Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 636: Người Cưỡi A Giới (2)

"A Giới A Giới, mau đi thôi, sắp tìm được ma ma ngươi rồi!"
Mộc Tử Tịch vội vàng đi ở phía trước, quay đầu lại thấy A Giới bảo bảo không đuổi theo, nàng lập tức ngoắc ngoắc nó.
"Ma ma. . . "
A Giới nỉ non một tiếng, đột nhiên buông tay ra, hồng quang trong mắt đại tác, trực tiếp xuyên thủng nón lá.
"A Giới?"
Mộc Tử Tịch giật nảy mình.
Nàng đột nhiên nhớ lại lúc trước Từ Tiểu Thụ căn dặn mình với Tân Cô Cô:
"Nếu như vào Bạch Quật gặp chuyện thất lạc, lúc không có ta ở đó, các ngươi gặp phải A Giới thì hãy tận lực tránh đi, nhớ kỹ vị trí của nó, chờ ta đến là được."
Kỳ thật Mộc Tử Tịch không quá sợ hãi.
A Giới bảo bảo vẫn rất ngoan.
Chỉ là giờ phút này nó hành động bất thường, có hơi nằm ngoài dự liệu.
"Thế nào?"
Nàng lên tiếng hỏi, cất bước đi tới bên cạnh A Giới.
"Ma ma. . . "
A Giới bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía khác.
"Ai?"
Mộc Tử Tịch cảnh giác nhìn tới.
Chỉ thấy ở nơi xa, một tên tiểu hòa thượng cao tầm bọn họ đi tới.
Tên tiểu hòa thượng kia khoác cà sa màu đỏ.
Trên cổ đeo một chuỗi phật châu màu đen.
Phật châu rất lớn.
Mỗi viên phật châu đều to bằng nửa cái đầu y.
Trọn vẹn mười tám khỏa phật châu tương liên, cơ hồ muốn rủ xuống mặt đất.
"Chuỗi phật châu khổng lồ như thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là trộm từ sư phụ y. . . " Mộc Tử Tịch thầm nghĩ.
Trong tay tiểu hòa thượng còn cầm một thanh thiền trượng.
Thiền trượng màu đen, phía trên tựa hồ có ma khí thao thiên quanh quẩn.
Vừa nhìn tới, Mộc Tử Tịch lập tức cảm nhận được một loại khí tức đồng nguyên.
Thần Ma Đồng của nàng, có một nửa là loại lực lượng này.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển, tiểu hòa thượng dáng người thấp bé, căn bản không che được thanh giới đao ở sau lưng.
Giới đao có màu vàng, phật quang lập lòe, hào quang bức người.
Chỉ cần liếc một cái, Mộc Tử Tịch liền có thể khẳng định thanh giới đao kia không tầm thường.
Nếu đem đi bán. . .
"A Di Đà Phật."
Tiểu hòa thượng rõ ràng chưa bước ra bước thứ hai, thế nhưng đã đi đến trước mặt hai người.
Chỗ y đứng cách hai người ba trượng.
Cúi đầu nhìn xuống, thu hồi chân phải có hơi lệch về, song song đứng thẳng.
Sau đó, tiểu hòa thượng nhìn A Giới một chút, cuối cùng ánh mắt dời đến chỗ Mộc Tử Tịch.
"Chào nữ thí chủ, bần tăng Bất Nhạc."
Thân eo khẽ cong, Bất Nhạc hòa thượng thản nhiên thi lễ.
Mộc Tử Tịch nghe thấy âm thanh tên kia non nớt, lại cố làm ra vẻ ông cụ non, có chút hứng thú.
"Chào Bất Nhạc đại sư, ngươi bị lạc đường sao?"
"Đại sư?"
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc vừa định mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiểu cô nương gọi mình là đại sư, cả người có chút ngơ ngác.
Một giây sau, khuôn mặt môi hồng răng trắng không giấu được vẻ đắc ý.
Khóe môi nhếch lên, tiểu hòa thượng Bất Nhạc rạng rỡ hẳn ra, vui đến mức hai mắt híp thành trăng lưỡi liềm!
"Không dám nhận, không dám nhận, đại sư ta. . . đại sư bần tăng là không dám nhận." Tiểu hòa thượng cố gắng kiềm chế ý cười, thế nhưng không giấu được.
"Nhìn cách ăn mặc của ngươi. . . rất đại sư nha."
Mộc Tử Tịch cười lộ răng nanh, cũng rất vui vẻ.
Tên tiểu hòa thượng này thật thú vị.
Rõ ràng nghe người khác thổi đến sắp thăng thiên, vẫn còn muốn giả bộ thâm trầm.
Giả bộ coi như xong.
Ngôn hành cử chỉ cùng đầy mặt gió xuân, hoàn toàn không hài hòa một chút nào.
"Nữ thí chủ chớ gọi ta. . . gọi bần tăng là đại sư, bần tăng không đảm đương nổi."
Tiểu hòa thượng cắm thiền trượng màu đen xuống đất, ôm mặt quay ra sau, chờ đến khi nụ cười biến mất, y mới quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc.
"Bần tăng không phải lạc đường, là bần tăng cố ý tìm tới."
"Hửm?"
Mộc Tử Tịch nhíu mày lại: "Ngươi biết ta?"
"Không biết."
tiểu hòa thượng Bất Nhạc trang trọng nói: "Nhưng bần tăng, đến giúp ngươi hóa giải nghiệt duyên."
"Nghiệt duyên?"
Mộc Tử Tịch che miệng cười: "Bất Nhạc đại sư, xin hỏi trên người ta có nghiệt duyên gì?"
"Ngô. . . "
tiểu hòa thượng Bất Nhạc lại cười tươi như hoa.
Y lần nữa quay đầu sang chỗ khác, dùng hai tay "bốp bốp" vỗ mặt, lúc này mới quay lại nói: "Nghiệt duyên rất nặng, bắt nguồn từ đôi mắt này của ngươi."
"Ách."
Nụ cười trên mặt Mộc Tử Tịch sững lại.
Nàng chăm chú nhìn tiểu hòa thượng trước mặt, thần sắc chần chờ.
"Ngươi là ai?"
"Bần tăng Bất Nhạc."
"Ngươi không biết ta, tới tìm ta làm gì?"
"Tiêu trừ nghiệt duyên."
"Ta có nghiệt duyên hay không, liên quan gì đến ngươi?"
"Ta muốn tu luyện."
". . . "
Sắc mặt Mộc Tử Tịch cứng đờ.
Tu luyện?
Dựa vào tiêu trừ nghiệt duyên người khác tới tu luyện?
Đông Vực Kiếm Thần Thiên, tựa hồ không có đệ tử Phật gia đi?
Người này từ đâu xuất hiện?
Sẽ không phải là người đại vực khác, bị Bạch Quật hấp dẫn đến đấy chứ?
"Ta không có nghiệt duyên."
Mộc Tử Tịch nghiêm túc nói.
Nàng kéo lấy tay A Giới.
"A Giới, chúng ta đi thôi."
Mộc Tử Tịch có thể nhìn ra tiểu hòa thượng có đại cổ quái.
Đơn thuần nhìn một thân trang bị của y, không giống Luyện Linh Sư phổ thông có thể có được.
Còn có, nghiệt duyên. . .
Đây là nói đôi mắt của mình sao?
"Ma ma. . . "
A Giới cúi đầu, nhìn Mộc Tử Tịch nắm lấy bắp tay mình một hồi.
Nó đột nhiên tiến lên một bước, quay người, trực tiếp nhìn tới tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng thi lễ với nó, "Vị thí chủ này, ngươi không có nghiệt duyên, bần tăng không muốn độ hóa. . . "
Sưu!
Tiếng gió rít gào, Mộc Tử Tịch đột nhiên phát hiện trước mắt rỗng.
Một giây sau, nàng nhìn thấy thân ảnh A Giới đã xuất hiện ở trước mặt tiểu hòa thượng Bất Nhạc.
Lần này, nó cong chân đá ngang tới.
"Không thể!"
Mộc Tử Tịch hô to.
Theo Từ Tiểu Thụ lâu như vậy, nàng cũng biết một chút chiến lực của A Giới.
Bị một cước này đá trúng, đối phương nhất định sẽ thịt nát xương tan!
Y vẫn chỉ là một tên tiểu hòa thượng đáng yêu. . .
"Oanh!"
Cảnh tan xương nát thịt trong suy nghĩ cũng không có xuất hiện.
Tương phản, chiến trường, tiếng oanh minh tại vị trí hắc sắc thiền trượng va chạm với bắp chân A Giới nổ tung.
Lần này, hai người cùng nhau lui lại.
A Giới lui ba bước.
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc lui ba trượng!
"Chuyện này. . . "
Con ngươi Mộc Tử Tịch co rụt lại.
Thật mạnh!
Không phải A Giới mạnh.
Mà là tiểu hòa thượng đột nhiên xuất hiện, sao chiến lực của y biến thái đến như vậy?
Trong lúc điện quang hỏa thạch, trên người y phát ra một đạo phật niệm màu vàng nhạt.
Sau đó, tiểu hòa thượng bằng vào tầng phòng hộ này, cộng thêm một thanh hắc sắc thiền trượng, đánh lui A Giới?
"Thật mạnh. . . "
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc cũng chấn kinh.
Gia hỏa từ đâu đến?
Rõ ràng nhìn không có chút tu vi, sao nhục thân lại cường hãn đến như vậy?
Nếu không phải thời khắc mấu chốt phát hiện không đúng, mở ra thần niệm "Nguyện lực".
Chỉ dựa vào một thanh Ngục Không Ma Trượng sư phụ lưu lại, mình căn bản không đỡ nổi công kích vừa rồi.
Đông Vực, thân thể cao ngang nhau, lại có cường giả như thế?
Quả nhiên, đến nơi này là đúng!
Ngoại trừ thực hiện di nguyện của sư phụ, thu lấy Hữu Tứ Kiếm, đoán chừng chuyến này sẽ không tịch mịch.
Nhưng mà. . .
"Người xuất gia, không tổn thương người vô tội, ta muốn độ hóa vị nữ thí chủ này, không liên quan đến ngươi, xin ngươi hãy lui lại."
Bất Nhạc buông thiền trượng xuống, hai tay chắp trước ngực.
"Ma ma. . . "
Hồng quang trong mắt A Giới đại tác.
Đối thủ!
Gặp được đối thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận