Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 648: Tranh Phong (2)

"Chú ý an toàn."
Từ Tiểu Thụ một đường thẳng xuống hang động dưới lòng đất, nhìn bụi đá liên tục từ phía trên rơi xuống, ý thức được cho dù nơi này được Bạch Viêm nung khô, cũng không gánh được hai tên Vương Tọa vật lộn.
Hắn dẫn đầu bay đi.
Cho dù không quan sát bạch châu tàng bảo đồ, hắn cũng có thể cảm nhận được ở sâu trong hang động, truyền đến một cỗ khí tức đồng nguyên.
"Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng!"
Từ Tiểu Thụ hưng phấn.
Cỗ khí tức này, mạnh hơn Tẫn Chiếu Hỏa Chủng không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có thứ kia, mới có thể dựng dục ra Bạch Khô Lâu kinh khủng như vậy.
Đánh hơi khí tức Tẫn Chiếu ở trong không khí, hắn tinh chuẩn định vị, một đường hướng phía dưới.
Hồi lâu.
Chỗ sâu trong hang động.
Từ Tiểu Thụ không biết mình đã bay bao lâu.
Hắn cảm thấy mình đã sắp chạm đến vỏ trái đất, thế nhưng hang động không đáy, vẫn chưa đến điểm cuối.
Cũng may Bạch Khô Lâu ngu ngốc.
Trong quá đình đào động, căn bản không có tạo hình.
Ngay cả một ngã rẽ cũng không có, một đường thẳng tắp hướng xuống.
Loại tình huống này, cho dù nhắm mắt lại, đoán chừng cũng có thể bay đến đích.
"Không đúng!"
Lại qua hồi lâu.
Từ Tiểu Thụ mơ hồ nhận ra không thích hợp.
Hắn "két" một tiếng dừng bước.
"Thế nào?"
Mộc Tử Tịch lập tức dò hỏi.
Ngư Tri Ôn đồng dạng chuyển mắt nhìn tới.
"Có chút không đúng. . . "
Từ Tiểu Thụ chần chờ, bay đến vách hang động, đưa tay sờ lên.
"Khoáng thạch?"
Mộc Tử Tịch cũng đưa tay chạm vào vách tường, nghi hoặc lên tiếng.
"Không phải khoáng thạch."
Từ Tiểu Thụ vuốt ve ngón tay, mơ hồ còn có thể nghe ngửi thấy lực lượng Tẫn Chiếu bám trên đó.
"Đây là bùn đất đặc biệt được dư ôn Tẫn Chiếu Thiên Viêm nung khô nhiều năm, cực kỳ cứng rắn, nhưng không phải linh quáng."
"Bạch Khô Lâu kia ở đây, vách động bị nung khô, không phải rất bình thường sao?" Mộc Tử Tịch hiếu kỳ hỏi.
"Không bình thường."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ khẽ động, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, chắc chắn nói: "Nó không có tinh lực như thế, mỗi ngày thiêu đốt hang động một lần."
"Cho dù nó thật rảnh như vậy, thế nhưng bùn đất cũng không chịu nổi lực lượng Bạch Viêm, nhất định sẽ biến mất, chứ không phải hóa trành trạng thái đặc biệt như này."
"Dựa vào trạng thái bùn đất nơi này, ngược lại càng giống như. . . "
"Giống như?" Ngư Tri Ôn cũng mò tới vách hang, nhưng nàng không nhìn ra thứ gì.
"Thiên thạch rơi xuống."
Từ Tiểu Thụ có chút không dám tin.
Không cần nhị nữ đặt câu hỏi, hắn đã tiếp tục nói: "Các ngươi không phát hiện, hang động này thẳng đến không hợp thói thường sao?"
"Tên Bạch Khô Lâu kia rảnh rỗi đến mức đào một cái hang động sâu như vậy?"
"Cho dù muốn đào, nó có ngốc đến mức đào một cái hang động thẳng tắp đến thế?"
"Nếu như không phải nó đào, vậy chính là. . . thiên thạch?" Mộc Tử Tịch trừng to mắt.
Lời giải thích này không có sức thuyết phục.
Bạch Quật, nào có thiên thạch gì chứ?
"Có lẽ không phải thiên thạch."
Từ Tiểu Thụ nhấn vào vách hang động, cảm thụ bùn đất ngoài cứng trong mềm, sâu sắc nói:
"Có lẽ là một viên Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng đặt trên mặt đất, sau đó trượt xuống."
"Cái hố lớn như vậy, cũng là do nó đốt ra."
"Dư ôn lưu lại, dần dần khiến vách hang nơi đây trở nên cứng rắn."
"Nhưng!"
Từ Tiểu Thụ không nói được nữa.
Lời giải thích này cực kỳ hoang đường.
Một viên Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng trượt xuống, nếu không có người khống chế, sẽ không chỉ đốt ra một cái hố nhỏ như thế.
Có lẽ toàn bộ Linh Dung Trạch, đều sẽ bị nó đốt sạch sành sanh.
Cho nên. . .
"Có lẽ không phải Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, mà là một thứ tương tự."
"Sẽ là thứ gì?"
Từ Tiểu Thụ bị mình làm cho mơ hồ.
Tẫn Chiếu Hỏa Chủng không làm được chuyện như vậy.
Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng lại không chỉ làm đến trình độ như vậy.
Lực lượng nằm giữa hai thứ kia. . .
"Chẳng lẽ còn có Tẫn Chiếu Trung Hỏa Chủng?"
Từ Tiểu Thụ bị mình chọc cười.
Không có khả năng.
Nếu như có thứ này, Tang lão không thể nào không nhắc nhở mình.
Như vậy, chỉ còn một lời giải thích!
"Một viên Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng biết tự kiềm chế lực lượng trượt xuống. . . "
"Không!"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên tỉnh ngộ.
Có thể kiềm chế lực lượng bản thân, đã không thể nào là Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng.
Lại hồi tưởng bộ dáng cấp bách vừa rồi của Bạch Khô Lâu.
Thứ bên trong, đừng nói thật đúng là thứ dựng dục ra Vương Tọa Bạch Khô Lâu?
Vậy cấp độ của nó. . .
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ lập tức đỏ lên!
Thu hoạch lần này. . .
Nói không chừng còn khả quan hơn mình dự tính rất rất nhiều.
"Tiểu Ngư, ngươi không thể đi theo."
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn Ngư Tri Ôn, trong lòng quyết định.
"Nếu như là cùng loại với thiên thạch rơi xuống, độ sâu của nó, đoán chừng có thể trực tiếp thông đến tầng nham tương."
"Dưới tình huống như vậy, ta sợ đến lúc đó A Giới không ngăn được, hoặc là phạm vi chiến đấu phía trên tác động quá lớn, chôn vùi lối đi. . . "
Mộc Tử Tịch lập tức tỉnh thần.
Nàng cũng hiểu ra một chút.
"Ngươi muốn ta duy trì thông đạo?"
Ngư Tri Ôn cực kì thông minh, lập tức nghe ra Từ Tiểu Thụ ý tại ngôn ngoại.
"Không sai."
Từ Tiểu Thụ gật gật đầu: "Có biện pháp không?"
Hắn ngẩng đầu.
Lúc này, Cảm Giác đã sắp không nhìn thấy rõ mặt đất.
Tiếp tục bay xuống, cho dù có Nhất Bộ Đăng Thiên, hắn cũng vô pháp thuấn di ra.
Mà bóp nát Linh Lung Thạch, nói không chừng sẽ bị truyền thống theo chiều ngang.
Nếu như mình truyền tống vào sâu trong lòng đất một nơi không biết, lạc mất phương hướng, còn không bằng không truyền tống.
"Có thể thì có thể, thế nhưng hang động này, không biết còn sâu bao nhiêu. . . "
Ngư Tri Ôn nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói:
"Ta có thể bố trí trận con ở nơi này, sau đó trở lại mặt đất bày mẫu trận, hai bên kết hợp, đến lúc đó có thể đánh cắp thiên cơ, dịch chuyển hai người các ngươi ra."
"Nhưng mà, làm như vậy có một cái khuyết điểm. . . "
Từ Tiểu Thụ cúi đầu, biết Tiểu Ngư muốn nói gì.
"Chúng ta nhất định phải về đây, mới có thể truyền tống ra?"
"Không sai."
Ngư Tri Ôn gật đầu.
"Hiện tại chúng ta không biết bên dưới còn sâu bao nhiêu."
"Nếu như khoảng cách quá xa, hoặc là Bạch Khô Lâu tiến vào, đánh sập."
"Các ngươi sẽ bị chôn sống, mê thất phương hướng, có khả năng không tìm thấy nơi đây, đồng thời bị Bạch Khô Lâu ngăn cản, không ra được."
"Nếu như không tìm được trận con. . . "
Ánh mắt Ngư Tri Ôn thẳng tắp nhìn tới Từ Tiểu Thụ, "Cho dù ngươi có thuấn di, cũng không ra được."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Đúng như Ngư Tri Ôn nói.
Hắn không ngờ một cái hang động trong lòng đất, lại trở thành nan đề vây khốn mình.
Mà tình huống, cũng đúng là như vậy.
Không đến Vương Tọa, không có năng lực dời núi lấp biển.
Thiên địa bố cục, vốn là cực hạn của Luyện Linh Sư.
Sâu một hai trượng không sao.
Một hai trăm trượng cũng không quá vướng bận.
Thế nhưng nếu như vạn trượng, chục vạn trượng thì sao?
Mình bị vây khốn không có vấn đề.
Có Nguyên Khí Tràn Đầy, không đến mức bởi vì linh nguyên khô kiệt mà chết.
Nhiều nhất giống như Triệu Cao, từng bước từng bước trèo lên.
(Dịch: Triệu Cao là một chính trị gia thời Tần, trải qua ba đời quân chủ, quyền thế khuynh thiên)
Nhưng Mộc Tử Tịch thì khác.
Nàng không có Nguyên Khí Tràn Đầy, phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn.
"Cho nên. . . "
Bạn cần đăng nhập để bình luận