Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1124: Điên Cuồng Ám Chỉ (2)

Chu Thiên Tham nói xong liền vỗ tay, hơi nhún vai, "Sự tình chính là như vậy, ngươi hẳn hiểu được đi?"
Lưu Lục: ? ? ?
Y ở bên cạnh đã bị quấn choáng.
Nghe nửa ngày, y sửng sốt không thể từ trong mấy câu đơn giản kia, chỉnh lý ra một sợi dây cố sự hoàn chỉnh.
Cho nên những lời vừa rồi nam nhân đeo hoàng kim bá đao nói, là muốn biểu đạt chuyện gì?
Sau khi Từ Tiểu Thụ nghe xong kém chút phì cười ra tiếng.
Lưu Lục không hiểu, nhưng hắn lại hiểu rất rõ.
Hiển nhiên, Chu Thiên Tham mang cô nương này đến, rõ ràng là muốn tìm mình.
Mà có thể khiến Chu Thiên Tham tín nhiệm, cô nương trước mặt hẳn là bạn không phải địch.
Nhưng cũng không biết, nàng đang tính toán chuyện gì?
Một vị nữ tử cõng Tẫn Chiếu bồn tắm lớn, ngàn dặm xa xôi tìm đến. . . trong lòng Từ Tiểu Thụ có chút lo lắng, chẳng lẽ. . . nàng là con gái tư sinh của Tang lão?
Vừa nghĩ đến đây, thân thể Từ Tiểu Thụ liền run lên.
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
. . .
Hoa Minh ở bên cạnh lo lắng chờ phản hồi.
Từ Tiểu Thụ thì trầm mặc không nói.
Lúc này hắn thật không tài nào đoán ra, Chu Thiên Tham trình bày như vậy, là bởi vì có người ngoài ở tại, không thể trực tiếp chỉ rõ, cho nên mới dùng phương thức uyển chuyển như vậy.
Hay là, năng lực trình bày của con hàng kia từ trước đến này đều như thế, không có tiến bộ qua.
Nhưng những chuyện này vẫn không thể ảnh hưởng đến kỹ thuật diễn kịch của hắn: "Cho nên các ngươi tìm đến Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, là bởi vì cảm thấy nơi này có người các ngươi muốn tìm?"
Ngữ khí đạm mạc, khiến cho Chu Thiên Tham cảm thấy mình gặp phải hàng giả.
Y trầm ngâm một hồi.
Trực giác nói cho y biết, gia hỏa trước mặt thân hình không giống, ngữ khí không giống, tính cách cũng không giống, khả năng cao chính là Từ Tiểu Thụ.
Bởi vì đứng bên cạnh Từ thiếu chính là tiểu cô nương song đuôi ngựa, một thân thanh y, Mộc Tử Tịch!
"Ta cần xác nhận một chút." Chu Thiên Tham tỉnh táo nói ra.
Từ Tiểu Thụ thong dong đưa tay: "Nếu các ngươi muốn xác nhận, cần đưa ta Bồ Đề Thụ Căn trước."
Hiển nhiên, đại giới "Xác nhận một chút", trị giá ba tỷ mốt.
Khóe miệng Chu Thiên Tham giật giật.
Cảm giác quen thuộc này, khiến y càng lúc càng chắc chắn.
Nhưng dù sao vẫn không nắm chắc mười phần, lúc này xuất ra Bồ Đề Thụ Căn, vạn nhất đưa cho Từ Tiểu Thụ giả thì sao?
Chu Thiên Tham không muốn xuất ra Bồ Đề Thụ Căn.
Nhưng Hoa Minh tại một bên, lại vô thức liền muốn móc ra bảo vật đưa lên.
Chu Thiên Tham thấy thế, lập tức đưa tay ngăn lại.
Từ Tiểu Thụ tận dụng mọi thứ, nói: "Đồ vật không tới tay, các ngươi chỉ có thể xác định bằng mắt."
Động tác của Chu Thiên Tham nhất thời cứng đờ.
Xác định bằng mắt. . . cái rắm!
Người ở đây đều đeo mặt nạ, cho nên chỉ có thể xác định hình dáng thân thể?
"Cho hắn." Chu Thiên Tham bất đắc dĩ buông tay.
Hoa Minh kính cẩn lễ phép đưa Bồ Đề Thụ Căn tới, ở trong mắt nàng, đây chính là Từ sư bá ngay cả sư tôn cũng phải gọi một tiếng sư huynh.
Cung kính, đó là nhất định!
Cho dù cuối cùng xác định thân phận thất bại. . .
Chuyện này này không quan trọng.
Đoạt bảo vật về, thậm chí người cũng luyện. . . hoàn toàn không có một chút tổn thất nào.
Nhưng vạn nhất đối phương thật là Từ sư bá, lúc này không cung kính, sau này sẽ không đền bù được.
"Nhận tôn sùng, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ đưa tay, từ trong tay muội tử gần như cúi người chín mươi độ, hai tay thành kính phụng bảo, có hơi kinh ngạc.
Cô nương này rốt cuộc là ai?
Bộ dáng kính cẩn lễ phép như thế, căn bản cũng không phải giả vờ, bởi vì ngay cả hệ thống cũng công nhận.
Chẳng lẽ không phải con gái tư sinh của Tang lão, mà là cháu gái?
Lão bất tử kia hành tẩu giang hồ, còn có nhiều chuyện cũ phong lưu như vậy?
Tiếp nhận hộp ngọc, Từ Tiểu Thụ mở ra xác định, đúng là Bồ Đề Thụ Căn không thể nghi ngờ.
Hắn không có xem xét quá kỹ, lập tức ném bảo vật vào trong nhẫn trữ vật, sau đó mới lấy lại tinh thần.
"Hỏi đi."
Chu Thiên Tham gật đầu, ánh mắt lướt qua Từ Tiểu Thụ, đi tới trước mặt Mộc Tử Tịch.
Y tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt vừa mong đợi vừa khẩn trương.
"Ngươi biết ta, đúng không?"
"Ngạch. . . "
Lần này Mộc Tử Tịch thật bị dọa.
Nàng rút lui mấy bước, biết hiện tại Từ Tiểu Thụ không thể bại lộ thân phận, vô thức muốn phủ nhận.
Nhưng chợt nhớ vừa rồi sư huynh nhà mình mới nhận lễ vật của người ta. . . Mộc Tử Tịch chần chờ gật đầu, cũng không phủ nhận, "Có thể tính nhận biết."
"Phốc!"
Lưu Lục ở bên cạnh không nhịn được cười phun.
Ngay cả y cũng nhìn ra, Mộc Tiểu Công là bởi vì bảo vật cho nên mới đổi giọng.
Chu Thiên Tham hung dữ trừng Lưu Lục một chút, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi:
"Tốt, nhận biết liền tốt."
"Vậy ta hỏi ngươi, bên trong Tàng Thư Các chứa rất nhiều linh kỹ, linh kỹ lợi hại nhất, bình thường đều đặt ở đâu?"
Không thể không nói, chiêu bài tình cảm quả thật đánh cho Mộc Tử Tịch lâm vào trầm tư.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến lúc ở Tàng Thư Các, nàng cùng Chu Thiên Tham bởi vì lời nói của ai đó, không ngại cả người dơ bẩn chui vào trong xó xỉnh, tìm kiếm thứ gọi là tuyệt thế linh kỹ.
Mộc Tử Tịch hít một hơi thật sâu, đáp: "Trên giá sách."
"Ngươi nói láo!" Chu Thiên Tham giận tím mặt.
Mộc Tử Tịch kém chút liền phá phòng nhả ra, nhưng kịp thời ngưng lại, cắn răng nói: "Không ở trên giá sách, còn có thể ở chỗ nào?"
"Ngươi gạt người! Cái rắm chứ trên giá sách, trên giá sách nào có đồ tốt gì!" Chu Thiên Tham tức giận đến giơ chân, cánh tay duy nhất chỉ đến nơi hẻo lánh trong phòng bao, "Chuyện này. . . ngươi quên rồi sao? Ngươi thật không nhớ gì cả? Ta không tin!"
Mộc Tử Tịch co rụt đầu lại.
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được Chu Thiên Tham phẫn nộ, cô độc.
Đó là một loại cảm giác bằng hữu ngày xưa đều chuyển sang nơi khác chơi, còn tập hợp cùng một chỗ, chỉ lưu lại mình y cô độc ở chốn cũ, một thân một mình, xung quanh không có ai.
Chu Thiên Tham thấy "Mộc Tử Tịch" không nói, trong lòng tỏa ra bi thương.
Hắn quay đầu nhìn về phía "Từ Tiểu Thụ", chăm chú nghiêm túc nói: "Nếu là ngươi, hẳn là nhận biết ta đi?" Y chỉ chính mình.
Trong chớp nhoáng này, trong đầu Chu Thiên Tham hiện lên rất nhiều hình ảnh ôn nhu.
Có một lần y trượng nghĩa chấp ngôn, sau khi chiến một trận với Từ Tiểu Thụ ở trên lôi đài, trong lòng nhận định hắn là chính nhân quân tử, sẽ không đánh lén người khác.
Còn có một lần Từ Tiểu Thụ đạt được thứ nhất, lại bởi vì tu vi quá thấp không vào được nội môn, y nói ra "Nếu như danh ngạch nội môn phân như vậy, Chu Thiên Tham ta không cần cũng được".
Cũng có một lần. . .
"Ta cũng có thể nhận biết ngươi."
Hình ảnh trong đầu còn chưa chiếu xong, nam tử đeo mặt nạ trước mặt đã không mặn không nhạt nói ra, đánh nát tất cả chờ mong trong lòng Chu Thiên Tham.
"Phốc!"
Lưu Lục ở bên cạnh lần nữa nghẹn ngào phì cười, lần này y che miệng, âm thanh nhẫn nhịn rất khá.
Sắc mặt Chu Thiên Tham cứng đờ.
Y cảm thấy không đến mức, cho dù bên trong phòng bao có Dạ Miêu nhìn chằm chằm.
Thế nhưng nếu đối phương thật đúng là Từ Tiểu Thụ, cho dù có phong hiểm bại lộ, cũng sẽ không lãnh huyết vô tình cự tuyệt như vậy.
Đối ám hiệu cũng được mà?
Tùy tiện cho chút tin tức cũng được a!
Ngươi rõ ràng chính là Từ Tiểu Thụ, nàng rõ ràng chính là Mộc Tử Tịch, làm sao có thể. . . không phải được?
Chu Thiên Tham vẫn không từ bỏ hy vọng, dường như bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, lúng túng lên tiếng: "Chưa, chưa chiến đã sợ, đối địch đại kị; không đánh mà chạy, luyện linh chi. . . "
"Ngươi đang nói gì đấy?"
Từ Tiểu Thụ không chút khách khí ngắt lời y, "Ngươi nói như vậy, là muốn đánh với bản thiếu gia một trận?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận