Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 342: Cho Ta Nhìn Kiếm Ngươi Một Chút

"Các ngươi, tìm ta?"
Từ Tiểu Thụ chỉ chỉ lỗ mũi mình, nhìn ba tên kiếm khách chạy tới trước mặt nói ra.
Cố Thanh Nhất cau mày.
Tiểu tử này...
Đây không phải tên gia hỏa không biết sống chết hôm đó mình nhìn thấy ở trước cửa Đa Kim Thương Hội sao?
Con hàng này mình đã từng dò xét qua, không có khả năng có được kiếm niệm, ngược lại dây dưa không rõ với Quỷ Thú.
Lý trí nói cho y biết, không nên qua lại với tiểu tử này.
Thế nhưng trực giác lại đẩy y thẳng đến trước mặt Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi đứng ở chỗ này, lúc trước có nhìn thấy ai đi ngang qua không?"
Cố Thanh Nhất do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi.
"Người?"
Từ Tiểu Thụ biết bọn họ muốn tìm thứ gì, nếu đã nói kiếm niệm, hẳn bọn họ đều bị Quan Kiếm Điểm hấp dẫn.
Nhưng mấy tên này, vậy mà trực tiếp loại trừ hắn ra khỏi danh sách hiềm nghi.
Chuyện này thật đúng là hiếm thấy.
"Nơi này có rất nhiều người đi ngang qua, ngươi muốn tìm ai?"
Từ Tiểu Thụ cười, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn gia hỏa cầm đầu, Cảm Giác trực tiếp khóa chặt thanh kiếm y đang ôm ở trong ngực.
Danh kiếm!
Lúc đó tình huống nguy cấp, vì đối phó Tiêu Đường Đường, hắn chưa kịp thăm dò quá nhiều.
Hiện tại nhìn lại, quả thật vẫn bị thanh danh kiếm kia kinh diễm đến.
Đây là một thanh kiếm toàn thân xám trắng, mang phong cách cổ xưa, khí tức lạnh buốt, dùng Cảm Giác dò xét, Từ Tiểu Thụ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của thanh kiếm này.
Trừ vỏ kiếm bình thường ra, chỉ nhìn thanh kiếm kia thôi, Từ Tiểu Thụ đã cảm thấy một cỗ tà ý nghiêm nghị.
Đúng, không có quá nhiều cảm thụ khác, chỉ là "Tà" !
Đây là một loại cảm thụ như thế nào?
Nói thật, Từ Tiểu Thụ cũng không hình dung ra được.
Hắn chỉ vẻn vẹn quan sát lấy, trong đầu liền không tự chủ được nổi lên chữ "Tà".
Một thanh cổ kiếm xám trắng lạnh buốt, một thanh tà kiếm chỉ cần nhìn vỏ kiếm, liền khiến nội tâm người nhìn sinh ra cảm xúc không tốt.
Từ Tiểu Thụ thu hồi ánh mắt, nếu tiếp tục nhìn, hắn sợ mình sẽ rơi vào bên trong vòng xoáy của thanh kiếm này.
"Nhìn đủ rồi?"
Cố Thanh Nhất nhìn thẳng vào mắt Từ Tiểu Thụ, đợi sau khi hắn lấy lại tinh thần, lúc này mới nói ra.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Gia hỏa này, không đơn giản a!
Chuyện mình dùng Cảm Giác nhìn trộm, trên cơ bản chưa từng bị phát hiện qua.
Người trẻ tuổi này, linh giác nhạy cảm như vậy, có thể phát hiện được mình nhìn trộm?
"Ha ha."
Từ Tiểu Thụ không giả vờ.
Dù sao mình cũng là kiếm tu, nhìn thấy danh kiếm, tựa như nam nhân gặp mỹ nữ, tóm lại sẽ nhìn thêm vài lần.
"Lại tới sao?"
Cố Thanh Tam đứng ở sau cùng thở dài, đi lên phía trước nói:
"Không cần che che giấu giấu, rút kiếm đi!"
"Rút kiếm?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc:
"Rút kiếm gì?"
"Ha, ngụy quân tử, đều chằm chằm lâu như vậy, ngươi còn nói ngươi không muốn đoạt kiếm?"
Cố Thanh Tam cười nhạt.
"Đoạt kiếm?"
Từ Tiểu Thụ bị chọc cười, hắn không phải người bịt mặt, cũng không phải Tào mỗ nhân yêu thích phụ nữ, há sẽ làm ra loại chuyện hoang đường như thế.
"Ngươi mắc chứng vọng tưởng bị hãm hại đi, ta lúc nào nói muốn cướp kiếm của các ngươi?"
Thần sắc Cố Thanh Tam ngẩn ngơ, vậy mà dừng lại, trầm mặc thật lâu, sửng sốt không nghĩ ra.
"Nhị sư huynh, hắn nói là chứng gì gì đó? Là có ý gì?"
Nhị sư huynh đồng dạng cúi đầu nhíu mày đăm chiêu, vừa rồi, y cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Thật lâu, Cố Thanh Nhị thở dài một hơi.
"Đại sư huynh, hắn có ý gì, sư đệ ngu dốt, quả thực không nhìn thấu!"
"Đúng vậy, sư đệ ngu dốt, mời đại sư huynh giải hoặc!"
Ánh mắt Cố Thanh Tam sáng rực.
Y rất thích xem đại sư huynh phong tình không gì làm không được, gặp chiêu phá chiêu.
Cố Thanh Nhất sửng sốt nửa ngày, cúi đầu trầm tư, thật lâu, trên mặt toát ra hắc tuyến.
"Các ngươi!"
Y giận dữ được một nửa, độ nhiên nghĩ đến còn có người ngoài, kịp thời ngừng lại.
Con mẹ nó, sao lại bị mang lệch rồi?!
Trọng điểm tên kia nói, là chứng quái quỷ gì sao?
Hai người các ngươi, có bị bệnh không?!
Từ Tiểu Thụ nhìn ba con hàng trước mặt, nhất thời trầm mặc.
Hắn vậy mà... gặp phải đối thủ!
Não động của mấy tên này, tuyệt đối lằng nhằng hơn đường núi mười tám ngã rẽ!
Ngay cả hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, kém chút đã mở miệng giải thích cho bọn họ biết, chứng vọng tưởng bị hại là gì.
Nhưng nếu như giải thích, nơi này, há không phải sẽ có tới bốn tên ngốc?
Ta đường đường là Từ Tiểu Thụ, Từ cao đại thượng, sao có thể thông đồng làm bậy với ba tên thô bỉ này?
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu, quay người vào phòng, "ba" một tiếng kéo cửa vào.
Phanh!
Cánh cửa mất đi kết giới bảo vệ trực tiếp bị đẩy ra.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc quay người, nhìn thấy tên Cố Thanh Tam chưa thu hồi tay, hai tay vẫn đặt ở trên cửa.
Bầu không khí lập tức ngưng trệ.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt trầm xuống.
Cánh cửa hắn vất vả bảo vệ, lại bị người khác tháo xuống.
Chuyện này ai có thể nhẫn?
Khuôn mặt trì trệ, lông mày dựng đứng, trong miệng hà hơi.
"Hừ?"
Có ý gì, đẩy cửa ta?
Chúng ta rất quen?
Cho dù kết giới hỏng, nhưng trong khách sạn lạ lẫm, trực tiếp đẩy cửa phòng người khác, tựa hồ, là một chuyện rất không lễ phép a!
Cố Thanh Tam hiển nhiên nghe ra nội dung tiếng "hừ" của Từ Tiểu Thụ, sắc mặt y có hơi đỏ lên.
"Y, ta không có cố ý, ta không ngờ cửa này vậy mà không có kết giới bảo hộ..."
Từ Tiểu Thụ ha ha nói:
"Không phải cố ý, vậy là ngươi cố ý?"
"Đúng, ta quả thật là cố ý... ây? Cố ý?"
Cố Thanh Tam ngơ ngẩn, vội vàng giải thích nói:
"Không phải không phải, không phải cố ý, ta chỉ là..."
"Vô ý?"
"Đúng! Vô ý!"
"Vô ý ngươi động thủ cái gì, ta quen với các ngươi sao? Một lời không hợp liền hủy cửa phòng?"
Từ Tiểu Thụ cả giận nói:
"Là bởi vì ta không có trả lời vấn đề của các ngươi? Hay bởi vì ở trong tay các ngươi có hai thanh danh kiếm? Hoặc bởi vì ngươi cảm thấy, các ngươi nhiều người, hủy cửa đi, ta liền sẽ biến thành thịt cá mặc người chém giết?"
"Két!"
Cố Thanh Tam cứng đờ, y bị nghẹn không nói ra lời, mặt trướng đến đỏ bừng, ấp úng, lỗ tai đều sắp bốc khói.
Vùng vẫy một hồi lâu, y cuối cùng từ bỏ, quay đầu nhìn về phía nhị sư huynh.
Cố Thanh Nhị hít một hơi, đang muốn nói chuyện, Từ Tiểu Thụ đã cất bước, tiến lên giậm một cái.
"Giải thích cái gì?"
"Cửa này là do ngươi hủy sao? Không phải!"
"Không phải ngươi làm, ngươi nói cái gì? Làm sao, bằng hữu của ngươi không trả lời được, liền đổi cho ngươi lền?"
"Xa luân chiến? Một người há miệng, định dùng nước bọt mài chết ta?"
Sắc mặt Cố Thanh Nhị xanh ngắt.
Gia hỏa này, không phải chỉ là một cánh cửa thôi sao, có cần phải táo bạo như thế không?
Y tức giận đến mức nuốt không trôi, trực tiếp vuốt cổ họng.
"Khụ khụ."
Ôm kiếm khách thở dài một hơi:
"Thật có lỗi, vị huynh đài này, là chúng ta đường đột..."
"Đường đột?"
Từ Tiểu Thụ tăng cao âm lượng lên, chỉ vào cánh cửa trên tay Cố Thanh Tam.
"Đây gọi là đường đột sao?"
"Buổi tối ngươi đi ngủ, ta chạy vào phòng của các ngươi hất một chậu nước, sau đó chỉ cần nói một câu xin lỗi, đường đột?"
Cố Thanh Nhất trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Huynh đài nói rất có đạo lý, nhưng mà..."
"Nhưng mà?"
Từ Tiểu Thụ có chút tức giận, "Nhưng cái gì mà nhưng!"
"Có đạo lý, ta đương nhiên nói có đạo lý, vô duyên vô cớ tháo cửa phòng người khác xuống, nói vài câu đường đột là xong?"
Cố Thanh Nhất lập tức minh bạch, thoải mái nói:
"Huynh đài muốn chúng ta bồi thường thế nào, cứ việc nói, chúng ta bồi xong lập tức đi ngay, cam đoan sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa!"
Cố Thanh Nhị, Cố Thanh Tam chấn kinh.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh nhà mình bỏ đi tâm tính không chút gợn sóng hằng ngày, lấy ngữ khí kinh thế hãi tục như thế, nói ra câu nói này.
Đây là...
Ghét bỏ người trước mặt đến cỡ nào!
Từ Tiểu Thụ nghe vậy dừng một chút, tiếp lấy cánh cửa từ trong tay Cố Thanh Tam, ném xuống mặt đất, sau đó vỗ vỗ bả vai y.
"Kỳ thật, ta cũng không phải người hẹp hòi như vậy, không phải chỉ là một cánh cửa thôi sao?"
Hắn ôn hòa cười cười, tiếp tục nói:
"Tục ngữ nói rất đúng, không phải người một nhà, không tiến cùng cửa."
"Đã các ngươi đều tiến vào nhà ta, vậy dĩ nhiên đều là huynh đệ của ta."
"Bồi thường cái gì, quá xa lạ."
"Làm ca ca, ta cũng không tiện đòi bồi thường, như vậy đi!"
Hắn nhìn về phía Cố Thanh Nhất, nho nhã cười:
"Cho ta nhìn kiếm của ngươi một chút, chuyện này cứ thế bỏ qua?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận