Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 330: Tân Cô Cô Nghi Hoặc

"Nha, chết thật?"
Đại thúc nhìn Từ Tiểu Thụ nộ mở hai mắt, bị chọc cười.
Gia hỏa này đến chết cũng không khuất phục.
Nhưng y biết, đối phó với loại gia hỏa cố chấp này, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn cứng rắn.
Kết quả là, y đưa tay chụp vào mí mắt Từ Tiểu Thụ, yên lặng giúp hắn nhắm hai mắt lại.
Thủ đoạn, phải cứng rắn hơn cứng rắn!
"Rất tốt, nếu như ngươi đã đồng ý, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi."
Đại thúc bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Tử vong.
Một việc tốt đẹp đến nhường nào, có đôi khi ếch ngồi đáy giếng, có thể chết đi như thế, đó là một loại giải thoát.
Đáng tiếc, hắn không chết được.
Từ Tiểu Thụ chưa tới tình trạng có thể chết đi.
Sứ mệnh của hắn, thậm chí còn chưa có bắt đầu.
Ánh mắt đại thúc ánh rơi xuống cổ tịch, vung tay lên, cổ tịch dày bằng một bàn tay hóa thành một đạo lưu quang, tiến vào trong óc Từ Tiểu Thụ.
Bỗng nhiên, tử thi nằm trên mặt đất rung động.
Biểu lộ của Từ Tiểu Thụ run rẩy, thân thể không ngừng co giật, giống như liên tục bị điện giật, chỉ còn kém miệng sùi bọt mép.
Một bộ tử thi, lại có phản ứng như thế, có thể nghĩ, đạo lưu quang này nhập não, mang đến trùng kích đáng sợ đến cỡ nào.
"Vẫn nên ngủ một giấc..."
Đại thúc do dự, cuối cùng không cho hắn phục dụng đan dược trong tay.
Thống khổ khi ngủ, dù sao cũng dễ tiếp nhận hơn khi tỉnh một chút.
Sau khi trở tay thu hồi đan dược, tay đẩy, một đạo kiếm khí lướt qua.
Kiếm khí tiến vào đan điền, nhẹ nhàng chấn động, sau đó hoàn mỹ dung nhập vào trong thân thể Từ Tiểu Thụ.
Qua một lúc, trong thân thể bị chấn động đến thối rữa, vậy mà sinh ra từng tia từng sợi kiếm niệm.
Kiếm niệm cùng vô tận đại đạo kiếm ý hóa thành sương mù trắng.
Kiếm khí xé rách nhục thân, kích thích cơ thể rách rưới của Từ Tiểu Thụ, sau đó nắm kéo, chắp vá lấy...
Không cần quá lâu, thân thể Từ Tiểu Thụ đã được chữa trị hơn phân nửa.
Một cỗ sinh mệnh lực bành trướng không biết từ đâu tuôn ra, trong nháy mắt du tẩu toàn thân.
Tế bào phân liệt, sinh sôi, phát triển, nhục thân cấp tốc khôi phục.
Biến hóa đột nhiên này, khiến cho đại thúc lôi thôi choáng váng.
"Tình huống như thế nào?"
"Cỗ sinh mệnh lực này, từ đâu tới?"
"Chẳng lẽ còn có người thiết hạ cấm chế bảo hộ cho tiểu tử này, phòng ngừa hắn ngoài ý muốn chết đi?"
"Nhưng lão gia hỏa kia, không phải chỉ biết bạo tạc phá hư, bỏ nhà ra đi thôi sao?"
Đại thúc có chút nghĩ không ra, xem tình huống này, tựa hồ mình có thể tiết kiệm được một khỏa Phục Khu Đan?
Chỉ cần cho tiểu tử này thời gian, bằng vào cỗ sinh mệnh lực sinh sôi không ngừng kia, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, cũng không phải là không được.
"Lúc này mới Nguyên Đình cảnh, đã có sinh mệnh lực như thế, đến Vương Tọa, còn đến mức nào?"
Đại thúc cười gượng.
Đối với người khác mà nói, bất tử, là một chuyện đáng để ăn mừng.
Nhưng đối với y mà nói, muốn chết mà không chết được, đó mới là chuyện đau khổ nhất thế gian.
"Tuổi còn nhỏ, đã phải tiếp nhận sinh mệnh lực ở tuổi này không nên tiếp nhận..."
"Ta nên vui mừng, hay là bi ai cho ngươi đây?"
Đại thúc thăm thẳm thở dài, chăm chú nhìn Từ Tiểu Thụ run rẩy thật lâu, rốt cuộc đứng lên.
Y từ trong giới chỉ từ móc ra một cái bao tải khác, nhét tử thi đang run rẩy vào, cột chắc dây thừng, tiện tay quăng ra.
Đông!
Mặt đất chấn động, trực tiếp vỡ tan.
Đại thúc ngẩn ngơ.
Ngay vào lúc này, cách đó không xa cũng "Bành" một tiếng vang lên.
Bức tường không gian vỡ vụn, Cấm Vệ Quân phủ thành chủ dồn dập tiến vào, số lượng kinh người, trực tiếp vây quanh nơi đây.
Cầm đầu, chính là tứ đại Vương Tọa!
Xông!
Tất cả mọi người duy trì trạng thái chiến đấu, khí thế như bài sơn đảo hải ép qua.
Hơn vạn người được bọn họ cứu sống, nhao nhao lui ra ngoài mấy dặm.
Nhưng mà mấy tên gia hỏa sống sót sau tai nạn, chẳng những không có run sợ, ngược lại từng tên mỏi mắt mong chờ.
Nếu không phải phía trước có Cấm Vệ Quân ngăn cản, đoán chừng đám đệ tử "Bát Quái Môn" kia đã ập thẳng tới vị trí chiến trường rồi.
"Ôi mẹ ơi, mau nhìn mau nhìn, kia là gì... nhiều hố sâu như vậy?"
"Hố sâu, ta thấy ngươi mù rồi, đây rõ ràng chính là sườn đồi!"
"Nơi này ta nhớ, chính là con đường gần nhất dẫn đến Đan Tháp, Thiên Tang Thành dòng người tấp nập, nào có sườn đồi gì?"
"Nói cũng đúng, thế nhưng tình cảnh này hẳn không phải là đánh nhau tạo ra đâu, sâu cả dặm cơ mà!"
"Úc, má ơi, tình cảnh này thật đúng là đánh nhau ra đấy, có lẽ đây chính là uy lực của các vị Luyện Linh Sư đại nhân?"
"Luyện Linh Sư..."
Đám người trong ngoài bàn luận tràng diện khủng bố do Luyện Linh Sư đại nhân tạo ra.
Một vài Luyện Linh Sư yên lặng cúi thấp đầu.
Các ngươi đã quá coi trọng Luyện Linh Sư rồi.
Cho dù là Luyện Linh Sư, cho dù là Tông Sư, nếu muốn ở trong Thiên Tang Thành được bố trí kết giới oanh ra một cái sườn đồi như thế...
Không có một năm, cái mộng này không thành được.
Đám người hỗn loạn ồn ào chỉ dám đứng từ xa bàn luận, lúc này, là người sáng suốt đều biết, vở kịch trước mắt có lẽ còn chưa kết thúc.
Nếu như đến gần vị trí trung tâm, chờ lúc nữa, có chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu!
Tân Cô Cô chen ở trong đám người, y cau mày, hoàng kim thiền trượng phá lệ đáng chú ý.
Nhưng thế cục hỗn loạn như vậy, đã không có bao nhiêu người đi chú ý.
Vương Tọa chi chiến, mới là quan trọng nhất.
"Mình tới chậm rồi sao?"
Ước hẹn mười phút đồng hồ, y nhanh như điện chớp, ra roi thúc ngựa, chỉ kém chút ngộ ra không gian di động.
Kết quả vẫn không đến kịp.
Lấy thực lực của y, có thể tuỳ tiện nhìn ra.
Từ Tiểu Thụ vẫn còn chưa chết, hắn đang nằm ở phía sau đại thúc, trong chiếc bao bố đang động đậy kia.
"Đây là vụ án bắt cóc?"
Tân Cô Cô nghi ngờ.
Trói lại coi như xong, về phần nổ Thiên Tang Thành thành dạng này.
Thật tưởng rằng phủ thành chủ là người hiền lành, ngươi qua đây tè bậy, ta còn mời ngươi đến uống rượu kia?
Nói đùa gì thế!
Rất nhanh, y liền nhìn thấy từng vũng máu đọng ở trên mặt đất, bên trong một cái hố sâu, còn có...
Mảnh vỡ thi thể?
"Giết người chặt xác?"
Tân Cô Cô lại nghi ngờ.
Từ Tiểu Thụ không chết, vậy người chết là ai?
Y hoàn toàn không nghĩ ra được.
Dựa theo tình huống này đến xem, trận chiến đấu này, Từ Tiểu Thụ nhiều nhất chỉ là đi theo đánh xì dầu.
Dù sao chỉ là một tên Tiên Thiên, không có khả năng chiến đấu thảm liệt với Vương Tọa như vậy.
Cho nên...
Y nhìn về phía đại thúc đứng trước bao tải.
Là chuyện tốt y làm?
"Nhưng... mẹ nó, Hậu Thiên đỉnh phong?"
Da đầu Tân Cô Cô đã sắp nổ tung, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Từ Tiểu Thụ không có khả năng đại chiến với Vương Tọa, đại thúc lôi thôi Hậu Thiên kia... càng không thể nào!
Thế nhưng, người duy nhất đứng ở giữa sân, chỉ có đại thúc?
Chuyện này giải thích thế nào?
"Đừng nóng vội!"
"Nếu như bà nương chết tiệt kia ở đây, hiện tại nhất định sẽ bảo mình quan sát một phen, vậy trước tiên nhìn xem, tình thế sẽ phát triển như thế nào."
"Thực sự không được..."
Tân Cô Cô chọc chọc hoàng kim thiền trượng trên tay, ngón tay gõ lấy thân trượng, phát ra tiếng vang thùng thùng.
Hắn đang đếm.
Một cái, hai cái...
Phủ thành chủ, tới bốn tên Vương Tọa.
Đại thúc lôi thôi...
Được rồi, cứ tính thành nửa cái Vương Tọa đi.
Con ngươi y đột nhiên nở rộ quang mang nguy hiểm.
"Thực sự không được, chỉ có thể lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giết năm người này, cướp Tiểu Thụ đi!"
"Tham Thần đại nhân, không thể chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận