Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1004: Căn Cứ Ác Ma (2)

"Ngươi mới là ác ma!" Từ Tiểu Thụ hớn hở xoa đầu tiểu sư muội, đề nghị này quả thật rất không tệ.
Tân Cô Cô nhìn hai sư huynh muội, người tám lạng kẻ nửa cân, không khỏi lui về sau mấy bước.
"Hai tên ác ma!"
Y nghiêm túc bổ sung.
. . .
Hắc ám đen như mực.
Trong căn phòng tối đưa tay không thấy năm ngón.
Thời điểm Khương Vũ lần nữa khôi phục ý thức, y không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Vương Tọa, bị đánh nát đầu vẫn không thể chết.
Nhưng Khương Thái có thuộc tính lôi điện, dưới tình huống không kịp phòng bị, ý thức y quả thật đã bị đánh tan.
Hiện tại khôi phục, đầu mọc lại, vết thương trên thân thể hoàn toàn biến mất, cơ bản đã khỏi hẳn.
Trong lòng Khương Vũ vui mừng không thôi.
Mối hận chặt đầu, tạm thời gác lại, sau này sẽ báo.
Chỉ cần trốn ra được, chính là vạn hạnh.
Nhưng linh niệm khẽ động, khí hải vốn nên chìm nổi, giờ phút này lại hoàn toàn khô cạn, giống như người bình thường, ngoại trừ một một chút khí lực, căn bản không điều động được nửa điểm linh nguyên.
"Chuyện này?"
Khương Vũ giật mình thất thần.
Mình. . . bị phong ấn?
Dựa theo tình huống hiện tại, đừng nói là, mình không phải được Khương Thái cứu ra, mà là đồng thời bị bắt lại?
"Tỉnh rồi?"
Một tiếng vang nhỏ từ trong góc tối vang lên, Khương Vũ nằm quỳ trên mặt đất đột nhiên bừng tỉnh, đây thật đúng là địch doanh!
Y ngửa đầu, ánh mắt dần thích ứng hắc ám, có thể thoáng nhìn rõ cảnh sắc phía trước.
Trong căn phòng vắng vẻ, ngoại trừ chiếc ghế mang phong cách cổ xưa trước mặt, cùng người đang ngồi ở trên đó, thì không còn thứ gì khác.
"Ai?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Khương Vũ chợt cảm thấy không đúng.
Lời nói của mình, sao lại có cảm giác gió lùa?
Y cuốn đầu lưỡi một cái, lúc này mới phát hiện, hàm răng trên dưới đã bị nhổ sạch.
Mà thuốc độc giấu ở trong răng, đương nhiên cũng không may mắn trốn thoát, hoàn toàn biến mất.
Trong căn phòng âm u nguyên bản không có gió, thế nhưng Khương Vũ vẫn cảm thấy thân thể mát lạnh, xương mũi chua chua, nhịn không được muốn hắt xì.
Y miễn cưỡng ngăn chặn xúc động, sau đó mới giật mình phát hiện, toàn thân mình đã ướt đẫm.
Loại ẩm ướt này, không giống bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mà là giống như bị người dùng một thùng nước hất vào.
"Cạch!"
Tân Cô Cô tựa vào ghế, ném thùng gỗ trong tay xuống đất, nhìn người trước mặt nhếch miệng cười nhạt.
Người khác đều đã đi ngủ, thế nhưng y vẫn còn nhiệm vụ.
Cũng bởi vì hai con hàng này, tối nay y mới có thêm nhiệm vụ, chính là từ trong miệng hai người kia, ép ra tin tức Từ Tiểu Thụ muốn biết.
Đoán chừng, tối nay sẽ không có thời gian ngủ.
Chuyện này đáng hận đến cỡ nào?
Tự tay bài trí, chế tạo phòng ở, thế mà không được ở, thử hỏi xem có khó chịu hay không?
"Có thể nói chuyện đúng không?"
Tân Cô Cô nhịp chân, ngữ khí theo đó từ từ biến nặng: "Có thể nói chuyện, vậy liền có một chút giá trị lợi dụng, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn."
Hắn dựng thẳng hai ngón tay lên, sau đó co một ngón lại, nói: "Một, ta cho ngươi ăn ngon uống sướng, ngươi bàn giao tất cả mọi chuyện."
Tân Cô Cô thu hồi ngón tay còn lại, tiếp tục nói: "Hai, ta dùng hình trước, sau đó tước đoạt quyền lợi ăn uống của người, chừa ngươi một hơi, ngươi bị ép bàn giao tất cả mọi thứ ra."
"Ha. . ."
Khương Vũ nghe thế cười nhạt.
Nhưng tiếng cười còn chưa kéo dài được bao lâu, trong phòng đã vang lên một tiếng "Oanh" thật lớn, đầu Khương Vũ bị Tân Cô Cô hung hăn đá xuống đất.
Kết giới mặt đất xuất hiện gợn sóng, gạch đá rạn nứt.
Tân Cô Cô thu hồi bàn chân nhuốm máu, dùng mũi chân nhấc cằm tên gia hỏa trước mặt lên.
"Ta cho ngươi nói chuyện, ngươi mới được nói, có biết không?"
"Phốc!"
Khương Vũ cảm giác xương cốt như muốn nứt ra, vừa ngẩng đầu lên, huyết dịch ứ trong cổ liền trào ra, căn bản không nói được nửa câu.
Lúc này Tân Cô Cô mới quay lại chủ đề chính, nói: "Yên tâm, hai loại lựa chọn, vô luận ngươi chọn loại nào, đều sẽ không chết, chuyện này ngươi có thể an tâm, Từ lão đại bàn giao, ta sẽ ra tay có chừng mực."
Gian phòng gió lạnh sưu sưu.
Thời điểm Khương Vũ lấy lại tinh thần, trái tim đã lạnh thấu.
Chết đúng là không chết được, nhưng đau đớn cũng kích thích đến y.
Lúc này y mới phát hiện, vì sao trong căn phòng bịt kín, lại có tiếng gió thổi.
Đó là bởi vì xung quanh, có trận pháp đang không ngừng hút lấy linh nguyên của mình.
Trong lúc mình hôn mê, khí hải đã sớm bị rút sạch.
Hiện tại linh nguyên trong khí hải đã khô cạn, thế nhưng trận pháp vẫn tiếp tục hút lấy.
Cho dù mình có tu vi Vương Tọa, thế nhưng căn cơ đã bắt đầu tổn thương.
"Các ngươi. . ."
"Oanh!"
Khương Vũ vừa mới hé miệng, chân Tân Cô Cô đã từ trên cao hạ xuống, lần nữa đạp đầu y lún vào trong sàn nhà.
"Phốc, khụ khụ. . ."
"Phốc!"
Khương Vũ phun máu, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Đây là tên điên!
Không phải nói có thể lựa chọn à, sao mình vừa mới mở miệng, hắn liền động cước?
Ngươi là muốn trút giận, ta trêu chọc ngươi?
Ban ngày là Khương Thái giằng co với ngươi a! Ngươi mẹ nó nhận lầm người rồi có biết không?
"Trước khi nói chuyện nhớ phải báo trước." Tân Cô Cô hờ hững nói ra.
Sau khi nghe Từ Tiểu Thụ giao nhiệm vụ "Tận lực đừng cạo chết", hắn liền biết bản thân cần ra tay nặng bao nhiêu.
Phương diện tra tấn bức cung, đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, có lẽ khó mà hạ thủ, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng trùng hợp.
Tân Cô Cô, có kinh nghiệm!
Ngẩng đầu, linh niệm xuyên qua cổ lâu, thấy được tia sáng nơi chân trời, Tân Cô Cô phủi tay đứng dậy.
"Xem ra xương cốt ngươi rất cứng, nhất định sẽ không chọn con đường thứ nhất, vậy ta liền tự tác chủ trương, giúp ngươi chọn con đường thứ hai."
"Ta ra ngoài trước, ngươi dưỡng thương cho tốt, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta lại bắt đầu nghiên cứu, con đường thứ hai ngươi chọn, rốt cuộc nên đi như thế nào?"
Nói xong liền cười tủm tỉm đứng dậy, trực tiếp bước qua bên cạnh Khương Vũ.
Dưỡng thương. . .
Khương Vũ cảm thấy trong lòng mát lạnh.
Lần này thức tỉnh, quả thực khiến cho y trở tay không kịp.
Từ mộng bức đến bị đánh tỉnh, sau đó xác định kết cục.
Y hoàn toàn có thể dự liệu được, vô luận là Khương Thái, hay là mình, đoán chừng sẽ không có nửa đời sau.
Tu vi bị phong ấn.
Lại rơi vào tay ác nhân như thế.
Nếu như Khương thiếu không phái người đến trợ giúp, hoặc là phái những người không đạt chuẩn tới, mình cùng Khương Thái, nửa đời sau, đoán chừng sẽ thật biến thành nguồn năng lượng cung cấp cho linh trận.
Nghĩ đến đây, Khương Vũ không khỏi buồn bã.
Y đường đường là Vương Tọa, là Linh Trận Đại Tông Sư cao quý.
Tu luyện nửa đời, cuối cùng biến thành công cụ cung cấp năng lượng?
Chuyện này. . .
"À phải rồi, trên mặt bàn có lễ vật lưu cho ngươi, ngươi mở ra nhìn xem, sau này đàm chuyện với ta thế nào, ngươi hãy nghĩ cho thật kỹ."
Tân Cô Cô đi tới cửa ra vào, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, quay đầu bổ sung một câu, sau đó cài cửa lại.
"Ba!"
Gian phòng thoáng sáng lên, rồi lần nữa lâm vào hắc ám.
Thần sắc Khương Vũ hốt hoảng, cười tự giễu.
Y ngước mắt nhìn lại.
Ở trên bàn gỗ, quả thật có một chiếc hộp dài, lúc trước bị tên kia che sau lưng, không nhìn thấy.
Tù nhân, bất lực xoay chuyển trời đất.
Suy nghĩ một chút, Khương Vũ chống đỡ thân thể, kéo tứ chi bị xích sắt thô to khóa lại, thở dài, cầm lấy hộp gỗ, mở ra.
Một cỗ mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi.
Khương Vũ nhíu mày.
Y đưa tay sờ lấy, có lông, có chỗ cứng có chỗ mềm, tựa hồ còn có chút hơi ấm.
"Thứ quỷ gì?"
Đưa đồ vật tới gần hơn, lúc này Khương Vũ đột nhiên sợ hãi, bị dọa đến mức ném thứ kia vào lại hộp gỗ.
"@#$%^!"
Y chửi ầm lên, bởi vì thứ đặt trong hộp gỗ, rõ ràng là một cái chân người!
Mùi máu tươi gay mũi quanh quẩn không tán.
Sau khi ổn định tinh thần, Khương Vũ mới bắt đầu suy nghĩ mấy vấn đề.
Chân?
Chân ai?
Từ đâu đến?
Suy nghĩ đột nhiên cứng đờ, dường như nghĩ đến chuyện gì, cả người Khương Vũ đều cứng lại.
"Khương Thái. . ."
"Tên kia sẽ không. . . khai hết rồi đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận