Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1001: Bị Chơi Hỏng (1)

Nói thật lòng.
Tối nay Từ Tiểu Thụ không có ý định ngủ qua.
Hai tên hắc y dạ tập, cho dù đã dịch dung, thay đổi thanh tuyến, hắn vẫn có thể đoán được lai lịch của bọn họ.
Thế lực có thể tùy ý điều động hai tên Vương Tọa, không nhiều.
Ban ngày, phù hợp điều kiện cơ sở kể trên, cộng thêm có xung đột với đám người mình, cũng chỉ có Khương thị.
Đặc biệt là nghĩ tới Khương Nhàn có được Tam Yếm Đồng Mục, cộng thêm trạng thái của tiểu sư muội không được bình thường, không khó suy ra những chuyện này.
Đám người kia, là đến vì Thần Ma Đồng!
Ở nơi tận cùng hắc ám, sau khi đuổi Mộc Tử Tịch xem kịch vui về phòng, Từ Tiểu Thụ lần nửa trở lại long ỷ.
Bát Quái Triều Thánh Đồ, nằm ngoài dự liệu, dùng quá tốt.
Chỉ có thể nói, không hổ là linh trận được Triều Thánh Lâu sử dụng làm hộ lâu đại trận, chỉ bằng hai tên Vương Tọa, căn bản không làm gì được.
Chỉ mới dùng tam đồ, hai người kia đã bị huyễn cảnh phế đi một nửa.
Không sai, hắc y xụi lơ trên mặt đất kia, không phải huyễn tượng, mà là chân nhân.
Từ Tiểu Thụ thông qua kinh nghiệm đến xem, người kia ước chừng là Linh Trận Đại Tông Sư, không kém Kiều trưởng lão là bao.
Cho y đủ thời gian, y thật có khả năng phá trận.
Nhưng đáng tiếc, đồng đội quá ngu!
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ dự định dồn hết lực chú ý vào Linh Trận Sư, tránh cho y công phá từ bên trong.
Nhưng tâm tính tên kia quá ổn, sau khi vào trận, căn bản không bước ra nửa bước, mặc kệ tất cả động tĩnh.
Rơi vào đường cùng, Từ Tiểu Thụ chỉ có thể chuyển di lực chú ý, nhằm vào người chơi hệ lôi điện còn lại.
Rất may mắn, đầu óc tên gia hỏa kia, cực kỳ phù hợp với thuộc tính lôi điện thẳng tiến không lùi.
Chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ, gọi Tham Thần đến tham gia một đợt hư thực xáo trộn, liền khiến y hoàn toàn mất phương hướng.
Trong nháy mắt đối phương nâng chân lên, linh trận liền bị kích phát, truyền tống y thẳng đến trước mặt Linh Trận Sư.
Bát Quái Triều Thánh Đồ, bát trọng linh trận.
Tuy nói cách nhau một cái trận pháp, nhưng khoảng cách hai người ở trong hiện thực, chỉ có mấy quyền.
Hắc y Linh Trận Sư đoán chừng đã sắp phá trận, cho dù chỉ là nhất trọng, nhưng cũng có thể tính là thành công một phần tám.
Tuy nhiên lôi điện lão ca táo bạo oanh một quyền, kết thúc toàn bộ huyễn tưởng không thực tế.
Không thể không nói, bằng vào cột tin tức nhắc nhở, cùng khả năng chưởng khống nhân tâm siêu cường, toàn bộ phản ứng của lôi điện lão ca, đều nằm trong tính toán của Từ Tiểu Thụ.
Một quyền kia vung ra, giống như Từ Tiểu Thụ lấy niệm thay thế, đạt tới cảnh giới thần lai chi bút.
Sáng chói, lóa mắt.
Đồng thời cũng khiến người rơi lệ.
"Nên kết thúc. . ."
Ngón tay Từ Tiểu Thụ gõ kim hoàng long ỷ, được thiết kế dựa theo yêu cầu của hắn, long ỷ tựa vào vô cùng thoải mái, Thụ chuyển mắt nhìn lôi điện lão ca ngu ngơ, nữa bước không tiến kia.
Vung tay lên, tam đồ khốn cảnh biến mất.
Bát Quái Triều Thánh Đồ, bát trọng khốn cảnh, cho dù có thể bị người phá giải, thế nhưng hiệu quả kéo dài thời gian của nó, lại vô cùng thực dụng.
Bởi vì người vào trận, nhất định phải phá giải từng khốn cảnh một.
Tám tầng kia, cũng không phải cố định, mà là có người thao túng, chỉ cần Từ Tiểu Thụ khẽ động tâm niệm, liền có thể tạo ra.
Đệ nhất đồ, hoang mạc.
Đệ nhị đồ, rừng rậm nguyên thủy.
Đệ tam đồ, chính là Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, cùng với hắc ám che giấu tung tích Từ Tiểu Thụ.
Hư ảo cùng chân thực, liên tục hoán đổi.
Trong hư có thật, trong thật có hư.
Đổi thành người khác tới thao túng Bát Quái Triều Thánh Đồ, có lẽ sẽ không nghĩ tới chuyện để Tham Thần gia nhập, cùng tạo ra tràng cảnh đại sảnh Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Nhưng tư duy của Từ Tiểu Thụ, hoàn toàn không giống với người bình thường.
Nghiêm túc mà nói, thời điểm hai người kia tiến vào vùng cổ thụ do Mộc Tử Tịch tạo ra, đã hãm sâu vào trong bố cục của Từ Tiểu Thụ.
Muốn thoát thân?
Nghĩ thật đẹp!
. . .
Đại trận giải trừ.
"Đoá đoá đoá đoá đoá. . ."
Trong đại sảnh, trên bàn gỗ thấp bé vang lên từng đạo âm thanh yếu ớt.
Ngay sau đó, toàn bộ ngọn nến từ cửa ra vào cho đến nơi sâu nhất, đột ngột sáng lên.
Sau khi quang minh soi sáng chín bậc thang, cũng không tiếp tục tiến lên nữa.
Khương Thái đứng lặng tại chỗ, lòng có cảm giác, ngước mắt nhìn xem.
Lần này không cần linh niệm, nương theo ánh nến yếu ớt, y cũng có thể mơ hồ nhìn thấy nơi cuối cùng hắc ám, trên chín bậc thang, có một cái long ỷ tỏa ra kim quang chói mắt, bàn long ngọa phượng.
"Đông!"
Chiếc chuông cổ đặt ở đại sảnh lần nữa gõ vang.
Âm thanh trầm thấp kinh hồn, xâm nhập tâm linh không kịp chuẩn bị của Khương Thái, khiến cho trái tim y xiết chặt, hàn ý từ lòng bàn chân lan ra khắp người.
"Tà môn!"
Quá tà môn.
Trong toàn lâu nát này, nơi tận cùng hắc ám, lại đặt một cái long ỷ hoàng kim không cân xứng.
Mấu chốt là trên long ỷ, có một thanh niên nghiêng đầu chống cằm, một mặt lười biếng, mỉm cười nhìn y.
Hình tượng này quá quỷ dị.
Khương Thái dám chắc, tu vi thanh niên này căn bản không đạt đến Tông Sư.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn từ trên cao nhìn xuống, trong lúc mỉm cười tỏa ra áp lực vô hình, khiến cho y đường đường là Vương Tọa, lại cảm giác hàn khí thấu thể, kém chút cong gối quỳ xuống đất.
"Từ. . . thiếu?!"
Linh nguyên trong cơ thể Khương Thái chấn động, cưỡng ép bài trừ cảm giác thần nô ra khỏi cơ thể, ổn định thần sắc, thân hình không nhúc nhích.
"Hôm nay bản thiếu gia vào thành, ngươi nhận biết ta, chứng minh ban ngày có gặp gỡ. . ."
Ngón tay Từ Tiểu Thụ gõ nhẹ thành long ỷ, bễ nghễ nhìn xuống hắc y nhân bên dưới, âm thanh lười biếng quanh quẩn đại sảnh, nhiếp hồn đoạt phách.
Nhìn phản ứng của hắc y nhân, hắn xem như hiểu rõ.
Hóa ra muốn chân chính phát huy tác dụng của Khí Thôn Sơn Hà, cần phải kết hợp thiên thời địa lợi.
Giống như giờ phút này.
Tâm thần mới chỉ khẽ động một cái.
Trong lúc vô hỉ vô bi, mượn nhờ cao điểm, long ỷ, hoàn cảnh hắc ám, cộng thêm cảm giác sợ hãi lúc trước linh trận mang đến cho người kia. . .
Nhiều nhân tố phụ trợ như vậy, Từ Tiểu Thụ cảm thấy kỹ năng bị động Khí Thôn Sơn Hà, được mình phát huy đến cực hạn.
Ngày thường sau khi phẫn nộ đến cực điểm, mới có thể kích phát ra Khí Thôn Sơn Hà vô thượng, tiến hành áp chế tuyệt đối.
Lúc này đây, chỉ mấy lời ít ỏi, đã có thể áp bách Vương Tọa đến mức này.
Cảm ngộ được điểm này, tư thái Từ Tiểu Thụ càng cuồng vọng hơn.
Từ góc độ của hắn nhìn xuống, xuyên qua hai đầu gối, Thụ chỉ thấy được phần đầu của hắc y nhân .
Từ Tiểu Thụ hơi ngửa đầu lên, mí mắt khẽ híp, mới có thể nhìn thấy đôi chân cứng ngắc của đối phương.
Đôi chân kia tựa hồ. . . có hơi run rẩy.
"Cạch cạch."
Ánh mắt bất thình lình nhìn tới, đầu gối Khương Thái hơi chao đảo, răng đánh cầm cập, phảng phất dưới ý chí của Từ Tiểu Thụ, cộng thêm khí thế áp bách, y không thể không nghe theo.
Trong lòng Khương Thái chấn động không gì sánh nổi.
Đây là năng lực gì?
Chỉ ngưng mắt nhìn một cái, đối phương thậm chí còn chưa kịp nói gì, khí thế vô biên kia đã giống như thủy triều vô cùng vô tậng, tầng tầng đánh tới.
Lúc này, sau lưng y đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Hắn chỉ là Tiên Thiên!"
Khương Thái gầm thét ở trong lòng, căn bản không hiểu được tình huống hiện tại là như thế nào.
Duy nhất có thể giải thích, chính là giờ phút này, mình vẫn còn đang ở trong linh trận.
Đối phương đang mượn dùng lực lượng linh trận, tạo áp lực cho mình.
"Ta. . ."
"Im miệng."
Khương Thái vừa muốn mở miệng, Từ Tiểu Thụ đã quát khẽ một tiếng, bất phẫn bất kinh, nhưng trong sát na, lại khiến cho lời nói của y kẹt ở cổ họng, không thốt ra được.
"Đông!"
Chuông cổ lần nữa gõ vang.
Tâm thần Khương Thái rung động, nhất thời hoảng hốt, khí thế toàn thân đột nhiên tăng vọt.
"Tách tách!"
Song quyền có điện mang lấp lóe, tựa hồ chỉ có như thế, mới có thể mang đến cho y cảm giác an toàn.
Nhưng hai chân lại dính chặt mặt đất, căn bản không dám vọng động mảy may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận