Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 732: Cương Khí Trùng Thiên Chu Thiên Tham (3)

"Ngươi. . . "
Ngư Tri Ôn nhìn Từ Tiểu Thụ định trụ ở trước mặt mình, sau đó bắt đầu ngẩn người, nhất thời mộng bức.
Xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên xuất hiện không nói, ngón tay. . .
Nàng dời mắt xuống, nhìn thấy ngón tay Từ Tiểu Thụ sắp chạm vào mặt mình, nhất thời cảm thấy vô cùng buồn cười.
Rất buồn cười!
Tư thế này, động tác này, quả thật buồn cười.
Tư thái Chiến Thần vô địch ở trong lòng lần nữa phá toái.
Hơn nữa. . .
Vô duyên vô cớ xuất hiện, được đấy.
Ngươi ngồi xổm ở trước mặt ta, còn duỗi ngón tay. . .
Đây là muốn đùa bỡn ta?
Trong mắt Ngư Tri Ôn hiện lên vẻ trêu tức, cũng không tránh, hơi giương cằm lên, "Ngươi muốn làm gì?"
"Ách!"
Bầu không khí trực tiếp cứng đờ.
Từ Tiểu Thụ nhức đầu, hắn nhìn ngón tay mình.
Thu không được, không thu cũng không được.
Dứt khoát trực tiếp điểm lên, sau khi chọc chọc vài cái, điềm nhiên như không có việc gì thu tay lại.
"Không có gì, nhìn ngươi đang tu luyện, muốn quấy rầy ngươi một chút." Hắn cười hắc hắc.
Đầu Ngư Tri Ôn "ông" một cái, trực tiếp trống rỗng.
Chạm, chạm vào rồi?
Chuyện này!
Từ Tiểu Thụ. . .
Hắn, hắn sao dám?
Một tích tắc này, hai gò má ửng đỏ, Ngư Tri Ôn giống như bị điện giật, lập tức đứng bật dậy, từ từ lui lại phía sau.
"Ngươi làm gì?!"
"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."
"Hửm?"
Từ Tiểu Thụ chắp hai tay lại, không hiểu ra sao nói: "Không phải ta đã nói rồi sao, thấy ngươi đang tu luyện, muốn hỏi ngươi một chút, tu luyện xong chưa?"
Ngư Tri Ôn: ". . . "
Nàng chỉ vào tay Từ Tiểu Thụ, "Tay ngươi. . . "
"Tay ta thế nào?"
Nghe ngữ khí uể oải của hắn, lúc này Ngư Tri Ôn tức giận giậm chân, "Ngươi rõ ràng. . . "
Nàng muốn chất vấn một phen, nhưng lời đến khóe miệng, đột nhiên không nói ra được.
Nói thế nào?
Ngươi đâm ta?
Ngư Tri Ôn đau cả đầu.
Nàng nói không nên lời!
"Tu luyện xong rồi?"
Từ Tiểu Thụ hớn hở cười lên, hóa giải tình cảnh lúng túng khi nãy.
"Nếu đã tu luyện xong, vậy trở về Bạch Quật thôi?"
"Bạch Quật một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở trong Nguyên Phủ."
"Vô sỉ!" Gương mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn còn chưa hạ nhiệt, lại lần nữa đỏ lên, trực tiếp giận mắng một tiếng, xoay đầu qua.
"Nhận vũ nhục, điểm bị động, +1."
"Từ Tiểu Thụ!"
Ở phía sau tảng đá, Mộc Tử Tịch nghe thấy động tĩnh, liền vội vàng kết thúc trạng thái tu dưỡng.
Xoay người thò đầu ra, nàng một mặt hung thần ác sát nói: "Từ Tiểu Thụ, có phải vừa rồi ngươi giở trò quỷ hay không?"
"Không có." Từ Tiểu Thụ liên tục khoát tay, "Ta không có nắm lấy bím tóc của ngươi."
Mộc Tử Tịch tức giận chống nạnh, nhảy lên tảng đá, muốn mắng vài câu, nhưng lại không biết nên mắng gì cho phải.
Từ Tiểu Thụ đáng giận!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
. . .
Bạch Quật.
Bên trong linh trận ẩn nấp, hai phe nhân mã chia nhau ra ngồi.
Đống lửa hừng hực, đồng dạng chia thành hai đống.
Một đống có mấy người vây quanh, nhưng một đống khác, lại chỉ có hai người.
"Tách tách. . . "
Ở bên đống lửa nhiều người, linh nhục phát ra mùi khét, khiến cho đám người cau mày.
"Chu Thiên Tham, ngươi có được hay không?"
"Không được đừng lãng phí lương thực của ta, đã mấy ngày không ăn thịt, miệng đều sắp nhạt như nước ốc rồi!"
Một tên nam tử vóc người cao lớn, mặt mày thô lỗ đứng lên, lời nói tràn ngập bất mãn.
"Ngươi được ngươi làm đi, cần gì phải gọi ta?"
Chu Thiên Tham không thèm ngẩn đầu nhìn, "Nhạt nhẽo vô vị tốt biết bao, ta cũng không có bắt ngươi ăn, càm ràm càm ràm, có giỏi tự mình nướng đi!"
Người khác sợ Đàm Quý, Chu Thiên Tham hắn không sợ.
"Da lại ngứa rồi đúng không!"
Sắc mặt Đàm Quý lập tức lạnh xuống, "Muốn ta giúp ngươi nới lỏng xương cốt?"
"Hừ!"
Chu Thiên Tham xùy cười một tiếng, vỗ hoàng kim đại đao trên đất, hung dữ cười nói: "Nói thật, cường độ của ngươi quả thật không tệ, ta rất hưởng thụ."
"Ngươi!"
Biểu lộ Đàm Quý trong nháy mắt khó coi, vung nắm đấm muốn xông tới.
"Ngồi xuống!"
Nhiêu Âm Âm ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
Giờ phút này nàng bó tay toàn tập, không rõ vì sao cung chủ đại nhân lại thả loại nhân tố không ổn định này vào trong Bạch Quật.
Đây không phải là đang kiếm chuyện sao?
Còn có Chu Thiên Tham. . .
Thực lực thấp, ngươi liền giống như những người khác, thu liễm một chút không được ư?
Hết lần này tới lần khác muốn ngạnh cương cùng tên kia, đây không phải tự mình chuốc lấy khổ?
Nàng biết, luân phiên chiến đấu trong Bạch Quật, Đàm Quý đã không ít lần ngáng chân Chu Thiên Tham.
Mặc dù nói ra ngoài lịch luyện hai năm, tính cách đã thu liễm rất nhiều.
Nhưng dù vậy, cũng không phải đám người Chu Thiên Tham có thể đối phó.
Nhiêu Âm Âm nàng, nếu không phải cung chủ đại nhân ra lệnh, nàng cũng lười phản ứng y.
"Ngồi xuống!"
Nhìn Đàm Quý dừng chân, lại không nhìn nàng, Nhiêu Âm Âm lần nữa lên tiếng, "Đừng quên, ở bên trong Bạch Quật, ngươi do ta quản!"
"Ta do ngươi quản?"
Đàm Quý ứng thanh quay đầu, cười lạnh nói: "Bà nương thối, ngươi là lĩnh đội, ta cũng là lĩnh đội, ta do ngươi quản?"
"Cung chủ đại nhân ra lệnh, ngươi khó chịu, tự mình đi tìm ngài ấy, xem ngài ấy thu thập ngươi thế nào." Nhiêu Âm Âm uể oải trả lời.
Thấy gia hỏa kia vẫn còn muốn động thủ, lúc này nàng mới bổ sung: "Không sợ ta đâm thọc, ngươi liền tiếp tục, dù sao ta cũng lười quản hai người các ngươi."
"Nhưng sau khi ra ngoài, ta se báo cáo toàn bộ."
Đàm Quý xiết chặt nắm đấm.
"Hừ!"
Hung hăng trừng Chu Thiên Tham một chút, y cuối cùng vẫn lựa chọn thu tay lại.
"Ra vẻ uy phong cái rắm!"
"Cũng chỉ là lĩnh đội lâm thời, thừa dịp Từ Tiểu Thụ không tại chui vào, thật tưởng mình rất lợi hại sao. . . "
Chu Thiên Tham thấp giọng cười, chế giễu.
"Hửm?"
Đàm Quý vừa mới nhẫn nhịn ngồi xuống, nghe vậy lập tức đứng lên, một thân sát ý trực tiếp nổ tung, thổi đống lửa cuồng vũ.
"Muốn giết ta?"
Chu Thiên Tham trực tiếp ném linh nhục vào trong đống lửa, tay cụt đập mạnh mặt đất, trở tay cầm đao, đồng dạng đứng lên.
Tràng diện hết sức căng thẳng.
Đám người run lẩy bẩy.
Không quản là Tam Thập Tam Nhân tân tấn, hay là cựu Tam Thập Tam Nhân, giờ phút này đều có chút mộng bức.
Đây cũng quá cương đi!
Tên Chu Thiên Tham này, sao dám?
Hắn thật không sợ chết?
"Đều ngồi xuống cho ta!"
Nhiêu Âm Âm vô cùng tức giận, đồng dạng vỗ bàn đứng dậy, nhìn hằm hằm Chu Thiên Tham nói: "Rất thích nói nhảm có đúng không? Không thể nướng thịt cho tốt? Làm một người câm điếc?"
"Câm điếc?"
Chu Thiên Tham nhìn hai người tu vi thực lực đều vượt qua mình, lại nhớ tới Từ Tiểu Thụ. . .
"Người khác có thể, Chu Thiên Tham ta, không làm được!"
Hắn quét ngang đao, khí thế trùng thiên.
"Đông!"
Một giây sau, Nhiêu Âm Âm nhíu mày lại, lạnh nhạt liếc qua, gia hỏa này liền mềm oặt ngã trên mặt đất.
"Ngồi xuống."
Quay đầu, Nhiêu Âm Âm lành lạnh lên tiếng với Đàm Quý.
"Xùy."
"Xem như ngươi mạng lớn." Đàm Quý xùy cười một tiếng, lân nữa ngồi xuống.
Nhưng nhìn linh nhục khét lẹt ở trong đống lửa, cục tức lại trồi lên.
"Từ Tiểu Thụ. . . "
Nhẹ giọng lẩm bẩm, Đàm Quý lạnh nhạt nhíu mày lại, không biết đang nghĩ gì.
Một giây sau, y lấy ra một khối linh nhục khác, cắm vào nhánh cây, đưa cho tiểu cô nương mặc trang phục màu trắng ở bên cạnh, hiến ân tình, nói:
"Thiển Thiển sư muội, nếu không, để ngươi nướng?"
Tô Thiển Thiển nhìn khối thịt, ánh mắt dời khỏi.
Gia hỏa này có bệnh à?
Dựa theo Tiểu Thú ca ca nói. . . mạng 2G?
Y không biết quan hệ của mình với Tiểu Thú ca ca?
"Thật xin lỗi, ta cự tuyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận