Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1488: Hãn Phỉ Công Sơn (2)

"Quá sung sướng."
Từ trong chiến cuộc phi thân bay ra, Từ Tiểu Thụ nhìn khắp bốn phía.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Mô Phỏng Giả phù hợp bản thân như thế.
Thân là một trong Thập Đại Dị Năng Vũ Khí, tác dụng chân thực của Mô Phỏng Giả, có lẽ không chỉ đơn thuần là thiên biến vạn hóa như Dị biểu hiện ra.
Chỗ cường đại nhất của nó, chính là trợ giúp ký chủ mô phỏng các loại thuộc tính, tiến hành khắc sâu lý giải, cảm ngộ.
Có lẽ Dị không biết chuyện này, có lẽ y biết, nhưng đành bất lực.
Bởi vì Dị chỉ có một loại thuộc tính Tiên Thiên, tinh thần hệ, cảm ngộ đạo tắc thuộc tính khác cũng vô dụng.
Nhưng Từ Tiểu Thụ thì khác.
Hắn là toàn thuộc tính.
Mô Phỏng Giả ở trong tay hắn, so với ở trong tay Dị, chênh lệch một trời một vực!
Tựa như giờ phút này.
Sau khi hóa thân Mộc Tử Tịch, Từ Tiểu Thụ có thể cảm giác được linh nguyên bản thân bởi vì Mô Phỏng Giả tác dụng, chuyển thành hệ mộc.
Hắn có thể cảm nhận được tính chất linh nguyên trong cơ thể mình cải biến, từ lực lượng Tẫn Chiếu, kiếm niệm các loại, biến thành một loại lực lượng đặc thù lạ lẫm, có liên tục không ngừng tản ra sinh cơ.
Đây là lực lượng thuộc tính mộc!
Điều động linh nguyên thuộc tính mộc, thao túng nguyên tố thuộc tính mộc, phối hợp với linh kỹ trước đây tiểu sư muội thi triển qua, Từ Tiểu Thụ lập tức mô phỏng ra một loại năng lực giống với linh kỹ tiểu sư muội đến bảy phần.
Hắn đã minh bạch vì sao Dị có được năng lực thiên biến vạn hóa.
Mô Phỏng Giả, thật có thể từ căn nguyên, thay đổi đặc tính một người!
"Nếu như ta muốn tu luyện thuộc tính không gian, hiện tại con đường tốt nhất, chính là bắt chước Diệp Tiểu Thiên, phối hợp Không Gian Nguyên Thạch, hai bút cùng vẽ, trải nghiệm năng lực của cung chủ đại nhân. . . "
Từ Tiểu Thụ có cảm giác mình vừa tìm ra đường cao tốc cảm ngộ đạo tắc.
Hiến bảo đồng tử Dị tới quá đúng lúc, vừa vặn giúp hắn tiết kiệm thời gian cảm ngộ thiên địa đại đạo.
"Còn nữa, có Mô Phỏng Giả, chỉ cần ta có thể đánh một trận với Diêm Vương lão đại, kiến thức năng lực của hắn. . . "
Từ Tiểu Thụ lại sinh ra ý nghĩ càn rỡ.
Hắn cảm thấy đợi một hồi, nói không chừng mình thật có thể nắm giữ thuộc tính thời gian.
Đáng tiếc thuộc tính thời gian quá hiếm thấy.
Trong thế hệ trẻ tuổi, căn bản không có ai nắm giữ.
Khiến cho hắn chỉ có thể tưởng tượng mình đánh một trận với Diêm Vương lão đại Hoàng Tuyền, thông qua đánh nhau, bắt chước năng lực của đối phương.
Chuyện này quá nguy hiểm. . .
"Không đúng!"
Trong đầu Từ Tiểu Thụ đột nhiên có linh quang lóe lên, nhớ tới đặc tính của Mô Phỏng Giả.
Thật cần mình đi đánh nhau với Hoàng Tuyền sao?
Không nhất định!
Nếu như mình có thể khiến Bát Tôn Am cùng Hoàng Tuyền đánh một trận, mình lại đứng ở bên cạnh quan sát.
Như thế, mình vừa có thể nhìn thấy năng lực của Bát Tôn Am, vừa có thể quan sát chiêu thức của Hoàng Tuyền…
Nhất tiễn song điêu!
Thần!
. . .
"Mộc bang chủ, Mộc bang chủ!"
Thời điểm Từ Tiểu Thụ còn đang yy, sườn núi đã có bang chúng Từ Bang xông tới báo cáo tình hình chiến đấu.
"Thế nào?" Từ Tiểu Thụ lấy lại tinh thần, "Đều chết sạch?"
Lời này vừa ra, tên bang chúng kia liền bị dọa lạnh sống lưng.
Quá hung tàn!
Mộc bang chủ so với trước đây, chiến đấu càng âm hiểm, càng hung lệ hơn.
Là bởi vì có Từ thiếu ở phía sau tọa trấn, cho nên Mộc bang chủ hoàn toàn không cố kỵ?
Ác ma này. . .
Trong lòng bang chúng oán thầm, ngoài miệng lại không dám mập mờ.
"Mộc bang chủ, chúng ta đã sắp giết tới đỉnh núi, đám người này hẳn vừa trải qua một đêm đại chiến, trạng thái không tốt, bang chủ đêm qua quyết định tu dưỡng, quả nhiên chính xác!"
Bang chúng cách không vỗ mông ngựa một cái, sau đó trịnh trọng nói ra: "Người của chúng ta vụng trộm mò lên đỉnh núi, sau khi bị người trên núi phát hiện, lập tức lui về, nhưng mà ngọc bội thí luyện của y lại có thêm mấy đạo tin tức."
"Tin tức? Tin tức gì?" Từ Tiểu Thụ buồn bực, tin tức nhắc nhở, còn có phân khu vực phát động?
"Đây là tin tức người kia ghi lại, muốn thỉnh Mộc bang chủ tranh thủ thời gian giết tới đỉnh núi, tận dụng thời cơ." Bang chúng đưa qua một cái ngọc giản.
Từ Tiểu Thụ tiếp lấy, dùng linh niệm quét qua.
Ngọc giản khắc lục, là ngọc bội thí luyện báo tin, một chữ không kém.
"Tích."
"Chúc mừng thí luyện giả Triệu Tiêu Kiêu giết lên đỉnh long mạch số bốn, phát động nhiệm vụ Cửu Long Mạch chi tranh."
"Cửu Long Mạch chi tranh, chia làm phe tấn công cùng phe phòng thủ, bất luận phe nào, chỉ cần đoạt được Long Vệ Kỳ, Long Chủ Kỳ trên đỉnh long mạch, liền có thể triệt để khống chế long mạch."
"Long Vệ Kỳ có tám thanh, nhổ cờ cần thời gian một khắc, cần không gián đoạn rót linh nguyên vào, bị lực lượng long mạch hạn chế, người nhổ cờ trong lúc nhổ cờ không thể có động tác khác."
"Long Chủ Kỳ có một thanh, sau khi toàn bộ Long Vệ Kỳ bị rút lên, thí luyện giả mới có thể rút Long Chủ Kỳ, đoạt được xưng hào Long Chủ."
"Một khi Long Chủ Kỳ bị rút lên, thân phận thí luyện giả tự động chuyển thành phe phòng ngự, có thể giải khóa Long Mạch Đại Trận, dùng để chống đỡ toàn bộ thí luyện giả phe tiến công, đồng thời phân phối xưng hào Long Vệ cho những người khác."
"Thí luyện giả Triệu Tiêu Kiêu, thân phận ngài là: Phe tấn công."
"Tiến độ tranh đoạt long mạch số bốn: Long Chủ: 0/1, Long Vệ: 6/8."
"Cố lên, người tấn công núi! Ngài chỉ cách Long Chủ một bước chân!"
Từ Tiểu Thụ đọc xong tin tức, lông mày khẽ động.
Thứ đồ này, còn mê hoặc người một nhà cướp đoạt vị trí Long Chủ?
Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, ý thức được đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, trước mắt tiến độ nhổ cờ long mạch số bốn, đã là "6/8", nói cách khác, đám người trên núi chỉ cần nửa tiếng, liền có thể giải tỏa Long Mạch Đại Trận ?
Không!
Có lẽ chỉ cần một khắc!
Long Vệ Kỳ, không có nói không thể đồng thời nhổ a?
Từ Tiểu Thụ ý thức được thời gian cấp bách, hắn không muốn để mấy người kia nắm giữ Long Mạch Đại Trận.
Mặc dù hắn không biết Long Mạch Đại Trận kia lợi hại hay không, nhưng có thể trở thành hộ mạch đại trận, cho dù yếu, cũng có thể đồng thời chống cự nhiều mặt tiến công đi?
"Không thể trì hoãn!"
Từ Tiểu Thụ hóa thân Mộc Tiểu Công lập tức phi thân bay lên, váy xanh bồng bềnh, trong miệng quát to: "Mọi người, lập tức gác lại chuyện đang làm, theo ta tiến công đỉnh núi. . . ấy, không đúng, đến bên cạnh ta."
Tiểu cô nương khẽ vẫy tay.
Đông đảo bang chúng Từ Bang sửng sốt.
Không đánh?
Đến bên cạnh ngươi làm gì?
Nhưng Mộc bang chủ đã ra lệnh, đám người không dám không nghe, thế là lân lượt buông sự vụ trong tay xuống, hấp tấp chạy tới.
Kỳ thật bang chúng Từ Bang cũng không có bận gì, mặc dù chiến đấu hết sức căng thẳng, nhưng cơ bản đều trong vòng một chiêu giải quyết.
Đối phương một không có trạng thái, hai không có linh nguyên, thậm chí còn bị trọng thương, căn bản chính là một đám tàn binh.
Từ Bang đánh một trận, có thể nói là đang khi dễ người.
Rất nhanh mọi người tập trung đến trước mặt Mộc bang chủ, trông mong nhìn tới.
Từ Tiểu Thụ hất tay áo lên, xuất ra lượng lớn hạt giống linh dược biến dị có độc ở bên trong thế giới Nguyên Phủ, phân phát cho từng người.
"Một người lĩnh một nắm! Hiện tại tình huống có biến, chờ lúc nữa theo bản bang chủ lên núi, đến đỉnh núi, chuyện thứ nhất chính là gieo hạt giống xuống cho ta."
Gieo hạt giống?
Mọi người tiếp lấy hạt giống, có chút ngây ngốc.
Chiến thuật này, bọn họ quả thật có chút tâm đắc, thế nhưng mà. . .
Lúc trước không phải một người mấy hạt thôi ư, sao hiện tại mỗi người một nắm, Mộc bang chủ, ngài định nổ nát long mạch số bốn hay sao?
Đám người còn chưa kịp hỏi, đã thấy Mộc bang chủ tiện hề hề hất tay áo lên, ném ra rất nhiều bình thuốc.
"Đây là Giải Độc Đan, cũng không biết có tác dụng hay không. . . khụ khụ, dù sao đến lúc đó các ngươi gieo hạt giống xong liền chạy xuống núi, khẳng định không có việc gì, nếu không cẩn thận trúng độc, lại phục dụng Giải Độc Đan."
Bang chúng Từ Bang: ? ? ?
Trong nháy mắt này, trái tim mọi người đập lệch một nhịp.
Ôi mẹ ơi, Mộc bang chủ ngài muốn làm gì?
Trận còn chưa đánh, tướng địch còn chưa thấy mặt, chúng ta đã bị ngài dọa sợ trước rồi a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận