Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1060: Yêu Nghiệt, Ra Đây Cho Ta! (2)

Y sụp đổ ngồi bệt xuống đất, "Ta muốn hút thứ kia ra, bởi vì chỉ có thuộc tính Huyết mới có thể thử một chút, vốn còn tưởng cứu được ngươi, nhưng hiện tại, xong đời. . . "
Xong đời?
Từ Tiểu Thụ thông qua linh niệm, nhìn thấy đóa hoa nguyền rủa còn chưa kịp nở rộ ở trong Nguyên Đình, đã bị giao diện hệ thống màu đỏ trấn áp, tan thành mây khói.
Một màn này, rất giống khi đó Hôi Vụ Nhân dùng cự long phong ấn nhập thể.
Cho nên hắn biết, thứ gọi là nguyền rủa chi lực kia, căn bản không ảnh hưởng gì tới mình.
"Xong thế quái nào được, ngươi còn hù đến người ta." Từ Tiểu Thụ chỉ chỉ Tiêu Vãn Phong vẫn còn chưa hồi hồn.
Tiêu Vãn Phong một thân bừa bộn, lúc trước nhờ vào giới vực của Tân Cô Cô, mới có thể sống sót vượt qua bạo tạc.
Nhưng thời điểm xoay người, hình ảnh đập vào mắt, chính là Tiểu Tân ca đang mò mẫm, tìm đầu mình ở dưới đất.
Lực trùng kích so với bạo phá, căn bản không cùng một cấp bậc.
Y kém chút hai mắt trắng dã, trực tiếp hôn mê.
Cũng may hôm nay luyện gan thật có tác dụng, có thể kiên trì tới một khắc cuối cùng, không có hôn mê.
"Dọa cái rắm!"
Tân Cô Cô không thèm phản ứng Tiêu Vãn Phong, tâm tư đều đặt hết vào người Từ Tiểu Thụ, "Đó là nguyền rủa chi lực, lực lượng nguyền rủa của Bán Thánh, Từ Tiểu. . . thiếu, ngươi xong đời!"
"Không xong được, cũng không phải chưa bị nguyền rủa qua." Từ Tiểu Thụ không có cách nào giải thích cho y.
"Không giống." Tân Cô Cô muốn khóc, "Cùng Mộc Tử. . . không giống với Mộc Tiểu Công nàng, đây là nguyền rủa thật, không phải ghét bỏ, không phải đậu đen rau muống, càng không phải oán thầm."
"Tân Tiểu Khổ!"
Âm thanh tiểu sư muội từ phía sau truyền đến, "Ngươi ở sau lưng nói xấu ta?"
Tiêu Vãn Phong nghe thấy lời này liền ngơ ngác một chút.
Y bị tạc đến ngoài cửa phòng, vừa quay đầu lại, liền có thể thấy Mộc cô nãi nãi trở về.
"Tân Tiểu Khổ. . . "
Tiêu Vãn Phong nghe thấy xưng hô này, có chút bó tay rồi, "Hóa ra Tiểu Tân ca, tên thật gọi là Tân Tiểu Khổ?"
Mộc Tiểu Công, Tân Tiểu Khổ, còn có Từ Đắc Ế. . .
Tiêu Vãn Phong ngẫm một hồi liền minh bạch.
Thần mẹ nó, đám người này đều dùng tên giả!
"Xảy ra chuyện gì?"
Thời điểm Mộc Tử Tịch trở lại Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, bạo phá đã phát sinh.
Phòng tu luyện có đại trận gia trì, còn bị bạo nát, chỉ có hai cái khả năng.
Một là Trảm Đạo đột kích.
Hai là Từ Tiểu Thụ đang luyện đan.
Thế là Mộc Tử Tịch vọt tới cửa ra vào phòng tu luyện, trước tiên dùng cái mũi ngửi ngửi, không phát hiện mùi khét nổ đan, ngược lại có mùi máu tươi thoang thoảng.
Nàng càng không hiểu, lúc này mới hỏi Từ Tiểu Thụ: "Ngươi lại đang nghiên cứu thứ gì?"
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Ngươi là có thành kiến với ta!
Người bình thường nhìn thấy bạo phá, sẽ hỏi như thế sao?
Cùng một thời gian, hắn mới kịp phản ứng, vì sao cuối cùng Khương Thái lại càn rỡ như vậy.
Hẳn là bởi vì đáp án Thiên Tri Chi Nhãn, thuộc về cơ mật Bán Thánh thế gia, một khi tiết lộ, linh hồn cùng nhục thể Khương Thái sẽ khó có thể bảo toàn.
Nhưng trong nháy mắt đó, lực lượng Bán Thánh thế gia xóa bỏ Khương Thái, cũng đồng thời xóa đi lực lượng phong ấn.
Kết quả là, bắt lấy cơ hội cuối cùng. . .
Khương Thái, tự bạo!
Nhìn tiểu sư muội bày ra bộ dáng chất vấn, Từ Tiểu Thụ không khỏi hồi đáp: "Hỏi vấn đề không nên hỏi, cho nên Vương Tọa nổ."
Tiểu cô nương vô thức bỏ qua nửa câu đầu, cả kinh nói: "Hiện tại ngươi không luyện đan, chuyển sang luyện Vương Tọa?"
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Hắn cảm thấy sọ não có hơi đau, lúc này đưa tay nhấn đầu tiểu cô nương xuống, muốn ném tiểu loli chướng mắt sang một bên.
"Thu thập một chút." Hắn quay sang phân phó Tiêu Vãn Phong.
"Úc úc, vâng."
Tiêu Vãn Phong chất phác lên tiếng.
Kỳ thật y có nỗi khổ không nói được.
Rõ ràng đã nói, chỉ là công việc "Bưng trà rót nước", nhưng làm nửa ngày đến, mình đều làm những chuyện gì?
Tại Thiên La Chiến khiêu khích Thánh Thể, dùng thùng gỗ múc máu phòng tu luyện, nhìn Tiểu Tân ca gắn đầu tăng thêm lòng dũng cảm, còn bị Vương Tọa tự bạo một lần. . .
Tự bạo cũng thôi đi, bạo xong còn bắt mình thới thu dọn gian phòng âm phủ này!
"Bưng trà rót nước. . . "
Tiêu Vãn Phong cười tự giễu, "Ha ha ha."
. . .
Một bên khác.
Từ Tiểu Thụ cho Tân Cô Cô về ngủ, xuống lầu xem tình huống Mạc Mạt, cuối cùng kéo tiểu sư muội về phòng.
"Có người để mắt tới ngươi." Hắn nghiêm túc nhìn tiểu sư muội nói ra.
"Úc."
"Ngươi không ngoài ý muốn?" Từ Tiểu Thụ thấy tiểu cô nương phản ứng, ngược lại là hắn ngoài ý muốn, "Xem ra ngươi đã sớm biết được?"
"Không có."
Tiểu cô nương hiển nhiên không biết nói láo, nàng sờ cái mũi, vân vê góc áo, tràn đầy chi tiết nhỏ.
Từ Tiểu Thụ trợn trắng mắt lên: "Ta đã giúp ngươi hỏi. . . Khương Nhàn, Tam Yếm Đồng Mục, Chuyển Ý Khổng, tên kia ước chừng đã để ý tới Thần Ma Đồng của ngươi, cho nên phái người, muốn bắt ngươi đi."
Thời điểm nói ra lời này, Từ Tiểu Thụ gắt gao nhìn chằm chằm tiểu sư muội, muốn nhìn xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Nào ngờ hai mắt tiểu cô nương sáng lên, hưng phấn hỏi: "Từ Tiểu Thụ, nếu như ta bị người bắt cóc, ngươi có đến cứu ta không?".
Đông!
Từ Tiểu Thụ không chút khách khí bộp nàng một cái, tiểu cô nương đau đến ôm đầu nộ chú.
"Đang nói chính sự, nghiêm túc!"
"Đây không phải chính sự sao?" Sắc mặt Mộc Tử Tịch tràn đầy ai oán.
"Đừng hòng nói sang chuyện khác."
Từ Tiểu Thụ biết trong hồ lô tiểu sư muội nhà mình bán thuốc gì, hỏi: "Câu nói cuối cùng của Khương Thái, Thiên Tri Chi Nhãn. . . đây là thứ gì? Bọn chúng rất có thể bằng vào thứ này, khóa chặt ngươi."
"Thiên Tri Chi Nhãn. . . " Đôi mắt tiểu cô nương hiện lên vẻ mê mang.
Đông!
Từ Tiểu Thụ không chút khách khí cho nàng thêm một cái bộp, "Giả vờ cái gì!"
"Từ! Tiểu! Thụ!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
Mộc Tử Tịch quyền đấm cước đá nhào tới, lại bị Từ Tiểu Thụ ấn xuống trán, nửa thức đánh không đến.
"Nghiêm túc chút, ta không muốn mơ mơ hồ hồ mất đi ngươi, nếu ngươi biết chút gì đó, tốt nhất nói ra hết."
"Tang lão đầu đã không còn, nếu ngươi cũng biết mất, ta thật không biết đi đâu ngồi khóc."
Mộc Tử Tịch ngơ ngác một phen, động tác nhất thời ngừng lại.
Nàng tựa hồ bị lời nói của Từ Tiểu Thụ xúc động đến, răng môi khẽ hấp, muốn nói chút gì, nhưng thân thể đột nhiên mãnh liệt lắc một cái.
Từ Tiểu Thụ đã nhiều lần nhìn thấy tiểu sư muội trong lúc lơ đãng rung động.
Hắn không có làm gì, đây khẳng định là vấn đề của tiểu sư muội.
Mỗi lần tiểu cô nương muốn thẳng thắng, đều sẽ có bộ dáng này, sau đó liền không nói gì.
Giờ khắc này, trong đầu nhớ đến lại lượng tiểu thuyết kiếp trước, Từ Tiểu Thụ lập tức chắc chắn.
Mộc Tử Tịch, hoặc là bị đoạt xá.
Hoặc là không bị đoạt xá thành công, trong thân thể có một tên đại ma đầu.
"Yêu nghiệt, ra đây cho ta!"
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ không chút khách khí quạt tới một bạt tay, trực tiếp khảm tiểu sư muội vào trong vách tường.
"Ô ô ô. . . "
Mộc Tử Tịch ứa nước mắt, mặt phình lên như bánh bao, cố gắng nhích người nhảy xuống vách tường.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi xong, ngươi dám đánh ta!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
P/S: Cảm ơn đại lão midoriya đã ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận