kém chút co thắt cơ tim chết ngay tại chỗ, da gà toàn thân nổi lên, thân thể lại dựa sát phía sau một chút, từ phương diện linh hồn kéo dài khoảng cách với Thuyết Thư Nhân.
"Thủ tọa đâu?"
"Mọi người đều tới, đều vào thành?"
Lập tức đổi đề tài, Từ Tiểu Thụ nhắc đến đầu tiên, chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, hy vọng có thể ngăn Thuyết Thư Nhân làm loạn.
"Cũng không phải. . . " Thuyết Thư Nhân nhún nhún vai.
Kỳ thật y minh bạch tiểu ca ca đối diện đang nghĩ gì, sau khi kéo âm mới tiếp tục nói: "Không, nhưng, có thể, ca ca có việc của mình, hiện tại đại quân vẫn chưa tới, người ta là tiên phong. . . nhất thời không nhịn được chạy tới liên lạc với ngươi, cho nên, hiện tại mới chỉ là bước đầu tiên."
"Như thế à. . . " Khóe mắt Từ Tiểu Thụ run rẩy, nhìn hướng Lệ Song Hành, quyết định đổi đối tượng nói chuyện, "Cho nên là ngọn gió nào, thổi hai vị đến Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu?"
"Hai chuyện." Lệ Song Hành kiệm lời nói ra.
Y cũng đã chịu đủ Thuyết Thư Nhân, không muốn tiếp tục nhìn tên kia tao thủ lộng tư, lẩm bẩm nói: "Thứ nhất là ngươi hành động chậm, thí luyện sắp bắt đầu, vương thành vẫn còn chưa loạn, thủ tọa bảo ta tới thúc ngươi một chút."
"Thế này còn chậm?" Từ Tiểu Thụ cảm giác mình nghe lầm.
"Ngươi cũng biết ta mới đến vương thành mấy ngày, muốn lập tức khuấy đảo cách của, căn bản rất khó làm được, hơn nữa còn phải ẩn giấu thân phận. . . "
Ngừng tạm, Từ Tiểu Thụ lại nói: "Với lại, Dạ Miêu vừa mới khuếch tán tình báo, các ngươi chờ thêm mấy ngày liền có thể nhìn thấy vương thành rung chuyển, cộng thêm chuyện Hư Không Đảo khiến dư luận xôn xao, gà chó không yên."
"Nói tóm lại, thật ra là các ngươi đến sớm." Từ Tiểu Thụ cuối cùng tổng kết.
Thần sắc Thuyết Thư Nhân cũng điều chỉnh ngay ngắn, tư duy bị kéo đến chính sự, nói ra: "Thánh Thần Điện sẽ không để ngươi tùy ý gây sự, bọn chúng có rất nhiều thủ đoạn, nói không chừng tình báo còn chưa kịp khuếch tán, đã bị đè xuống."
"Chuyện đó không có khả năng." Từ Tiểu Thụ vẫn rất có tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận