Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 115: Viên Đạn Phiêu Bạt

Quả quýt dày có móng tay nhọn!
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình gặp phải đối thủ, công phu mồm mép cho dù tốt, nhưng đụng phải người câm, liền không thể làm gì.
Cảm Giác rất khó truyền ra ngoài "Băng tinh kết giới", hắn suy đoán thứ này quả thật có thể ngăn cách âm thanh.
"Rất cẩn thận, khó trách dám động thủ ở nội môn."
Từ Tiểu Thụ vận sức chờ phát động, kinh lịch qua hai người Phong Không, Thiệu Ất ám sát, hắn đã không còn quá sợ hãi đại lão nội môn, ý thức được bọn gia hỏa này có lẽ không có cường đại như mình nghĩ.
Nhưng mà, tuyệt không bình thường!
Triều Thuật nắm một tay vào hư không, đốt ngón tay chuyển động, vẫn không xuất thủ.
Từ Tiểu Thụ vốn muốn dông dài với y, bởi vì thời gian càng lâu hắn càng có lợi, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới bông tuyết của Triều Thanh Đằng.
"Gia hỏa này, đang hạ nhiệt độ trong kết giới?"
"Y đang kiến tạo địa lợi!"
Sau khi nhạy cảm phát giác ra chuyện này, tim Từ Tiểu Thụ đập nhanh không thôi.
Con hàng này vừa ra tay đã cường khống, sau khi thất thủ vẫn không chút hoang mang, không có cấp tiến, bằng vào phần ý thức chiến đấu này, y đã mạnh hơn người khác gấp mấy lần.
"Không thể tiếp tục chờ!"
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ hơi nhíu lại, thân thể lao tới, mang theo mấy cái kỹ năng bị động giản dị đánh tới một quyền.
Triều Thuật vậy mà không trốn không tránh, nhìn tình huống này, tựa hồ muốn dùng thân thể đón lấy một kích này?
"Không gì tốt hơn!"
Phanh!
Một quyền trùng điệp nện vào ngực Triều Thuật, trên người y nổ ra vụn băng, cả người vốn nên bị đánh bay, vậy mà lúc này chỉ có nửa người dưới cùng đầu mãnh liệt ngửa ra sau, đàn hồi trở lại.
Tay của Từ Tiểu Thụ... dính vào!
Dính chặt vào ngực y!
"Ta kháo, tình huống gì thế này?"
Tay trái hắn thoáng chốc hóa quyền thành chưởng, Sắc Bén gia trì, hung hăng đâm vào.
Bang!
Vụn băng lần nữa tung bay, ngực Triều Thuật hơi cong, sau đó trở về hình dáng ban đầu...
Nửa giọt máu cũng không có chảy xuống.
Từ Tiểu Thụ hỏi chấm?
"Ngươi là kẹo mạch, hay là kẹo cao su?" Hắn nhịn không được phun nói, " dính như thế?"
Triều Thuật cười nhạt: "Ở trước mặt ta, ngươi xuất thủ hay là không xuất thủ, đều không có ý nghĩa, bởi vì dưới sự khống chế của ta, nửa bước khó đi!"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc một chút, nói: "Buồn nôn chính là buồn nôn, không cần giải thích!"
Triều Thuật cạn lời.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Phanh!
Từ Tiểu Thụ thừa dịp bất ngờ, không tin tà một lần nữa lên gối, kết quả vẫn bị dính chặt...
Băng tinh thuận mấy điểm tiếp xúc truyền vào, hàn ý thấu xương lần nữa đánh tới, hắn xê dịch Tẫn Chiếu linh nguyên trong cơ thể, nhưng vẫn không thể bức hàn khí xuất thể.
"Ta thảo, thật buồn nôn!" Từ Tiểu Thụ ngây ngốc, đây là trận chiến buồn nôn nhất hắn từng đánh qua.
Khắp nơi bị người chế trụ, có lực không chỗ dùng.
Vừa muốn đá chân còn lại lên, nhưng làm như vậy, hắn chẳng khác nào treo trên người đối phương, mặc người bài bố.
"Làm sao phá..." Tròng mắt hắn chuyển động.
Khóe miệng Triều Thuật không tự giác nhếch lên, biểu lộ im lặng cùng tuyệt vọng này, y đã gặp qua rất nhiều.
Khi một màn này xuất hiện, y sẽ có cảm giác thỏa mãn bệnh trạng.
"Thúc thủ vô sách đi, ta nói, dưới sự khống chế..."
Hưu!
Lời còn chưa dứt, trước ngực Từ Tiểu Thụ đã có một thanh hắc kiếm bay ra, trong nháy mắt đâm thủng thân thể của y, chuôi kiếm dừng lại ở trước ngực.
"Ngô!" Lời nói của Triều Thuật trực tiếp bị đánh gãy, đôi mắt trừng lớn, tơ máu tuôn ra, trước ngực chảy xuống huyết dịch đỏ thẫm.
Chuyện này...
Đệch mợ, sao lại có một thanh kiếm bay ra từ trong ngực hắn?
Y tập trung nhìn vào, là không gian giới chỉ?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ vui cười cười, "Nguyên lai là kỹ năng chủ động... gần như vậy, không kịp phản ứng?"
Ken két.
Hắc kiếm trong nháy mắt hóa thành băng điêu, Từ Tiểu Thụ hoàn toàn mất đi quyền chưởng khống.
Một khối huyết băng từ khóe miệng Triều Thuật rơi xuống, y rút kiếm ném xuống đất, đông kết vết thương, trong mắt hiện lên ngoan sắc.
"Ta thừa nhận, ngươi quả thật có chút môn đạo, nhưng lại có thể làm thế nào?"
"Tà môn ma đạo, chỉ có thể đánh lén được một lần, có thể làm nhiều lần được sao?"
Từ Tiểu Thụ ngậm cười không nói, miệng há mở, một viên áp súc hỏa chủng bên trong kịch liệt rung động, khí tức cháy bỏng kinh khủng tràn ngập.
Lúc này hai người chỉ cách vài thước...
Triều Thuật hoang mang.
Ngươi mẹ nó có độc đúng không, dùng miệng cũng được?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Áp súc năng lượng kinh khủng như thế, y không có tự tin dùng đầu dính lấy, sau khi cắt đứt liên kết với gia hỏa này, cả người mãnh liệt lui ra.
"Phi!" Thân thể Từ Tiểu Thụ Phản Chấn bay ra, không chút khách khí phun một cái.
Hỏa chủng xé mở một đạo hắc tuyến trong không khí, cấp tốc lao tới, Triều Thuật lộn mèo ngửa ra sau, khó khăn tránh đi.
Nhưng mà áp súc hỏa chủng lướt qua mặt y, lập tức đốt trụi da mặt, sau đó là lông mày, lông mi, thậm chí lông mũi, đều bị mang đi không ít.
"A !"
Đau nhức kịch liệt truyền tới, khuôn mặt Triều Thuật trong nháy mắt xuất hiện một khối băng dày, lúc này mới có thể đè ép thống khổ.
Đánh người không đánh mặt, giết người chớ liên lụy.
Công kích như vậy, đã khơi dây lửa giận trong lòng y, đợi đến thời điểm khối băng biến mất, mặt mũi Triều Thuật rất dữ tợn.
"Từ! Tiểu! Thụ!"
"Nhận kêu gọi, điểm bị động cộng 1."
Lúc này Từ Tiểu Thụ đã trốn ra rất xa, cơ hồ dán vào một mặt bức tường khác trong "Băng tinh kết giới", hắn chỉ hơi nhấc hàm, ra hiệu Triều Thuật chú ý phía sau.
"Có ý gì?"
Linh niệm Triều Thuật quét qua, con ngươi lập tức co rụt.
Áp súc hỏa chủng cũng không có trực tiếp xuyên thủng "Băng tinh kết giới", mà là bay đến cuối cùng, thời điểm đụng vào vách tường kết giới, mãnh liệt nổ tung.
Oanh!
Một cỗ khí lãng nóng rực tung bay, cho dù Triều Thuật kịp thời dựng lên "Tam Trọng Băng Tường", vẫn trong nháy mắt bị đốt xuyên.
Lực lượng nóng rực cuốn lấy thân thể y tới chỗ Từ Tiểu Thụ.
Trong không khí, hàn ý lúc đầu ấp ủ hồi lâu vậy mà mất sạch sành sanh, thay vào đó là nhiệt lượng kinh khủng.
Từ Tiểu Thụ bị khí lãng ép lên trên vách kết giới, lõm vào thật sâu.
Hai người đồng thời đánh mất năng lực hành động.
"Má ơi..."
Từ Tiểu Thụ mất đi Linh Tàng Các bảo hộ, lúc này mới hiểu được vì sao hỏa chủng hắn áp súc lại dẫn tới nhân viên chấp pháp liên tiếp vây xem, thật có chút đáng sợ a!
Triều Thuật thân tại hư không, da thịt toàn thân giống như muốn tách khỏi thân thể, y nắm chặt hai tay, nhất định phải đè tiếng bạo tạc xuống, nếu không nhân viên chấp pháp nghe thấy động tĩnh, y sao có thể tiếp tục giết người?
"Băng tinh kết giới" vậy mà thật bị cưỡng ép định trụ, không có bị oanh xuyên.
Triều Thuật thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, lại phát hiện Từ Tiểu Thụ sớm đã thoát khỏi vách kết giới, ngồi xổm xuống.
Móc súng ra, nhắm chuẩn mục tiêu.
Phía trên hai ngón tay, là một viên áp súc hỏa chủng...
Triều Thuật hoang mang.
Trời ạ!
Vì sao ngươi có thể khôi phục năng lực hành động nhanh như vậy?
Con mẹ nó, không công bằng!
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở, đây cũng quá tự phụ đi, Tang lão đều phải chú ý Tiểu Hỏa Cầu Thuật, ngươi lại dám phân thần?
Còn muốn ổn định "Băng tinh kết giới"?
Mạng ngươi đã sắp không còn rồi đấy huynh đệ!
"Biu ! ".
Viên đạn phiêu bạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận