Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1108: Tiểu Sư Muội, Ngự Tỷ Âm? (2)

Đúng vậy, mình lo lắng "truyền thuyết bất tử" truyền nhân Bán Thánh, không dám tùy tiện động thủ.
Thế nhưng Hôi Vụ Nhân, tựa hồ lúc trước là một tôn "Thánh" hàng thật giá thật?
Cộng thêm thuộc tính phong ấn làm điều kiện tiên quyết, nói không chừng thật có thể lặng yên không một tiếng động diệt khẩu đám người Khương Nhàn?
Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, Từ Tiểu Thụ vẫn lắc đầu: "Đừng xúc động, Khương Nhàn biết được việc này, chúng ta lại không biết người sau lưng hắn có những ai, cho nên hiện tại xuất thủ là không sáng suốt, nói không chừng còn sẽ đánh cỏ động rắn, chuyện bé xé ra to."
Hôi Vụ Nhân: "Chẳng phải chỉ là một cái tổ ong vò vẽ thôi ư? Thọc liền thọc, bay ra bao nhiêu ong vò vẽ, hốt một mẻ diệt là được!"
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Cách làm này thật phù hợp với tính cách của ngươi a!
Nhưng kia là Bán Thánh thế gia, cho dù Từ Tiểu Thụ hắn muốn gây sự tại Đông Thiên Vương Thành, cũng không thể làm như vậy.
Muốn thọc cũng không thể thọc như vậy. . .
Đến lúc đó làm lớn chuyện, hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ khuấy phân, đã phải mệt mỏi ứng phó chuyện khác.
Nhiệm vụ thất bại không nói, mạng nhỏ còn khó bảo đảm.
"Có biện pháp điều hoà gì hay không?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
Hắn không muốn tuỳ tiện giết người, biện pháp của Hôi Vụ Nhân, căn bản không thể dùng.
"Không có, giết là được. . . " Hôi Vụ Nhân mới nói được một nửa, âm thanh Mạc Mạt đã chạy tới, "Có, phong ấn ký ức là được, ta cũng không muốn giết người, lúc trước đều dùng loại biện pháp này."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Hắn lần nữa bị hình tượng một người hai tiếng, giằng co lẫn nhau tú đến.
Thật mẹ nó quái dị!
"Vậy được, các ngươi chú ý một chút, đến lúc đó tìm cơ hội. . . nếu như giao dịch hội đêm mai có Khương Nhàn cùng Vinh Đại Hạo, các ngươi liền tìm cơ hội hành động." Từ Tiểu Thụ nâng trán.
"Trực tiếp giết. . . "
Âm thanh Hôi Vụ Nhân lần nữa mới nói được một nửa, đã bị Mạc Mạt ngắt lời: "Không thành vấn đề, cứ làm như thế."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Hôi Vụ Nhân yên tĩnh, nguyền rủa cống hiến cuối cùng, là y quật cường không cam lòng.
Mạc Mạt khôi phục bộ dáng điềm nhiên, không còn mở miệng giết tới giết lui.
Từ Tiểu Kê ở bên cạnh dự thính một hồi, cả người run lẩy bẩy.
Nguyên lai người ôn hòa nhất bên cạnh Từ đại ma vương, hóa ra còn có một mặt khiến người sợ hãi như vậy, động một chút là giết, là diệt. . .
Hai chân run run, Từ Tiểu Kê thầm nghĩ nguyên lai Nguyên Phủ mới là nơi mình thuộc về, mình không nên xuất hiện ở đây ~
Sự tình Mạc Mạt, Từ Tiểu Thụ không định nhúng tay.
Chỉ cần nhắc nhở nàng, lấy kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm của Hôi Vụ Nhân, giải quyết thế nào y nhất định có biện pháp.
Về phần sự tình của tiểu sư muội, hắn liền không thể mặc kệ.
Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu sang chỗ khác, gọi Mộc Tử Tịch gọi đến trước mặt hỏi: "Gần đây ngươi có cảm thấy có gì không đúng không, tỉ như cảm giác có người muốn giết ngươi?"
Mộc Tử Tịch ngẩn ngơ.
Tân Cô Cô ở bên cạnh cũng lập tức tê cả da đầu.
Thần!
Tròng mắt y trợn thật to, lúc trước đi dạo ở bên ngoài, Mộc Tử Tịch từng nhiều lần nói "Ta cảm thấy có người muốn giết ta", thế nhưng y điều tra mãi không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể âm thầm cẩn thận.
"Làm sao ngươi biết?" Tân Cô Cô thầm hô thần kỳ.
Nếu Từ Tiểu Thụ đi theo bên cạnh, có thể phát hiện chuyện này y cũng không ngoài ý muốn, dù sao giác quan thứ sáu của con hàng kia còn chuẩn hơn cả nữ nhân.
Thế nhưng người không tại, vẫn có thể quan tâm tiểu sư muội hắn đến mức này. . . đây là năng lực thần tiên gì?!
"Thật có?" Từ Tiểu Thụ vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ tiểu sư muội còn chưa trả lời, Tân Cô Cô đã cho ra đáp án khẳng định.
"Phát sinh chuyện gì, xảy ra trong lúc các ngươi dạo phố?" Từ Tiểu Thụ muốn hiểu rõ hơn.
"Ừm."
Tân Cô Cô gật đầu: "Ngay vừa rồi, Mộc Tử Tịch một mực. . . được rồi, ngươi tới nói đi." Y trực tiếp từ bỏ, muốn nói cũng không biết nên nói thế nào, cho nên liền để người trong cuộc tới nói.
Thế nhưng Mộc Tử Tịch vẫn còn đắm chìm trong "Từ Tiểu Thụ làm sao biết việc này", "Nguyên lai Từ Tiểu Thụ một mực ở trong bóng tối bảo hộ ta", "Kỳ thật Từ Tiểu Thụ vẫn rất quan tâm ta", "Từ Tiểu Thụ không có đi Hàm Hương Lâu".
Hình tượng đại sư huynh mỗi khi mình xảy ra chuyện, liền sẽ ôn văn nhã nhặn xuất hiện, dùng bàn tay lớn khẽ vuốt đầu, nói một tiếng "Không sao, có ta" hoàn toàn ngưng tụ, nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ tê rần.
"Bốp."
Từ Tiểu Thụ vỗ mặt nàng: "Tỉnh, mơ mơ màng màng gì thế!"
Khuôn mặt nhỏ Mộc Tử Tịch ngẩng lên, da thịt run run, sắc mặt đỏ bừng, "Ách. . . ừm, nói, nói đến đâu rồi?"
Từ Tiểu Thụ thật không hiểu nổi sư muội nhà mình, rõ ràng đang nói chính sự, sao vẫn có thể thả hồn theo mây, hắn đau đầu nói: "Vừa rồi đi dạo phố, phát sinh nguy hiểm?"
"Úc úc, có, có. . . "
Tiểu cô nương ngơ ngác chớp mắt, suy nghĩ trở về quỹ đạo, miệng nhỏ hé mở: "Trên đường ta vẫn luôn cảm thấy có người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm ta, nhưng nói với Tân Cô Cô hắn lại không tin, luôn nói không có ai. . . "
"Ta không tin lúc nào?!" Tân Cô Cô tức đến giơ chân, "Ta là mặt ngoài nói không tin, nhưng một mực tìm người có được không, ngươi cũng đừng nói loạn! Chỉ là ta không tìm được thích khách mà thôi."
"Hừ!" Mộc Tử Tịch bĩu môi, mặt mũi tràn đầy không tin.
Ánh mắt di chuyển giữa sư huynh nhà mình cùng Tân Cô Cô, trong lòng so sánh: Một người không ở bên cạnh vẫn có thể phát hiện, một người ngay sát bên, lại mảy may không biết gì.
"Vô năng." Nàng lầu bầu một câu.
"Ta? ? ?"
Tân Cô Cô mộng bức, y cảm thấy mình giống như ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói ra được.
"Được rồi, được rồi. . . "
Từ Tiểu Thụ ngược lại không để ý tâm tư tiểu cô nương, tư duy chuyển đến đám người Diêm Vương, nhíu mày nói ra: "Lần này ta ra ngoài, không chỉ ở Khương thị cầm tới một vật, mà còn gặp một tên đeo mặt nạ ở trên đường."
"Bọn chúng tự xưng Diêm Vương, hẳn là muốn nhằm vào. . . "
Từ Tiểu Thụ nói đến đây hơi dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt tiểu sư muội, "Đôi mắt của ngươi!"
Mộc Tử Tịch nhất thời không chịu được ánh mắt thẳng tắp nóng rực như vậy, ánh mắt thoáng dịch chuyển, nghiêng đầu, "Úc úc, là, thật sao. . . "
Từ Tiểu Thụ móc Thiên Tri Châu ra, hỏi: "Ngươi biết thứ này không?"
Mộc Tử Tịch quay đầu cẩn thận xem xét vài lần, đại não vẫn trống rỗng, ngón tay đan xen, "Không, ta không biết."
Từ Tiểu Thụ: "? ? ?"
Không biết?
Đây hoàn toàn không giống những gì mình nghĩ!
Sao tiểu sư muội vẫn là bộ dáng mơ mơ màng màng?
"Ngươi nhìn kỹ một chút, ngươi không thể không biết nha. . . " Từ Tiểu Thụ nhét Thiên Tri Châu vào tay Mộc Tử Tịch.
Mộc Tử Tịch chạm phải tay sư huynh nhà mình, còn có nhiệt độ ấm áp, nàng càng bối rối hơn, "Ta, ta, ta thật không biết. . . "
"Thiên Tri Chi Nhãn."
Đúng vào lúc này, âm thanh nàng khựng lại, thanh tuyến biến thành giọng nữ kiều mị, khí như u lan, thẳng vào lòng người.
Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu nhất thời an tĩnh.
Từ Tiểu Thụ ngây người, hắn nhớ mình đã nghe qua âm thanh này một lần, lúc đó ở trước cửa Đa Kim Thương Hội, tiểu sư muội nhắc nhở mình Khương Nhàn có Tam Yếm Đồng Mục, thanh tuyến tựa hồ cũng vũ mị như vậy.
Tân Cô Cô ngây ngốc, y không ngờ Mộc tiểu loli còn có năng lực như vậy? Âm thanh của nàng, còn có thể trở nên. . . như thế? Chuyện này quá không thực tế!
Mạc Mạt cũng ngây người, nàng kinh ngạc, nguyên lai tưởng rằng Mộc Tử Tịch là người bình thường nhất bên cạnh Từ Tiểu Thụ, thế mà cũng là đồng đạo? Quỷ Thú Ký Thể?
"Đông!"
Một đạo âm thanh vang lên phá vỡ yên lặng, đó là âm thanh Từ Tiểu Kê xụi lơ.
Từ Tiểu Kê như hóa đá.
Ánh mắt du động đảo qua mấy người trước mặt, ánh mắt mê mang.
Từ đại ma vương, Quỷ Thú Ký Thể số một, Quỷ Thú Ký Thể số hai, Quỷ Thú Ký Thể. . . số ba?
Trời ạ!
Từ Tiểu Kê ôm đầu, đại não như có sấm sét giữa trời quang, trực tiếp trống rỗng.
Đây là tổ hợp gì?
Giới gia, xin hãy nhanh chóng trở lại, mang ta về Nguyên Phủ, ta không muốn ở lại nơi quỷ quái này oa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận