Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 883: Hoa Hải Đường (2)

"Cạch!"
Thân ảnh đang phi nước đại trong mưa bỗng nhiên định trụ.
Nước mưa vẫn cứ rơi.
Lập tức, nam tử đưa tay vẫy vẫy.
"Cảm ơn, ta hiểu rồi, ông ấy thật là tiền bối của ta, các ngươi mau trở về đi, cẩn thận mắc mưa cảm lạnh!"
"Ào ào. . ."
"Tí tách tí tách. . ."
"Tích táp. . ."
Mưa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Thời điểm hài tử thò đầu ra, trời quang mây tạnh, nước mưa trên người, đã biến mất từ lúc nào.
"Mẫu thân?"
Hài tử tựa hồ phát hiện mình phạm sai lầm, ngay cả âm thanh cũng cẩn thận từng li từng tí.
Đột nhiên, nó nhìn thấy ngọc bội rực rỡ trước mặt, hai mắt phát sáng, đưa tay muốn bắt lấy.
"Ba."
Thôn phụ lập tức đánh tay cu cậu một phát, hạ ngọc bội xuống, tìm một nơi hẻo lánh chôn đi.
"Mẫu thân?"
Hài tử không biết vì sao mẫu thân lại làm như vậy.
Ngọc bội đẹp mắt như thế, còn đẹp hơn cái cha lưu lại, sao phải chôn?
"Tiểu Ức, còn phải nhớ kỹ."
Âm thanh thôn phụ không có trách móc nặng nề, ngược lại ngồi xổm xuống, ngữ khí ôn nhu nói ra: "Mặc dù chúng ta sinh ở nơi bần cùng."
"Nhưng người nghèo, chí không thể ngắn, chúng ta không tiếp thu đồ bố thí."
"Tuy có một số việc thoạt nhìn rất tốt, khiến lòng người hướng tới, nhưng không nên tiếp nhận, liền không thể tiếp nhận."
"Ngọc bội kia có đẹp không?" Nàng hỏi.
"Đẹp."
Hài tử trùng điệp gật đầu, lập tức nói bổ sung: "Nhưng không thể cầm!"
Thôn phụ khẽ nhếch miệng, không ngờ hài tử thế mà đoạt lời nói của mình.
Lúc này nàng mới vui mừng nói: "Đúng vậy, chúng ta không thể cầm, bao gồm đóa hỏa diễm lúc trước, khi đó nương không biết con cầm, nhưng sau này, tuyệt đối không được phép để lộ ra, có nghe rõ không?"
"Vâng."
Hài tử trùng điệp gật đầu.
"Đi thôi, về nhà."
Thôn phụ một tay nắm cái cuốc, một tay nắm tay hài tử, một trái một phải mang về nhà.
Đi hai bước, nàng tựa hồ nhớ tới chuyện gì.
"Tiểu Ức, vừa rồi chỗ nương chôn ngọc bội, con nhớ không?"
"n a!" Hài tử hơi gật đầu.
"Đó là bí mật, con phải bảo vệ nó cho tốt, không thể tùy tiện móc ra, bằng không, tiên nhân sẽ không phù hộ chúng ta."
"Vânggg!"
Hài tử nghe thấy là bí mật, cao hứng nhảy lên, "Con sẽ bảo vệ nó cẩn thận."
"Vậy đi thôi, hôm nay mẫu thân đào được một củ khoai lang, trở về nấu cho con ăn."
"A! Có khoai lang ăn rồi ~ "
. . .
"Két ~ "
Cửa nhà tranh bị thủng nóc mở ra, nam tử bộ dáng thiếu niên bước ra.
Y vừa bước một chân, bầu trời liền sập tối.
"Tách tách tách. . ."
Giọt mưa rơi xuống.
Thế nhưng chưa rơi được bao nhiêu, Vũ Linh Tích đã vung tay lên, mây đen liền hoàn toàn lui tán.
Y nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ phía xa, ánh mắt phức tạp không nói thành lời.
"Ta, làm sai?"
Y cảm thấy mình không làm sai chuyện gì.
Thế nhưng trên thực tế, nhất định đã làm sai chuyện gì.
Nếu không, vị thôn phụ kia sẽ không đề phòng mình như thế.
Đứa bé kia, cũng sẽ không vùi đầu vào lòng mẫu thân, trốn tránh ánh mắt mình.
"Đây, chính là thế tục. . ."
Vũ Linh Tích nỉ non một tiếng, có chút hiểu ra.
Y quay đầu lại, nhìn vào trong nhà tranh, nói: "Số ba mươi ba, ta hình như đã hiểu vì sao điện chủ muốn ta ra ngoài nhiều một chút."
"Ừm."
Bên trong truyền tới âm thanh ồm ồm.
Một giây sau, Vũ Linh Tích tránh sang một bên, để nam tử hắc bào cao lớn từ trong nhà tranh cúi người bước ra.
Gã cao chừng hai thước rưỡi, mặc dù toàn thân bị áo bào đen che phủ, nhưng ẩn ẩn vẫn thấy được cơ bắp cường tráng bên trong.
Vũ Linh Tích ở trước mặt gã, giống như một đứa bé, chỉ đứng tới phần eo.
"Điện chủ nói, khi nào ngươi ngộ phá hồng trần, ngươi liền có thể Trảm Đạo."
"Đến lúc đó, ngươi liền có thể tuỳ tiện đánh bại ta."
Nam nhân cao lớn "số ba mươi ba" đơn giản nói lấy, âm điệu rất quái dị, còn phối hợp âm thanh gãi đầu một cái.
"Nha, ngươi còn biết vò đầu, xem ra chuyến này, ngươi cũng tiến triển không ít." Vũ Linh Tích cười nói.
"Điện chủ bảo ta học nhân loại các ngươi nhiều một chút, nếu không phải âm điệu khó đổi, liền dễ như trở bàn tay."
Gã đột nhiên ngửa đầu cười lên, "A, a, a."
Tiếng cười chỉ có ba âm, hơn nữa đều là bình âm, tựa như máy móc, quái dị tới cực điểm.
"Phốc!"
Vũ Linh Tích lập tức ôm bụng cười: "Cười, không phải cười như thế, nhân loại cười, đều xuất phát từ nội tâm, cười có cảm xúc, ngươi vẫn quá khôi lỗi hóa, sau này học nhiều một chút!"
"Úc."
Số ba mươi ba lần nữa vò đầu, trong mắt có suy tư.
"Cười?"
Gã đột nhiên sờ bụng, "Nhào."
Một tiếng bình âm ngắn ngủi, thập phần kinh diễm, im bặt mà dừng.
Vũ Linh Tích lần nữa cười phun ra miệng, kém chút bị tiếng cười của gã chọc cười ngất đi.
"Nhào?"
"Ha ha ha ha, ngươi thật biết đùa, không phải cười như thế. . ."
"Vậy cười thế nào?" Số ba mươi ba còn muốn lĩnh giáo một phen, đột nhiên tiếng nói trì trệ, cúi đầu nhìn về phía cạnh cửa.
Con ngươi Vũ Linh Tích cũng co rụt lại, cúi đầu nhìn tới.
Khe cửa nhà tranh, có mấy cọng cỏ khô.
Thế nhưng, cỏ khô đã sớm khô héo, trong lúc hai người vui đùa ầm ĩ, đột nhiên run lên, bắt đầu phát ra màu xanh biếc.
Thậm chí, có chút hướng lên, chậm rãi sinh trưởng.
"Hệ Mộc."
Âm thanh số ba mươi ba không có nửa điểm tình cảm, "Trảm Đạo trở lên."
Vũ Linh Tích không ngờ mới tiến đến địa giới vòng ngoài Bát Cung, đã gặp phải cường giả như thế.
Xem ra Vô Nguyệt tiền bối không nói quá lời!
Tình huống Bạch Quật, đã tiến triển đến mức này?
Hai người nhìn chằm chằm cỏ dại trên khe cửa, sau đó đồng thời ngước mắt, nhìn về phương hướng cửa thôn.
Chỉ thấy phương xa có một nam tử áo trắng thản nhiên đi tới.
Ngoại trừ một đầu tóc dài đen nhánh, toàn thân mặc trắng tới cực điểm, thì không còn nửa điểm tạp sắc.
Cho dù mấy tấc da thịt để lộ ra ngoài, cũng bóng loáng kiều nộn như nữ tử.
Y mang mạng che mặt màu trắng, ước chừng ba lớp, quấn rất chặt chẽ.
Giày trắng dưới chân nhìn như chạm đất, mặt đất cũng lưu lại dấu chân.
Nhưng mỗi bước ra một bước, y đều là lơ lửng chút xíu, căn bản chưa từng chạm đất mảy may.
Bùn đất, vệt nước, khói bụi. . .
Ở trên người nam tử kia, căn bản không tìm thấy.
Hắn tựa như tiên nhân đến từ Tiên Đình, dạo chơi nhân gian, thuần túy tới cực điểm.
"Ai?"
Con ngươi Vũ Linh Tích ngưng tụ, biểu lộ thận trọng.
Bắt đầu từ khi nam tử kia bước một chân vào, mặt đất hoang vu nơi đây, đột nhiên sinh cơ dào dạt.
Hoa hoa cỏ cỏ, giống như bị mất khống chế nhẹ nhàng run rẩy, bắt đầu chậm rãi sinh trưởng.
Giữa đường, bên trong một vũng nước đọng, một đóa hoa hải đường phá đất mọc lên, trắng tinh yêu dã.
Sau đó.
"Chi chi. . ."
Hoa hải đường nở rộ, mùi thơm ngát lan xa.
Nam tử đạp không, một bước, hai bước. . .
Một cái chớp mắt.
Hắn đi đến bên cạnh hai người.
Cách nhau không nhiều không ít, vừa vặn ba trượng.
"Xin hỏi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận