Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 914: Một Kiếm Này, Như Thế Nào (1)

Đôi mắt Cẩu Vô Nguyệt phát sáng, trở tay nắm chặt danh kiếm.
Giờ khắc này.
Mọi người đều có thể cảm giác được, sợi tơ mỏng ngăn cách danh kiếm cùng Kiếm Tiên, rốt cuộc đã không còn nữa.
Hòa hợp. . .
Là hai từ duy nhất bọn họ có thể hình dung giờ khắc này.
"Bát Tôn Am!"
Cẩu Vô Nguyệt cầm kiếm, trong mắt chiến ý ngang nhiên, khí thế tăng lên.
"Lúc trước ta không biết là người dẫn người đến Bạch Quật."
"Ngươi trảm bộ hạ ta, dùng đó làm lý do kiềm chế ta."
"Thường Dực nhắc nhở ta, Vũ Linh Tích điểm ngộ ta. . ."
"Trận chiến này, nên kết thúc, chí ít, không thể để cho các ngươi muốn làm gì thì làm."
Y một bước một câu, từng bước ép sát, tất cả mọi người đề cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên nặng nề, áp bách.
"Xuy xuy. . ."
"Xùy ~ "
Bên trong giới vực Hoa Hương Cố Lý, từng đoá hoa yêu diễm tan vỡ, hóa thành bột phấn.
Năng lượng vừa muốn phản hồi, lại bị ý cảnh Kiếm Tiên nghiền nát tại chỗ.
Từng sợi kiếm ý từ trong biển hoa bốc lên.
Đừng nói phản hồi.
Toàn bộ hoa cỏ, dưới khí thế Cẩu Vô Nguyệt phát ra, nháy mắt toái diệt, chớp mắt điêu tàn.
Nơi Kiếm Tiên đến, vạn vật vỡ tan!
Hải Đường Nhi hơi biến sắc.
Bắc Vực Thất Đoạn Cấm chưa từng nghênh đón Kiếm Tiên, y cũng chưa từng kiến thức qua uy lực của Kiếm Tiên.
Cho nên ở bên trong giới vực, vừa rồi y còn muốn để Cẩu Vô Nguyệt xuất kiếm, kiểm tra giới vực của mình đến cùng đạt tới cấp bậc gì.
Nhưng hiện tại xem ra. . .
Nào cần xuất kiếm?
Tựa như Cẩu Vô Nguyệt nói, đối thủ của y, vĩnh viễn không phải mình.
Mình vẫn còn cách Thái Hư một bước cuối cùng, cho dù giới vực có mạnh, thế nhưng muốn phá, cần gì Kiếm Tiên xuất kiếm?
Chỉ cần một cái ý niệm là đủ.
Tâm tư Cẩu Vô Nguyệt căn bản không đặt ở trên chuyện phá giới, cho dù đám người Bạch Y hoàn toàn bị khốn, thế nhưng đối thủ trong mắt y, từ trước đến giờ đều chỉ có một mình Bát Tôn Am.
"Ngươi muốn giết ta?" Bát Tôn Am hỏi.
"Ngươi, thật đã thay đổi. . ."
Trong mắt Cẩu Vô Nguyệt có thất vọng, y nhìn hồ lô rượu nằm dưới mặt đất, thở dài: "Từ bỏ tín niệm ngày xưa, mất đi quyết chiến chi tâm, dùng ân tình mưu lợi, nhấp nhô theo dòng nước. . ."
"Ngươi!"
Âm thanh Cẩu Vô Nguyệt tăng cao: "Chỉ còn danh Bát Tôn Am, không có hồn Bát Tôn Am!"
Bát Tôn Am mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
"Thế nhân đánh giá ta rất cao, nhưng ta chính là ta. . ."
""Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc", ngươi không phải ta, sao biết hồn ta không như xưa?"
(Editor: "Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc" = người không phải cá, sao biết niềm vui của cá)
"Bởi vì Bát Tôn Am ngày xưa, đối với kiếm khách khiêu chiến, sẽ không nhiều phế thoại như thế!" Cẩu Vô Nguyệt giận dữ, Nô Lam Chi Thanh chỉ thẳng người trước mặt, kiếm ý đãng không.
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang, kiếm ý tràn ngập Hoa Hương Cố Lý, đồng loạt bạo kích.
Cái gọi là giới vực Vương Tọa phục khắc Thất Đoạn Cấm, dưới cơn giận của Kiếm Tiên, căn bản không khác gì trò cười, chớp mắt tang hoang.
Không gian hóa thành mảnh vỡ trong suốt, giới vực vỡ nát.
"Phốc!"
Thân hình Hải Đường Nhi bay ngược, há miệng phun ra một ngụm nghịch huyết.
Thời điểm phun máu, kiếm khí phác sóc.
Kiếm ý từ niệm nhập hình, thông qua giới vực phản phệ, tiến vào trong cơ thể Hải Đường Nhi.
"Xuy xuy xuy. . ."
Cẩu Vô Nguyệt nổi giận một kiếm phát không, Hải Đường Nhi Trảm Đạo đỉnh phong, bị kiếm ý chém thành huyết nhân.
"Hải Đường Nhi ca ca!"
Thuyết Thư Nhân kinh thanh kêu lên, động thân muốn bay qua.
Thế nhưng vừa mới khẽ động, y đột nhiên dừng lại.
"Kiếm khí?"
Thần sắc xuất hiện vẻ ngưng trọng, Thuyết Thư Nhân lập tức vung tay kết ấn.
Nhưng lúc này, đã chậm.
Bên trong khí hải đột nhiên bốc lên kiếm khí màu trắng, mới đầu mờ nhạt, sau đó sáng rực.
Trong khoảnh khắc, kiếm khí như mầm xanh hóa thành cổ thụ chọc trời, đột phá khí hải, xuyên thấu toàn bộ thân thể y.
"Ách a ~ "
Thuyết Thư Nhân ưỡn eo lên, cả người bị kiếm khí định trên không trung, trên mặt xuất hiện thần sắc phức tạp mông lung.
"Đau đau. . ."
"Nhẹ chút ~ "
Cẩu Vô Nguyệt phảng phất mới vừa xuất thủ, danh kiếm trong tay nhắm chuẩn Bát Tôn Am, chưa từng di chuyển mảy may, trong miệng lẩm bẩm:
"Mạc Kiếm Thuật, Mạc Kiếm!"
Danh kiếm Nô Lam Chi Thanh lập tức phát ra hào quang màu xanh.
Sau đó, dưới thân kiếm, lờ mờ hiện ra một đạo kiếm ảnh màu xanh.
Cẩu Vô Nguyệt xoáy nhẹ chuôi kiếm, kiếm ảnh màu xanh liền theo Nô Lam Chi Thanh kéo ra một vết ngấn nhạt.
Khi mũi kiếm hướng xuống, định trụ, kiếm ảnh trùng điệp sát nhập thân kiếm, đẩy ra gợn sóng ung dung trong hư không.
"Vô Vi Lưu, Đạo Thừa Chương Nhất!"
Sưu một tiếng vang nhỏ, Cẩu Vô Nguyệt vẻn vẹn rút kiếm ra phía sau, thậm chí không có bao nhiêu động tĩnh.
Nhưng hai mắt Thuyết Thư Nhân lại trắng dã, cả người phảng phất co rút, run lẩy bẩy.
Bộ dáng kia, quả thật còn nghiêm trọng hơn lúc Từ Tiểu Thụ cắn thuốc.
"Ách a!"
Dưới một tiếng hô to.
Sau khi Cẩu Vô Nguyệt rút danh kiếm ra sau, kiếm khí màu trắng ở trên người Thuyết Thư Nhân cũng bị cưỡng ép kéo về.
Từng tia từng tia kiếm ý, bay đến chỗ Cẩu Vô Nguyệt.
"Xì xì xì!"
Kiếm khí từ trắng chuyển xanh, chậm rãi tiến vào danh kiếm trong tay Cẩu Vô Nguyệt.
Mà theo kiếm khí chuyển di, thân thể Thuyết Thư Nhân cũng run lên cầm cập, bị lít nha lít nhít tơ máu nhiễm hồng.
Kiếm ti màu xanh mang theo huyết dịch, trực tiếp tiến vào danh kiếm, sau đó bị kiếm ảnh màu xanh bên dưới thôn phệ.
Kiếm ảnh, dần trở nên mơ hồ ảm đạm.
"Mạc Kiếm Thuật?"
Từ Tiểu Thụ nhìn ngây người.
Sau khi bị Cố Thanh Tam hung hăng giáo dục tri thức cổ kiếm tu một phen, hắn liền lập tức bù đắp tri thức thiếu hụt.
Mặc dù tin tức hệ thống cổ kiếm tu lưu truyền rất ít, nhưng đối với Cửu Đại Kiếm Thuật nổi danh lừng lẫy, hắn vẫn tìm được một hai.
Mạc Kiếm Thuật, chính là một trong số đó.
Môn kiếm thuật này cực khó tu luyện, nhập môn cần phải dùng kiếm ý cảm ngộ, ngưng tụ thành "Mạc Kiếm" nửa hư nửa thực, cũng chính là kiếm ảnh màu xanh kia.
Có thể nói.
Đối với đại bộ phận cổ kiếm tu, bước đầu tiên, đã đủ để bọn họ ngây ngốc nửa đời người.
Bởi vì cảm ngộ kiếm ý hóa thành thực chất, con đường này, cùng kiếm niệm thành hình, có dị khúc đồng công chi diệu.
Muốn luyện thành kiếm niệm khó đến cỡ nào?
Đệ Bát Kiếm Tiên độc đoán cổ kim mới có thể sáng tạo ra, độ khó của nó, căn bản không cần nghĩ bàn.
Cho nên muốn thực hiện một bước này, kém nhất phải ngộ được Tông Sư kiếm ý, hơn nữa tư chất kiếm đạo cùng ngộ tính đều phải thượng thừa.
Đối với phần lớn người, cho dù tiến vào kiếm đạo Vương Tọa, thế nhưng muốn mở đại môn Mạc Kiếm Thuật, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Thân là một trong Cửu Đại Kiếm Thuật, con đường sau này, đều không thể tách khỏi Mạc Kiếm nửa bước.
Không bước ra được bước đầu tiên, không đẩy được đại môn Mạc Kiếm Thuật, hết thảy, đều là nói suông.
Cho nên, Mạc Kiếm Thuật được xưng là một trong những môn kiếm thuật khó luyện nhất, phần lớn cổ kiếm tu, đều sẽ không luyện nó.
Dù sao, quá khó khăn!
Từ Tiểu Thụ không nghĩ tới, Vô Nguyệt Kiếm Tiên lại tinh thông Mạc Kiếm Thuật hiếm thấy đến cực điểm kia.
"Mạc Kiếm. . ."
Ánh mắt tập trung nhìn tới kiếm ảnh màu xanh.
Từ Tiểu Thụ dám chắc, uy lực Mạc Kiếm, nhất định khủng bố.
Xen lẫn giữa hư và thực, Mạc Kiếm bỏ qua toàn bộ phòng ngự vật lý lẫn tinh thần, đồng thời tổn thương nó mang đến, cũng là công kích dị loại song trọng tổn thương.
Thế này ai chịu nổi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận