Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 101: Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật

Giải thích...
Từ Tiểu Thụ nghĩ thầm nào có giải thích gì, không phải muốn ta luyện đan sao?
Nhưng lời này hiển nhiên không thể nói, lão đầu đang lên tăng xông, không biết lý trí còn tồn lại bao nhiêu, trước mắt phải ổn định ông ta đã.
"Bình tĩnh đừng nóng..."
Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng đẩy, kết quả mí mắt Tang lão cuồng rút, hắn nhìn mà nhịp tim kém chút đình chỉ, vội vàng bổ sung một câu: "Ta thành công."
Tang lão quả nhiên sững sờ, "Thành công gì?"
Hô, thành công hù dọa...
Từ Tiểu Thụ nhẹ phun một ngụm trọc khí, nếu như vừa rồi mở ra "Tinh Thông Hỏa Diễm", vậy hắn có thể cực kỳ tự tin nói "Ta thành công áp súc hỏa chủng".
Nhưng Tinh Thông Trù Nghệ chết tiệt...
Ai dà, đừng nói nữa, nói ra liền muốn rớt nước mắt.
"Xem đi."
Trong đầu Từ Tiểu Thụ cũng rất không chắc, hắn buông tay, lòng bàn tay xuất hiện Tẫn Chiếu Thiên Viêm.
Tách tách!
Một cỗ cảm giác vi diệu xuất hiện, tựa hồ...
Có thể cảm giác được hỏa diễm trong lòng bàn tay nhảy cẫng?
"Có chút không giống." Trong lòng Từ Tiểu Thụ khẽ động, lần nữa nghĩ đến lúc mới vào thế giới huyễn cảnh.
Tinh Thông Trù Nghệ...
Thổi lửa nấu cơm?
Lửa?
Nói như vậy, hình như quả thật có chút liên quan đến lửa?
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật giật, lời tuy như thế, nhưng làm sao có chút cảm giác dở dở ương ương...
"Chỉ thế này?" Tang lão nhìn lòng bàn tay hắn, trố cả mắt.
Từ Tiểu Thụ đưa qua một cái ánh mắt "Đừng nóng vội", hết sức chăm chú, hỏa diễm trong lòng bàn tay co rụt lại.
Tách tách!
Một viên hỏa diễm hình tròn cao tốc xoay tròn lấy, không gian xung quanh hơi cong, sóng nhiệt ập tới.
Tang lão giữ im lặng, mới rời đi một hồi, Từ Tiểu Thụ có thể áp súc đến mức này, đã rất tốt rồi.
Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như thế, bạo phá vừa rồi vẫn không có cách nào giải thích.
Ông ta nhìn tới Từ Tiểu Thụ, ra hiệu tiếp tục.
Cái trán Từ Tiểu Thụ lại toát ra mồ hôi, hắn có thể cảm giác được mình cùng hỏa cầu xuất hiện một chút liên hệ vi diệu, nhưng chỉ vẻn vẹn như thế...
Không đủ!
Trong đầu, điểm bị động còn lại hơn năm ngàn.
"All in?"
Từ Tiểu Thụ có chút do dự, nếu như Tinh Thông Trù Nghệ là kỹ năng bị động tinh thông loại chiến đấu, hắn khẳng định sẽ không tăng một lượt, mà sẽ giống như Tinh Thông Kiếm Thuật, lĩnh ngộ từng cấp.
Có trời mới biết tư chất hắn kém tới cỡ nào, nếu như dựa vào những linh kỹ khác, đời này đoán chừng chỉ học được Bạch Vân Kiếm Pháp là hết mức.
Nhưng nếu như trong chiến đấu thăng cấp kỹ năng, bất ngờ nhảy ra rất nhiều tri thức, có thể cưỡng chế tạo thành một thức kiếm chiêu.
Giống Bạt Kiếm Thức, Rút Kiếm Thức, đều đến như vậy.
Đây là hắn từ bên trong kỹ năng bị động tinh thông suy nghĩ ra một con đường sáng tạo linh kỹ, nhưng không thể không nói, rất hữu hiệu.
Thiên phú quá kém, cũng chỉ có thể tự sáng tạo kỹ năng đến dùng.
Nhưng mà Tinh Thông Trù Nghệ...
Nhìn cái tên liền biết không phải kỹ năng chiến đấu!
Không biết phương pháp đầu cơ trục lợi kia của mình có thành công hay không...
Lại nhìn khuôn mặt thập phần ngột ngạt của Tang lão, Từ Tiểu Thụ nghiêm trọng hoài nghi nếu mình không qua được một ải này, khả năng tương lai đáng lo.
"Thôi."
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn đổi toàn bộ điểm bị động thành điểm kỹ năng, cộng vào Tinh Thông Trù Nghệ.
"Tinh Thông Trù Nghệ , Hậu Thiên Level 6."
Trong chốc lát, trong đầu tràn vào rất nhiều tri thức, kỹ năng bị động tinh thông duy nhất một lần thăng cấp năm, đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ thử, rõ ràng không nhịn được.
Đau đầu muốn nứt!
Liền hỏa cầu trong lòng bàn tay đều lung lay, Tang lão thấy thế mặt già liền co quắp lại.
"Ngay cả mức độ này cũng không khống chế được?"
Từ Tiểu Thụ không có trả lời, một tích tắc này, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều tin tức nguyên liệu nấu ăn, thực đơn, cùng phương pháp khống chế hỏa hầu.
"Chính là thứ này!" Ánh mắt hắn sáng lên.
Lửa riu riu nấu chín, lửa nhỏ sấy khô, lửa lớn nấu nướng...
Tri thức thiên kì bách quái xuất hiện, nhưng cũng không quan hệ.
Chủ yếu là hắn rõ ràng cảm giác được liên hệ giữa mình và ngọn lửa trong tay đã chặt chẽ hơn, không không chiêu thức vừa mới lĩnh ngộ ra, ngược lại tựa như đã chìm đắm nhiều năm.
Lô hỏa thuần thanh!
Từ Tiểu Thụ hắc hắc cười, đưa tay phóng tới trước mặt Tang lão, lão đầu còn chưa kịp nghi hoặc, chỉ thấy sau khi hỏa cầu trong lòng bàn tay "Tủng" một cái, liền biến thành bộ dáng hai tay có thể ôm lấy.
Trong lúc hỏa diễm thiêu đốt, sóng nhiệt bành trướng trực tiếp thổi bay nón lá của lão đầu, quần áo Từ Tiểu Thụ phấp phới.
Tang lão chấn kinh, lúc này mới bao lâu, Từ Tiểu Thụ vậy mà có thể khống chế Tẫn Chiếu Thiên Viêm thuần thục như vậy?
Nhưng mà...
"Lão phu bảo ngươi áp súc cỡ đầu người, ngươi biến lớn làm được cái gì?"
"Thứ quỷ gì..." Ông ta tức giận nói, "Thứ này có thể luyện đan sao? Sợ là cho dù rắn chắc hơn nữa đều có thể đốt chảy!"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu: "Ngài không hiểu rồi, đây là đại ngọc..."
"Khụ khụ, đại hỏa nấu nướng chi thuật!"
Hắn cười hắc hắc, tay bóp, đại hỏa cầu to lớn vậy mà trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn một viên hỏa chủng im ắng nằm trong lòng bàn tay.
Không thấy cuồng bạo, không thấy xao động, năng lượng cực kỳ ổn định, giống như mãnh thú bị thuần phục, không nhúc nhích phủ phục trong lòng bàn tay.
Lần này Từ Tiểu Thụ thậm chí không cần dùng đến Phương Pháp Hô Hấp phối hợp, trực tiếp bằng vào phương pháp khống chế hỏa hầu, liền hoàn thành thao tác gian nan nhiều lần thất bại trước đây.
Ừm...
Lửa riu riu chi thuật!
Nghĩ đến chỗ này, hắn có chút dở khóc dở cười.
Vốn cho rằng Tinh Thông Trù Nghệ là gân gà, nào ngờ bỏ đi chú tri thức thượng vàng hạ cám kia, chỉ bằng vào phương pháp khống chế hỏa hầu, liền gần như chạm đến ước mơ "Tinh Thông Hỏa Diễm".
Như vậy ngẫm lại...
Tựa hồ Tinh Thông Trù Nghệ còn ngưu bức hơn cả Tinh Thông Hỏa Diễm, chí ít trong lúc rảnh rỗi, mình còn có thể nấu nướng...
Từ Tiểu Thụ cảm thấy đau răng, ngọa tào, sao luôn xuất hiện những kỳ hoa.
Tang lão nhìn ngây người, mình chỉ mới rời đi một hồi, Từ Tiểu Thụ vậy mà thật áp súc ra hỏa chủng?
Nghe tiếng nổ, tựa hồ cũng chỉ mới ba lần.
Phải biết cho dù năm đó ông ta cô đọng thứ này, cũng mất đến một ngày một đêm, trong lúc đó tiếng nổ liên tục không dứt, khổ không thể tả.
Nhìn lại Từ Tiểu Thụ...
Người không có việc gì, gặp nạn ngược lại là Linh Tàng Các...
"Chuyện này..."
Tang lão vững vàng, chậm rãi nói: "Cho nên vừa rồi một tiếng bạo tạc cuối cùng, là ngươi làm?"
Cho dù tiểu tử này có thể trong thời gian ngắn nắm giữ áp súc hỏa chủng, ông ta vẫn không tin chỉ là Luyện Linh cửu cảnh, lại có thể bộc phát ra tổn thương như vậy, nga cả Linh Tàng Các cũng không áp được.
Từ Tiểu Thụ có chút nóng nảy.
Linh Tàng Các đương nhiên không phải hắn nổ, nhưng muốn nói chuyện xảy ra ở trong huyễn cảnh là không thể nào.
Hắn có chút buông lỏng khống chế, áp súc hỏa chủng lập tức không ổn định rung động.
"Vừa rồi là ta thí nghiệm sáng tạo đại chiêu, Tiểu Hỏa Cầu Thuật!"
"Tiểu Hỏa Cầu Thuật?" Đôi mắt già nua của Tang lão hiện lên vẻ ngờ vực.
Uy lực hỏa chủng trước mắt có thể thấy rõ ràng, có thể nổ ra kết giới bảo vệ đã không tệ rồi, sao có thể nổ nát cả cửa sổ?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Quả nhiên...
Từ Tiểu Thụ nhìn cũng không nhìn lão nhân này, lẩm bẩm nói: "Nhưng đây mới vẻn vẹn là mở màn."
"Hửm?" Tang lão nhặt nón lá trên mặt đất lên, nói: "Đừng nói trong khoảng thời gian này, ngươi còn nghiên cứu ra chiêu thức càng cường đại hơn?"
"Không sai!"
Từ Tiểu Thụ tự phụ cười, trầm giọng nói: "Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận