Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1442: Song Dực Hắc Ma Cuồng Bạo Cự Nhân (2)

Ba người còn chưa kịp hành động, lực lượng giới vực đã bao trùm, trực tiếp dịch chuyển Lệ Tịch Nhi cùng Từ Tiểu Thụ đến trước mặt Dị.
Vô Cơ lão tổ vừa định thi cứu viện, lấy công chuộc tội.
Nhưng Dị dù sao cũng là chủ nhân giới vực, dưới tình huống nắm trước tiên cơ, trong sát na, Vô Cơ lão tổ trực tiếp bị không gian giam cầm, không thể động đậy.
"Ha ha ha ha. . . "
Dị hoá thân Tang lão cười gằn, y giơ tay lên, trên tay thiêu đốt Bạch Viêm hừng hực.
"Cảnh tưởng thâm tình làm sao!"
"Nhưng các ngươi vốn không nên xuất hiện, trực tiếp chết trong tay sư phụ các ngươi, có lẽ mới là kết cục tốt nhất?"
Lúc đầu Dị chỉ muốn giết chết dư nghiệt Lệ gia.
Thế nhưng hai người trước mặt dán chặt vào nhau, y chỉ cần dùng một tay, liền có thể trực tiếp xuyên thủng.
Sao không nhân cơ hội cùng đạp Thánh Nô Từ Tiểu Thụ xuống mồ?
Nếu chỉ luận tình cảm, giết Từ Tiểu Thụ sảng khoải hơn giết Lệ Tịch Nhi rất nhiều!
"Ngô ngô ngô. . . " Từ Tiểu Thụ thống khổ kêu rên.
Cảm Giác có thể quan sát hết thảy, thậm chí biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, thế nhưng Thần Ma Đồng vẫn còn đang vận chuyển.
Vẻn vẹn hành động hút ma khí, hắn liền sâu sắc cảm nhận được lực lượng Thần Ma Đồng cường đại đến cỡ nào.
Từ Tiểu Thụ muốn động một ngón tay, cũng không làm được.
Lệ Tịch Nhi cũng ý thức được không đúng.
Tình huống hiện tại căn bản không thích hợp giúp Từ Tiểu Thụ thanh trừ ma khí, bởi vì Dị đang nhìn chằm chằm, hơn nữa đối phương còn tản ra sát cơ nồng đậm.
Nàng lập tức kết thúc quá trình thu hồi ma khí.
Thế nhưng đã trễ. . .
Cho dù chấm dứt quá trình khống chế, Từ Tiểu Thụ cũng vô pháp lập tức khôi phục hành động.
"Hắn có thân thể Vương Tọa, đồng thời thập phần sắc bén, phòng ngự nhục thân còn mang theo thuộc tính phản chấn, căn bản không phải người bình thường có thể sánh được. . . "
Lệ Tịch Nhi vô cùng thanh tỉnh, lý trí, trong lúc điện quang hỏa thạch phân tích ra tất cả.
Dị đột kích từ sau lưng Từ Tiểu Thụ, y muốn xuyên thủng hai người mình, vậy trước hết phải phá vỡ phòng ngự của Từ Tiểu Thụ.
Lệ Tịch Nhi biết, phòng ngự của Từ Tiểu Thụ rất mạnh, tuyệt đối sẽ không bị phá dễ dàng như vậy.
Dựa theo lý thuyết, nhục thân mình không chống được một kích của Thái Hư, thế nhưng Từ Tiểu Thụ. . . có lẽ có thể.
Nhưng lý trí thì lý trí, nghĩ chỉ là nghĩ. . .
Lệ Tịch Nhi phát hiện, hai tay mình trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vô thức đưa ra ngoài, ôm lấy eo Từ Tiểu Thụ.
Sau đó, dây leo to lớn màu đen nhô ra, hất lên.
Nàng không lay động được thân thể Từ Tiểu Thụ, nhưng lại dựa vào cỗ quán tính này, chuyển thân ra sau lưng hắn. . .
"Xùy!"
Cánh tay cháy đen giống như xuyên qua tờ giấy mỏng, không chút trở ngại xuyên thủng phần lưng Lệ Tịch Nhi, sau đó từ trước ngực nhô ra.
Cuối cùng hung hăng cắm vào trong lồng ngực Từ Tiểu Thụ, nắm chặt trái tim!
"Phốc. . . "
Lệ Tịch Nhi không nhịn được phun ra một ngụm máu, khiến Từ Tiểu Thụ máu me khắp mặt.
Nàng giật mình.
Linh niệm nhìn thấy Dị hóa thân Tang lão, trên người phun trào Bạch Viêm, nguyên lai không phải giả, cánh tay cháy đen y xuyên thủng hai người. . .
Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ?
Y, làm sao có thể?
. . .
"Từ Tiểu Thụ! Lão tổ ta tới cứu ngươi!"
Vô Cơ lão tổ cuối cùng tránh thoát lực lượng giới vực trói buộc, thời điểm ông ta nhìn thấy cánh tay Dị xuyên thấu hai người, tâm đều rét lạnh.
Mười ngón khẽ động, thiên cơ đạo văn tuôn ra.
"Phong!"
Vô Cơ lão tổ điểm ra một chỉ, tinh quang ẩn nguyệt, chiếu rọi ở trên đầu Dị, khiến cho y không thể hoàn thành động tác bóp nát trái tim.
"Thình thịch. . . "
"Thình thịch. . . "
Trái tim bị nắm chặt.
Bên ngoài đột nhiên phát sinh biến cố.
Mà ở bên trong thế giới của Từ Tiểu Thụ, chỉ có biển Hoa Bỉ Ngạn màu đen vô ngần, cùng hư vô bị thời gian kéo dài vô hạn.
Trong hư vô.
Ngoại trừ ma khí cuồn cuộn ra, chỉ còn lại khuôn mặt nhuốm máu tuyệt mỹ thê diễm của Lệ Tịch Nhi sau khi thay mình đỡ một kích.
"Mộc Tử Tịch. . . "
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ rung động, thất thần lẩm bẩm.
Đại não bị ma khí tàn phá bừa bãi, hắn rõ ràng đã không cách nào suy nghĩ, thế nhưng nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống.
Một giây sau.
Tử phủ linh đài, một sợi thanh minh cuối cùng còn sót lại, rốt cuộc bị ép đến mức hoàn toàn tiêu tán!
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ vượt qua Lệ Tịch Nhi, nhìn khuôn mặt Tang lão quen thuộc ở sau lưng nàng. . .
Tên kia là Dị!
Từ Tiểu Thụ không hiểu.
Hắn đã vì Mộc Tử Tịch, đè xuống dục vọng cuồng bạo trong đầu.
Thế nhưng vì sao. . .
Vì sao tên gia hỏa này. . .
Vẫn luôn ồn ào!
Vẫn luôn xen vào!
Đến chết vẫn không hối cải?!
Thời điểm suy nghĩ này lóe lên, lý trí Từ Tiểu Thụ rốt cuộc bị phá hủy hoàn toàn. . .
Tên kia là địch nhân!
Dữ tợn, âm tàn, nụ cười quỷ dị, một lòng chỉ muốn giết người!
"Ngươi, đang, tìm, chết!!!"
Từ Tiểu Thụ tức giận gào thét, âm sắc khàn khàn như chìm vào vực sâu, không thành hình người, thậm chí không nghe ra nội dung.
Trên người hắn bỗng nhiên nở rộ kim sắc quang điểm.
Tư Thái Nổ Tung!
"Oanh" một tiếng.
Dị bị Vô Cơ lão tổ khống chế, sau đó bị oanh bay.
Từ Tiểu Thụ làm xong hết thảy, rõ ràng hai mắt đỏ thẫm, bộ dáng điên dại, thế nhưng thời điểm nhìn tới khuôn mặt tái nhợt kia, trong mắt vẫn có thể khôi phục một tia thanh minh.
Dục vọng cuồng bạo, lúc trước rèn luyện với Tân Cô Cô, Từ Tiểu Thụ đã học được cách khống chế.
Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy Lệ Tịch Nhi, chậm rãi đáp xuống đất.
Sau đó ngồi xuống, đưa tay khẽ vuốt đầu nàng, vừa truyền sinh mệnh lực vừa kề sát tai nàng nói.
"Đừng sợ, đừng sợ."
"Không sao, hết thảy có ta. . . "
Lệ Tịch Nhi ngây ngốc, Thần Ma Đồng ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, trong đầu có quang ảnh lấp lóe, nàng biết đây là cảnh tượng Mộc Tử Tịch muốn nhìn thấy nhất.
"Không cần."
Nàng nhếch môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu, biết Từ Tiểu Thụ tiếp theo muốn làm cái gì, ý đồ ngăn cản.
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ hơi nhếch lên, nở nụ cười dữ tợn trấn an.
Sau đó.
Tiến lên một bước.
Mâu nhãn trợn trừng.
"Rống!"
Tiếng rống to lớn như muốn nổ nát thương khung, thổi ngã biển Hoa Bỉ Ngạn màu đen trải khắp núi đồi, lý trí cùng quy củ lần nữa tiêu tán.
Bên trong tàn hoa chập chờn, kim quang sáng chói phóng lên tận trời.
Cuồng Bạo Cự Nhân, đăng tràng!
"Hống hống hống!"
Tiếng gầm gừ tàn phá bừa bãi thiên địa, ma khí trong cơ thể Từ Tiểu Thụ hòa cùng dục vọng cuồng bạo, trong nháy mắt đốt lên tất cả sát niệm.
"Xùy ~ "
Một tiếng lay động.
Cuồng Bạo Cự Nhân kim quang sáng chói hắc hóa, dần dấn biến thành màu đen.
Sát ý phô thiên cái địa phủ xuống, Cuồng Bạo Cự Nhân màu đen vẫn không động.
Tương phản, hắn hướng thiên khung, giương hai tay lên.
"Ông!"
Hữu Tứ Kiếm nhận được triệu hoán, hưng phấn tê minh, bay vào trong tay phải Cuồng Bạo Cự Nhân, nó đã đợi hình tượng này quá lâu, quá lâu.
"Hưu!"
Bên trong Nguyên Phủ, Diễm Mãng nghe tin lập tức hành động, lần thứ nhất chính thức tiến vào trong tay trái chủ nhân, bắt đầu tham dự chiến đấu chân chính.
Lúc này, Dị cùng Vô Cơ lão tổ hiển nhiên đã sợ đến ngây người.
Hai người nhìn Cuồng Bạo Cự Nhân màu đen cao không thể chạm, hoàn toàn không ngờ tới, tiểu bối Tông Sư lúc trước, sau khi biến thân, phối hợp với một thân khí thế phá diệt thiên khung, lại có được uy thế kinh khủng đến như vậy.
Nhưng mà. . .
Vẫn chưa xong!
Sau khi Cuồng Bạo Cự Nhân màu đen nắm lấy song kiếm, lại mạnh mẽ cong gối, cả người nhảy thẳng lên không trung.
Kim sắc quang điểm đầy trời trong tiếng oanh minh, điên cuồng xuất hiện, hình thành tầng tầng sóng khí.
Cùng lúc đó.
"Xèo xèo!"
Trên người Cuồng Bạo Cự Nhân màu đen thiêu đốt bạch sắc liệt diễm hừng hực.
"Đinh linh linh, đinh linh linh ~ "
Dưới chân hắn, theo âm thanh rung động, một đóa băng liên khổng lồ tựa hồ có thể nâng cả thế giới nở rộ.
Cuồng Bạo Cự Nhân nắm lấy song kiếm, thế nhưng cảm thấy bọn chúng quá nhỏ.
Hắn mạnh mẽ bóp một cái.
"Ông!"
"Ông!"
Song kiếm ứng thanh mà động, nhanh chóng bành trướng, trở nên tương xứng với của cự nhân, hóa thành cự kiếm huyền thiên.
Cự nhân cầm kiếm bổ xuống, "ù ù" hai tiếng, lực lượng Bạch Viêm cùng băng liên phụ thể, ở sau lưng hóa thành đôi cánh một xanh một trắng.
Hoàn toàn thể!
Song Dực Hắc Ma Cuồng Bạo Cự Nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận