Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2396: Thời Khắc Lịch Sử (2)

Chương 2396: Thời Khắc Lịch Sử (2)Chương 2396: Thời Khắc Lịch Sử (2)
"Thứ này ta tiếp."
"Cho dù ngươi muốn lừa ta, ta cũng nhận."
Từ Tiểu Thụ vung tay lên, toét miệng nhận lấy Thụ Tự Lệnh.
Thời điểm lệnh bài băng lãnh tới tay, hắn mới từ trên tầng mây mềm mại rơi xuống, tỉnh táo lại:
"Nhưng ta nói trước, nếu ngươi hố quá mức, ta không nói hai lời, quay đầu rời đi!"
Bát Tôn Am...
Kỹ năng miệng độn thật đáng sợ, có thể vô thanh vô thức thi triển Huyễn Kiếm Thuật, không phát động Tinh Thần Thức Tỉnh, nâng người lên tâng mây!
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
"Làm sao lại thế?" Bát Tôn Am mỉm cười đưa tay ra,'Hợp tác vui vẻ."
Từ Tiểu Thụ cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú bàn tay chỉ có bốn ngón.
Đây chính là thời khắc mang tính lịch sử!
Hỡi đồng bạn cùng thành viên còn chưa gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, nếu sau này thật bị hố...
Đừng trách taI
Muốn trách thì trách Bát Tôn Am quá đỉnh!
Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu, đè xuống gợn sóng trong lòng, trước sự chứng kiến của mọi người, dùng sức nắm tay. "Hợp tác vu.. -
Xùy!
Một tiếng dị hưởng, huyết sắc vẩy ra.
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác nhìn bốn ngón tay bị mình dùng sức tháo xuống, hai mắt nhất thời mất đi quang trạch.
Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn dâng lên, truyền thẳng tới đỉnh đầu.
"Ngọa tào!I!"
"Thật xin lỗi! Ta không phải cố ý! Ta quá kích động, quên hiện tại ngươi chỉ là phế vật. . "
"Không phải không phải, ta không phải có ý này! Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi... -
Sau khi Từ Tiểu Thụ lấy lại tinh thần, liền liều mạng xin lỗi.
Hắn thậm chí chộp tới cổ tay Bát Tôn Am, vội vã thổi sinh mệnh linh khí vào, giống như che chở cỏ non, muốn giúp đối phương nối lại bốn ngón, tiếp lấy tôn nghiêm, thuận tiện xem như vừa rồi không phát sinh chuyện gì.
Xùy!
Lại một tiếng dị hưởng.
Âm thanh Từ Tiểu Thụ im bặt.
Giờ khắc này, hắn gần như hồn lìa khỏi xác, hai mắt ngây dại nhìn tay trái đang nắm lấy một đoạn cổ tay. ..
Lại nhìn sang tay phải, mấy ngón tay đẫm máu...
Hắn nhìn về phía Bát Tôn Am...
Thật nghiêm túc. Vì sao lại như thế này -
Thế giới an tĩnh, giai điệu mỹ diệu lập tức vang lên trong đầu Từ Tiểu Thụ.
(Vì sao lại như thế này -': Ca từ trong bài hát "Hộp Sắt Bán Đảo" - Châu Kiệt Luân)
"Têt"
Bên cạnh rốt cục truyền tới mảng lớn âm thanh hít vào khí lạnh.
Quạt giấy trong tay Mai Tị Nhân rơi xuống đất.
Lệ Tịch Nhi duỗi tay che trán, thuận tiện che khuất hai mắt.
Thủy Quỷ tê cả da đầu, cả kinh liên tục lui bước, thân thể như rơi hầm băng, bị đông thành băng quỷ.
Tiếu Không Động niệm một câu "A Di Đà Phật" rồi ngã ra sau, Chu Nhất Viên vô thức đưa tay đỡ lấy, sau đó kịp phản ứng, thuận thế đồng thời nằm xuống.
Hàn gia cảm giác chất lượng giấc ngủ hôm nay rất tốt, bốn chân ngắn nhỏ đạp nhẹ, ngửa đầu ngáy o o.
"Hai! Hai Hai Ha.”
Từ Tiểu Thụ ngửa mặt lên trời cười to bốn tiếng, cởi mở bá khí: "Nắng gió ấm áp, trời cao khí sảng, không hổ Hư Không thiên!"
Hắn vội vàng nhét mấy ngón tay vào tay trái, sau đó chộp vào hư không.
"Hai Hai"
"Hết thảy, đều sẽ lãng quên; quá khứ, tan thành mây khói. ... ra đi, bảo bối của tai"
Lại chụp một cái. "Hai Hai"
"Thời Tổ Ảnh Trượng của lão tử đâu?"
Lại chụp.
"Nha hoắc?"
"Mặc dù các ngươi không nhìn thấy, nhưng nó thật tồn tại."
"Là Không Dư Hận tặng cho ta, không ngờ đúng không, Từ Tiểu Thụ ta còn nhận biết Không Dư Hận, chính là nguyệt trụy tửu trung. . -
"Đủ rồi." Bát Tôn Am lạnh lùng đánh gãy.
"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, ta không phải cố ý." Thời khắc mấu chốt, Từ Tiểu Thụ không thể triệu hoán ra Thời Tổ Ảnh Trượng, đã không chốn dung thân.
Khe nứt không gian đột nhiên xuất hiện, vô cùng kịp thời, hóa giải lúng túng.
Từ Tiểu Thụ xê dịch thân thể.
Một giây sau,"Từ Tiểu Thụ" khóc nức nở lên tiếng:
"Lão đại, không thể chơi như vây được oal"
"Ngươi tốt xấu đưa cho ta ngón tay cùng cổ tay, ta còn trả lại cho người ta!"
"Phốc." Lệ Tịch Nhi không nhịn được che miệng cười ra tiếng.
Trong chớp mắt, mọi người từ trong "hôn mê" tỉnh lại, vô cùng hoảng sợ nhìn vê phía nàng.
Chân Thân Thứ Hai như được đại xá, dùng biểu lộ hết sức kinh ngạc, nhìn nàng giống như đang nhìn chúa cứu thế.
Bát Tôn Am cũng nhịn không được ghé mắt nhìn lại.
Ý cười trên mặt Lệ Tịch Nhi ngưng kết, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, mang tai có thể nhỏ ra máu.
"Xin lỗi, ta cũng không cố ý."
Âm thanh nhỏ như ruồi muỗi, ngữ khí run rẩy.
Vừa dứt lời, Lệ Tịch Nhi một đầu tóc bạc bắt đầu thay đổi, trở nên đen óng, đồng thời thân thể thu nhỏ lại, lựa chọn sư xuất đồng môn, độn thuật vô địch!
Nhưng biến được một nửa, Lệ Tịch Nhi không biến tiếp được, trong miệng phát ra âm thanh loli kháng cự, hoảng sợ bén nhọn:
"Ta không muốn đi rat"
"Không, ngươi muốn."
"Ngươi không muốn đi vào!"
"Không, ta muốn."
"Là ngươi cười, không liên quan đến ta oal"
"AI
Tiếng thét chói tai cuối cùng, là do Lệ Tịch Nhi bình thường cao lãnh phát ra.
Tràng diện hoàn toàn mất khống chế.
Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn Từ Tiểu Thụ thành công bỏ chạy, lại nhìn Lệ Tịch Nhi bỏ chạy thất bại, cảm giác thế giới trở nên thập phần đặc sắc.
Bát Tôn Am hít sâu một hơi.
Hắn vốn không quan tâm, cũng biết mọi người sẽ làm như không thấy.
Lần này xong rồi. ..
"Đủ rồi, thật! Hai cái các ngươi." Bát Tôn Am nắm chặt tay còn lại, khớp ngón tay "rắc rắc" rung động, khóe mắt đều đang run rẩy. Thế giới trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh.
Lệ Tịch Nhi bị kẹt ở giữa, đầu tóc nửa bạc nửa đen, Chân Thân Thứ Hai thậm chí ngừng thở, sợ phát ra tiếng.
Mấy người "thức tỉnh" phía sau cũng không dám nhắm mắt, sợ nhắm mắt sẽ phát ra âm thanh, khiến cho lực chú ý chuyển tới chỗ mình.
Phía trên Hư Không Đảo tĩnh mịch, trâm mặc đang lan tràn.
Bát Tôn Am đang muốn lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, ra hiệu mình rất độ lượng, có thể bất kể hiềm khích lúc trước.
Hư không lần nữa xuất hiện khe nứt không gian. . .
Rất chậm.
Rất nhẹ.
Tốc độ như rùa bò.
Phảng phất làm như thế, mọi người liền không thấy được!
Đám người đang trừng to mắt ở đây đều bị mùi
Trong khe nứt, một cánh tay lặng yên không tiếng động nhô ra, nhẹ nhàng chọc chọc Chân Thân Thứ Hai.
Sau đó hướng bàn tay Chân Thân Thứ Hai, bắt đầu nhét ngón tay.
Một ngón, hai ngón. ...
Nhét ngón tay xong, lại nhét nửa đoạn cổ tay.
Ấy? Sau khi phát hiện không thể nhét thêm, cánh tay kia lặng lẽ meo meo chuyển đến bên trái, nhét cổ tay Bát Tôn Am vào tay trái Chân Thân Thứ Hai. ..
Quả thật không phát ra nửa điểm âm thanh.
Nhưng trước mặt bao người, giờ phút này. .. đinh tai nhức óc. "Ta nhịn ngươi lâu rồi!"
"Bắt đầu từ Thiên Tang Linh Cung, ta đã muốn chém ngươi!"
Bát Tôn Am nhướng cao mày, quát lớn một tiếng, thuận tay bắt lấy quạt giấy Mai Tị Nhân đánh rơi xuống đất, hóa thành lăng không nhất kiếm, mãnh lực đâm tới.
"Tốt! Ngươi giết ta đi! Ta đáng chết! Ta không xứng sống tiếp!"
Chân Thân Thứ Hai tan nát cõi lòng rống lên, hai mắt nhắm lại, sử dụng thủ đoạn tất sát chung cực, ý đồ lấy tiến làm lùi, đánh thức lương tri Bát Tôn Am.
Bát Tôn Am chung quy tâm tính thượng giai, tâm dung thiên hạ, huống chỉ Từ Tiểu Thụ vừa gia nhập Thánh Nô,'song phương bình đẳng".
Thời khắc cuối cùng, hắn thu thế, không phát tiết lửa giận lên người thế thân Vô tội.
Lúc này mọi người mới phát hiện trái tim dâng đến cổ họng, rốt cuộc trở về vị trí ban đầu.
Đúng lúc này.
Sau khi Bát Tôn Am thu lực, quạt xếp mất đi lực lượng chế ước,'Hoắc" một tiếng, xòe ra.
Một tiếng này quá chói tail
Còn chói tai hơn cả Tổ Nguyên Đế Kiếp!
Mọi người không khỏi ghé mắt, nhìn về phía quạt xếp bị Bát Tôn Am nắm phần đuôi, cao cao xách lên.
Mặt quạt viết mấy chữ lớn, rông bay phượng múa, vô cùng chói mắt!
Mặt đám người nhìn thấy: "Dễ nói dễ nói."
Mặt Bát Tôn Am nhìn thấy:
"Lợi hại lợi hại."
Trái tim Mai Tị Nhân co lại, cơ hô ngưng đập.
Bát Tôn Am như con rối gỗ,rắc rắc" quay đầu, nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh tiên phong đạo cốt.
Lão Kiếm Thánh đã sớm nhắm mắt lại, dùng một chiếc quạt xếp khác che trước mặt.
Phía trên mặt quạt viết mấy chữ lớn:
"Xin lỗi."
Ngươi cũng không cố ý?
"Ngô." Bát Tôn Am kêu lên một tiếng đau đớn, lồng ngực nhô lên, khóe môi tràn ra huyết sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận