Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 642: Tình Mê Bạch Cốt Môn (2)

"Tình Thăng Hoa, linh dược biến dị ngũ phẩm đỉnh phong, hoa sinh năm cánh, cánh cánh thôi tình. Cho vào miệng, vị ngọt ngào, nhưng không thể ăn nhiều. Công hiệu: Tráng dương, tư âm, bổ thận, bền bỉ."
"Triều Khởi Tam Lăng Phẩm, linh dược biến dị ngũ phẩm đỉnh phong, hình dáng giống như Tam Lăng Tiễn, có thể dùng để phá cảnh. Tính chất cứng rắn, không ngon, vị đắng, có thể cho vào canh, nấu thuốc, công hiệu thập phần cường đại, có tác dụng thôi tình."
"Đọa Lạc Ác Quả, ma dược biến dị tứ phẩm đỉnh phong, có hỏa độc mãnh liệt. Mùi thơm, tính giòn. Dương tính cực nặng, nam không nên ăn, thích hợp nữ tính, có thể trong nháy mắt mềm hoá Vương Tọa."
". . . "
Ánh mắt giản lược quét qua, Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng.
Tin tức xuất hiện trong đầu, vậy mà nhất trí đến lạ thường.
Linh dược xung quanh bạch cốt môn không chỉ đạt tới ngũ, tứ phẩm, mà toàn bộ đều là biến dị.
Dược tính ẩn chứa bên trong, còn cao hơn cấp bậc bọn chúng.
"Đây chẳng phải mang ý nghĩa, toàn bộ đều là Tọa linh dược Vương?"
Từ Tiểu Thụ chấn kinh.
Nếu như không có Tinh Thông Trù Nghệ, có lẽ giờ phút này ngay cả một gốc linh dược hắn cũng không nhận ra.
Dù sao, dựa vào ngọc giản Tang lão cho, chỉ có thể phân biệt vài chục gốc linh dược ở nơi đây.
Nhưng số lượng nơi này. . .
"Phát tài phát tài, hàng ngàn hàng vạn gốc linh dược Vương Tọa, CMN quả nhiên không đến nhầm!"
"Chỉ là. . . "
Từ Tiểu Thụ xoắn xuýt.
Chỉ là vì sao dược hiệu của đám linh dược này, đều ẩn chứa công dụng thôi tình?
Cho dù chỉ là một gốc linh dược ngũ phẩm.
Tin tức trong đầu truyền tới, đều có "Thôi tình", hoặc là có quan hệ với "Thôi tình".
"Đây chính là biến chủng sao?"
"Chẳng lẽ bởi vì Bạch Khô Lâu dùng Bạch Viêm tu luyện ở nơi đây, mới khiến cho phương hướng biến dị của đám linh dược này xuất hiện vấn đề."
"Nhưng nếu như Bạch Viêm có vấn đề. . . "
Từ Tiểu Thụ có hơi hoảng.
Trong ngọc giản Tang lão cho hắn, căn bản không có nói Bạch Viêm còn có tác dụng phụ như thế a!
Nhưng nếu muốn nói không có. . .
Hắn lại đột nhiên nghĩ đến thân thể Tang lão gầy như que củi, cùng với hai quầng thâm đen xì vĩnh viễn không biến mất.
"Chuyện này. . . "
"Chẳng lẽ. . . "
Từ Tiểu Thụ đột nhiên có chút hoài nghi quyết định tu luyện Bạch Viêm của mình.
"Tiểu Ngư."
Vừa quay đầu lại.
Khuôn mặt Tiểu Ngư giống như đã uống say, mặt ngọc hiện ra sương đỏ mông lung, nhất thời khiến cho hắn nhìn ngây người.
Trong không khí tựa hồ truyền đến mùi thơm nữ tử.
Từ Tiểu Thụ lập tức phát giác không đúng.
"Đáng chết!"
"Là mùi hương đám linh dược này phát ra!"
Hàng ngàn hàng vạn linh dược cấp bậc Vương Tọa.
Cho dù không phục dụng, chỉ hít hương khí nó phát ra, e rằng cũng không thua gì trực tiếp hút nạp mấy viên đan dược Tiên thiên, thậm chí Tông Sư.
Hơn nữa, còn là thôi tình đan.
"Tiểu Ngư!"
Từ Tiểu Thụ hét lớn một tiếng, nhìn thân thể Ngư Tri Ôn lung lay tựa hồ sắp ngã, hắn lập tức bổ nhào qua ôm lấy.
"Ưm ~ "
"Nhận kháng cự, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Đáng sợ như vậy sao?
Nàng chính là cường giả Tiên Thiên đỉnh phong đó!
Lúc này mới ngửi bao lâu, liền đã mềm đến như vậy rồi?
"Thật nóng."
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt lượng rừng rực, khiến nội tâm Từ Tiểu Thụ có chút hoảng.
"Từ Tiểu Thụ, ta, ta cảm thấy thân thể có gì đó là lạ. . . "
Ngư Tri Ôn nhẹ giọng thì thầm.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền phát hiện mình thay đổi.
Không chỉ âm thanh nói chuyện, ngay cả thân thể. . .
Cũng không còn chút sức lực nào!
Đặc biệt là trong chớp mắt Từ Tiểu Thụ ôm lấy mình, một cỗ dục niệm đặc thù thẳng tiến linh đài, kém chút phá hủy ý thức thanh minh.
"Ta. . . "
"Khó chịu!"
Từ Tiểu Thụ ôm lấy "bãi thịt mềm" Ngư Tri Ôn, biểu thị mình còn có thể gánh vác được.
Hắn có Tông Sư chi thân.
Ý chí hắn từng bị Tẫn Chiếu Hỏa Chủng nung khô qua.
Nhưng tất cả những thứ này, đều xây dựng dựa trên tình huống mỹ nhân không có loạn động.
Thân ở bên trong hương khí thôi tình.
Tiểu Ngư còn có ngôn ngữ, động tác như thế.
Là nam nhân, sao có thể chịu nổi?
"Hô ~ "
Phương Pháp Hô Hấp lần nữa lập công.
Vận dụng thở dài một hơi, Từ Tiểu Thụ liền đẩy toàn bộ dục hỏa cùng dược hiệu ra ngoài.
Hắn sờ trán Tiểu Ngư.
"Ngươi sốt."
"Ưm ~ "
"Đừng kêu."
"Ta. . . "
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Ngư Tri Ôn rốt cuộc tỉnh ngộ.
Nơi này, cực kỳ không thích hợp.
Hơn nữa còn là "cực kỳ không thích hợp" theo nghĩ kia!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng càng đỏ hơn, giống như một quả táo đỏ mê người.
Từ Tiểu Thụ xoay đầu, không dám tiếp tục nhìn nàng.
Hắn chuyển mắt, thế nhưng nhìn đến đám nam nữ sau lưng, càng không chịu nổi.
Thậm chí, đã có người trực tiếp ôm nhau.
"Xã hội suy đồi, lòng người. . . "
Từ Tiểu Thụ vừa định thở dài, thế nhưng sắc mặt lập tức cứng đờ.
Hắn cảm thấy eo mình, bị một vòng tay ôm lấy.
"Thả ta ra, Tiểu Ngư, ngươi phải khắc chế bản thân." Từ Tiểu Thụ cúi đầu nói ra.
"Ưm ~ "
"Không được, nơi này có người ngoài. . . " Sắc mặt Từ Tiểu Thụ khổ sở.
"Từ Tiểu Thụ!"
Âm thanh Ngư Tri Ôn đột nhiên to rõ hơn một chút.
Nàng tựa hồ muốn kháng cự.
Nhưng sau khi hô lên một tiếng này, Ngư Tri Ôn tựa hồ càng mê say hơn, nàng gắt gao ôm chặt thiếu niên đầy dụ hoặc trước mặt.
"Nhận ôm, điểm bị động, +1."
"Nhận dụ hoặc, điểm bị động, +1."
"Nhận câu dẫn, điểm bị động, +1."
"Ông trời ơi. . . "
Cả người Từ Tiểu Thụ cứng ngắc.
Hắn không ngờ mình lại có một ngày được mỹ nhân thân mật ôm lấy, hơn nữa còn ôm ở trước mặt bao nhiêu người.
Cho dù hiện tại đám người kia đang ý loạn tình mê, căn bản không rảnh quan tâm đến bọn họ.
Thế nhưng được ôm. . . là được ôm đó!
"Tỉnh!"
Từ Tiểu Thụ kéo mỹ nhân ra.
Tình huống Ngư Tri Ôn đã nghiêm trọng hơn.
Tựa như một con tôm nhuyễn, toàn thân rũ xuống.
Nghe thấy kêu gọi, khuôn mặt nhỏ nhấc lên.
Từ Tiểu Thụ lập tức thất thần.
Sóng mắt lưu chuyển, tinh đồng bị một lớp màn nước bao phủ, giống như bảo thạch mỹ lệ nhất trên đời, rực rỡ mê hồn.
Mũi ngọc tinh xảo, mồ hôi rịn ra.
Khi ánh sáng mờ đỏ chiếu tới, trong suốt tinh tế, châu quang trạch trạch.
Giống như tiểu nữ sinh sau khi bị cự tuyệt hờn dỗi chu môi, lúc này, tản ra mê hoặc chí mạng.
"Ta. . . "
"Ừng ực."
Từ Tiểu Thụ nuốt nước bọt, nói không ra lời.
Ngư Tri Ôn hơi nghiên đầu, tóc đen rũ xuống.
Hắn cảm thấy thế giới này mất đi màu sắc, chỉ còn lại mỹ nhân tuyệt sắc ở trước mặt.
"Thình thịch!"
Nhịp tim gia tốc.
"Phanh phanh!"
Mặt đất rung động.
Nhưng không có bao nhiêu người có thể nghe thấy.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên bị chấn tỉnh.
Hắn không nghĩ tới, tiến vào Linh Dung Trạch, nguy hiểm lớn nhất, lại chính là Ngư Tri Ôn.
"Tỉnh, Tiểu Ngư mau tỉnh, nơi này không được a, tên to con kia sắp tới. . . "
"Ưm ~ "
Ngư Tri Ôn bị nâng lên giữa không trung, không khống chế được thân thể, thổ khí như lan, hai tay ôm lấy cổ Từ Tiểu Thụ.
Khuôn mặt xinh đẹp tình mê ý loạn, tựa vào vai thiếu niên.
Bên tai truyền đến tiếng hô hấp gấp rút.
Trái tim ở trong lòng ngực đập "thình thịch" không thôi.
Từ Tiểu Thụ không còn lời nào để nói.
Tình cảnh này, nếu như muốn giải khai.
Vậy cũng chỉ còn lại một cách.
"Hút!"
Dùng Phương Pháp Hô Hấp hút tình dược trong người Tiểu Ngư ra!
Như vậy, làm sao hút?
Từ Tiểu Thụ có hơi do dự.
"Đắc tội rồi."
Hắn không nghĩ lâu, lập tức quyết định.
Một tay nắm lấy eo mỹ nhân, một tay nâng khuôn mặt đỏ bừng ở trên vai lên, nhìn chằm chằm môi đỏ dụ hoặc, Từ Tiểu Thụ thở sâu.
"Đây là lần đầu tiên của ta, kỳ thật, ngươi kiếm lời."
Đối mặt.
Sắp môi chạm môi.
"Sưu!"
Thiên khung đột nhiên tối sầm lại.
Bạch cốt cự nhân phảng phất muốn vượt qua thiên địa lấy một loại phong thái chậm chạm, xuất hiện ở trên đỉnh đầu đám người.
Hình ảnh tựa hồ dừng lại.
"Sưu!"
Một bên khác, một đạo thân ảnh nhỏ bé di chuyển với tốc độ siêu thanh, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Bạch Khô Lâu.
"Giá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận