Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 395: Trẻ Con Không Hiểu Chuyện

"Thúc?"
Lời này vừa ra, không chỉ Phó Ân Hồng cứng đờ, ngay cả Liễu Tinh cũng ngốc trệ theo.
Người thúc này, sao đám người mình chưa từng gặp qua?
Cho dù tư lịch ở phủ thành chủ không đủ, thế nhưng trong số những người ở đây, tối thiểu cũng có vài người lão làng, sao ngay cả bọn họ cũng không biết có nhân vật này?
Liễu Tinh bị dọa cho lập tức giải khai giam cầm, ý định phản công bị bóp chết trong nháy mắt.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 12."
Từ Tiểu Thụ âm thầm trợn mắt.
Hắn không ngờ Phó Chỉ thật dám nói, còn ở trước mặt mọi người...
Thúc?
Ông ta gọi mình Thụ huynh, không phải nên là "Bá" sao?
A phi, chuyện này không phải trọng điểm!
Trọng điểm là, ngươi như thế, bảo Phó Ân Hồng người ta sao chịu nổi?
Nàng ngay cả "muội muội" đều không muốn làm đó!
Phó Ân Hồng chấn kinh thật lâu mới phản ứng lại, nàng rời khỏi vòng tay của phụ thân, chăm chú nhìn Từ Tiểu Thụ hồi lâu.
Từ Tiểu Thụ giang tay ra.
"Ngươi là Từ Tiểu Thụ?"
"Nhận chất vấn, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ kém chút cười lên tiếng, hóa ra nàng còn không thể tin vào mắt mình?
Phó Chỉ đưa qua một bình đan dược, sau đó vỗ đầu khuê nữ nhà mình một cái.
"Không biết lớn nhỏ."
"Vừa rồi đã nói đây là thúc của con, còn dám gọi thẳng tính danh?"
"Sao, nhìn thần sắc này, các con từng gặp qua?"
Phó Ân Hồng trực tiếp bị vỗ cho hôn mê.
Đâu chỉ gặp qua!
Rõ ràng vừa rồi tại sảnh tiếp khách, huynh muội nàng còn thay hắn giải quyết một mớ hổ lốn!
Nhưng vì sao...
Vừa đi nhà xí một phát, quay đầu lại, tiểu tử này liền biến thành thúc rồi?
Thế giới này bị làm sao vậy?
Là ta sai, hay là đại đạo bị cưỡng ép bóp méo?
Phó Chỉ nhìn thần sắc khuê nữ nhà mình, đã ngộ ra được điểm cái gì.
Chẳng lẽ Từ Tiểu Thụ thật nhỏ tuổi giống như vẻ bề ngoài?
Hơn nữa còn có chút quan hệ với khuê nữ nhà mình?
Nhận biết?
Cho dù nghĩ đến chuyện này, Phó Chỉ cũng không xấu hổ.
Ông ta liếc nhìn Từ Tiểu Thụ, cởi mở cười nói:
"Phó mỗ đã nhìn ra, có lẽ ta thật sống lâu hơn mấy tuổi, làm huynh, không quá mức chứ?"
Thần sắc Từ Tiểu Thụ cổ quái, hơi gật đầu, không có trả lời.
Loại hình xưng hô huynh đệ này, kỳ thật cũng chỉ là lôi kéo xã giao mà thôi.
Thật muốn nghiêm túc, vậy phải có điều kiện mới được.
Tựa như ngươi gặp mặt người mới quen, hô một tiếng "huynh" rút ngắn quan hệ không thành vấn đề, thế nhưng nếu ngươi ỷ mình lớn tuổi hay cường đại, trực tiếp tới một tiếng "đệ", vậy tính chất liền hoàn toàn khác biệt.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên không có ngông cuồng táo bạo, hắn vui vẻ trực tiếp bỏ qua tên đệ đệ Phó Hành kia, nhận y thành chất nhi.
Nhìn biểu lộ cả kinh tột đỉnh của Phó Ân Hồng sau khi lần nữa xác minh, hắn hơi khoát tay chặn lại.
"Phó huynh khách khí."
"Trẻ con không hiểu chuyện, xuất thủ lung tung mà thôi, không cần trách móc."
Từ Tiểu Thụ nói xong, ánh mắt quét qua Liễu Tinh, nhìn thấy thần sắc kinh hãi của nàng, ánh mắt lại dời đến chỗ Phó Ân Hồng.
"Ngươi nói đúng không, tiểu Hồng?"
Phó Ân Hồng kém chút bạo tạc tại chỗ.
Nàng vốn không phải nữ tử loại hình ôn như, làm phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân, nàng một thân bá khí oai hùng.
Bây giờ...
Tiểu Hồng?
Lúc trước ở Đan Tháp hô "muội muội" còn chưa tính sổ với hắn?
Hôm nay ngươi lại dám hô tiểu Hồng?
Lúc này Phó Ân Hồng tức giận không thôi, ăn đan dược vào, thân hình lần nữa bay ra.
"Từ Tiểu Thụ!"
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tối nay không đánh ngươi răng rơi đầy đất, ngươi liền không biết vì sao biển xanh... ôi!"
Nhưng mà nàng chưa bay được xa, đã bị Phó Chỉ một tay kéo lấy, hung hăng kéo trở về.
"Hồ nháo!"
Ngữ khí Phó Chỉ thật có chút phẫn nộ, trách mắng:
"Còn không nghe lời đúng không!"
Một tiếng răn dạy này, trực tiếp giáo huấn Phó Ân Hồng ỉu xìu.
Nàng méo miệng, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm vô quang, khí thế toàn thân không còn sót lại chút gì, đầy mắt ủy khuất.
Môi rung rung hai lần, Phó Ân Hồng tựa hồ muốn nói chút gì, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phó Chỉ, cô nương sửng sốt không dám lên tiếng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ cười cười đi tới, nhìn đôi tay nàng bó ở trên đùi, không dám manh động, nhịn không được tán thán nói:
"Thật ngoan."
Phó Ân Hồng khó hiểu.
Nàng trợn mắt, ánh mắt giống như lưỡi đao, trực tiếp xuyên tới xuyên lui trên mặt Từ Tiểu Thụ mấy vạn đao.
Từ Tiểu Thụ lắm mồm như thế, sao có thể để người khác tùy ý dùng ánh mắt công kích mình.
"Tiểu cô nương thật cố chấp."
Một câu trêu đùa hời hợt, lại trêu đến Phó Ân Hồng siết chặt nắm đấm, ngón chân móc đất, kém chút vung vào mặt tên khốn kia một quyền.
Nhìn Từ Tiểu Thụ đi tới, trong đầu Phó Ân Hồng đã tưởng tượng ra đủ loại hình cụ, cho gia hỏa đáng ghét kia thưởng thức một phen.
Đáng giận...
Tên tai tinh này, lúc trước ở phía sau Đa Kim Thương Hội, sao mình lại không làm thịt hắn luôn cho rồi!
A a a a!
"Ha ha."
Từ Tiểu Thụ vượt qua nàng, ha ha cười, trong nháy mắt cột tin tức điểm bị động lần nữa điên cuồng tăng thêm một đợt.
Hắn không tiếp tục trêu cô nương này, mà là sắc mặt nghiêm túc nói:
"Sư muội ta đâu?"
Lần này đến lượt Phó Chỉ lúng túng.
Ông ta nhìn cái hố trên đất, da mặt hơi giật.
"Nguyên bản nơi đây có một cái Thiên Xu Cơ Bàn, ta còn muốn giao lưu cùng Thụ huynh một phen..."
"Sau đó?"
"Sau đó hoa hải nổ, đầu tiên ta thu người vào, sau đó..."
"Vậy cái bàn gì gì đâu?"
Phó Chỉ không ngờ người này câu câu đánh trúng chỗ yếu hại, cái trán hạ xuống hắc tuyến:
"Mất, mất rồi."
Từ Tiểu Thụ không nói gì.
Mặc dù đã dự đoán được chuyện này, nhưng sau khi xác định sư muội thật bị trộm đi, hắn liền không ức chế nổi tức giận.
Phó Chỉ thấy hắn hơi biến sắc, lúc này liền quay đầu nhìn về phía những người khác.
"Nhìn gì nữa, còn không mau đi tìm người."
"Trước tiên phong tỏa phủ thành chủ cho ta, không biết mất mặt sao?"
Ông ta liếc mắt Phó Ân Hồng, hừ hừ nói:
"Còn náo, lại nháo, người đều chạy đi mất."
Thân thể Liễu Tinh siết chặt, cảm giác một giây sau sẽ tới lượt mình bị dạy dỗ, lúc này liền lĩnh mệnh mang người bay đi.
Nàng không dám ở lại nơi này quá lâu, quá tà môn.
Tên Từ Tiểu Thụ kia... có trời mới biết hắn làm cách nào kéo lên quan hệ với lão đại, thế nhưng ngay cả Phó Ân Hồng cũng bị bức gọi một tiếng thúc, nếu như còn ở lại, vạn nhất mình cũng bị vạ lây thì biết làm sao bây giờ?
Tẩu vi thượng sách!
Phó Ân Hồng nhìn đám người rời đi, bước chân khẽ động, muốn đuổi theo.
Có tên Từ Tiểu Thụ thối kia tại, nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này chịu khổ.
"Con lưu lại!"
Phó Chỉ trực tiếp lên tiếng.
Lần này bước chân Phó Ân Hồng đình trệ, "Con có việc..."
"Con có việc gì, tìm người để Liễu Tinh đi là được rồi, hiện tại con có thể giúp được gì? Mới là Tông Sư!"
Phó Ân Hồng tức giận đến nghiến răng.
Tông Sư thì thế nào?!
Tông Sư đã đủ mạnh rồi, như thế vẫn chưa đủ? !
Nàng vừa định cãi lại vài câu, Từ Tiểu Thụ vậy mà phát ra tiếng, "Để nàng đi đi."
Phó Chỉ hơi nhíu mày, ông ta nghĩ đến Từ Tiểu Thụ mới chừng tuổi này đã có thành tựu như thế, phần tư chất kia, tuyệt đối mạnh hơn bất luận kẻ nào ở Thiên Tang Quận.
Đôi uyên ương này, ông ta muốn tác hợp.
Nhưng mà người ta không muốn?
Thôi.
Tùy duyên vậy.
"Cũng được."
Phó Chỉ thở dài, nhìn về phía khuê nữ:
"Con đi đi."
Phó Ân Hồng mím môi, không thể tin nhìn qua phụ thân.
Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé đau quá.
Lời của khuê nữ, không nặng bằng lời của Từ Tiểu Thụ nói?
Cho nên, người đều sẽ thay đổi, đúng không?
Nàng ngửa đầu nhìn trời, trong mắt có bàng hoàng, nước mắt trong suốt lóe ra.
Phó Chỉ thấy nàng đứng im tại chỗ, trong lòng vui mừng.
Hồi tâm chuyển ý?
"Ồ?"
"Muốn lưu lại?"
Lúc này Phó Ân Hồng bị dọa đến run lên, cả người nhanh như chớp, trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận