Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 82: Cái Gọi Là Tôn Trọng

Trời tờ mờ sáng.
Cơn mưa chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào.
Có thể là một thức Tẫn Chiếu Thiên Phần của Tang lão đã làm mây đen bốc hơi, cũng có thể là Diệp Tiểu Thiên xé mở lỗ đen thôn phệ hết thảy...
Người bịt mặt muốn đi, đúng là không ai có thể ngăn được.
Chín đại nguyên lão có chút ảm đạm, bố cục một đêm này, bọn họ cơ bản chỉ tới làm nền.
Ngoại trừ bị người bịt mặt dùng để kiềm chế Diệp Tiểu Thiên ra, bọn họ hoàn toàn không còn chút tác dụng nào, vẻn vẹn chỉ cống hiến một chút điểm đỏ cho màn mưa.
"Già..."
"Đúng vậy, già rồi, không dùng được nữa."
Mấy người cảm khái vài tiếng, thương thế hoặc nặng hoặc nhẹ, nhưng có thể trị liệu được.
Thân hình thoắt một cái biến mất không thấy đâu nữa, hiển nhiên không còn mặt mũi tiếp tục ở lại hồ Nga.
Đúng như Diệp Tiểu Thiên bố trí lúc trước, mấy lão già này, đã qua niên kỷ có thể chiến đấu rồi.
Bọn họ chỉ thích hợp ở sau lưng ra lệnh, truyền đạt một chút mệnh lệnh quá hạn.
Sau đó do một đời lão đại Linh Cung mới ra mặt, ngăn cơn sóng dữ.
Lão đại Linh Cung, nội môn cung chủ Diệp Tiểu Thiên nhặt lấy cánh tay rơi xuống bờ hồ Nga, Tang lão mang theo Từ Tiểu Thụ hạ xuống.
"Cung chủ!"
"Phó cung chủ!"
Nhân viên chấp pháp vây xem như gặp thiên thần, từng tên nơm nớp lo sợ, trang nghiêm đợi lấy.
Từ Tiểu Thụ nghe mà giật mình.
Phó cung chủ?
Tang lão là Phó cung chủ?
Hắn suy nghĩ một chút, từng mảnh ký ức phá toái ở trong đầu đối chiếu với lão đầu đội nón lá trước mặt này.
Vị phó cung chủ Linh Cung trong truyền thuyết, thường ở bên ngoài, cảm giác tồn tại vô cùng thấp.
Không tận lực nhấc lên, cơ bản sẽ không ai nhớ kỹ, nhưng lại không ai có thể quên ông ấy.
Hai chữ "Thiên Tang" trong Thiên Tang Linh Cung, vốn là lấy từ hai vị người sáng lập Linh Cung.
Một là "Diệp Tiểu Thiên", một là "Tang lão".
Ngoại môn Phong Vân Tranh Bá hàng năm một lần, tổ chức ngay tại Xuất Vân Thai.
Xuất Vân Thai từ đâu đến?
Lúc Thiên Tang Linh Cung mới lập, phó cung chủ Tang lão lửa nung Xuất Vân Phong, đốt một nửa, đúc thành Xuất Vân Thai có thể dung vạn người.
Tùy tiện bắt một tên đệ tử ngoại môn, đều có thể kể rành mạch cố sự này.
"Nguyên lai là ông ấy..."
Nghĩ đến nơi này, Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh đại ngộ.
Sở dĩ lúc trước không có liên hệ với nhau, là bởi vì Tang lão rất cổ quái!
Lão già đáng chết này, không có một điểm phong phạm cao nhân nào.
Bản thân quái gở, làm việc quái đản, không bám vào khuôn mẫu...
Từ việc cưỡng ép Từ Tiểu Thụ ăn hạt giống liền có thể nhìn ra, từ vừa rồi người khác đều bị kiềm chế, ông ta lại lựa chọn trực tiếp xuất thủ cũng có thể nhìn ra.
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến lúc tấn cấp thi đấu, thân thể của mình nóng bỏng, cưỡng ép xông lên lôi đài tìm Tiếu Thất Tu.
Sau đó nhận ra là Tang lão ra tay, trọng tài đại nhân thậm chí có chút không thể trêu vào...
"Đúng rồi, sớm nên đoán được..."
Từ Tiểu Thụ buồn rầu nghĩ lấy, lão đầu kia vậy mà là phó cung chủ.
Không đúng.
Phải nói sở dĩ ông ta chỉ có thể là phó cung chủ, đoán chừng có liên quan đến tính cách của ông ta đi.
Nhìn ánh mắt nhân viên chấp pháp xung quanh, mặc dù Diệp Tiểu Thiên gãy một cánh tay, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía y vẫn là kính nể.
Về phần nhìn về phía Tang lão...
Ừm, cơ bản không ai dám nhìn.
Mấy tên hiếu kỳ nhìn trộm, đều là một ít người trẻ tuổi, hơn nữa trong đôi mắt tràn đầy e ngại.
Kính nể?
Không tồn tại.
Bên trong đám người, Tiếu Thất Tu vẫn còn đang nghỉ ngơi, vừa rồi một kiếm xuyên qua thân thể, thương thế quả thực có chút nghiêm trọng.
Đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ nhìn thấy trọng tài đại nhân thảm như vậy.
Ngày thường đối với hắn mà nói, đều là hình tượng tiên nhân tung bay ở trên bầu trời, không ngờ vừa đánh nhau...
Được rồi, hình tượng tan vỡ.
Sau khi lão nam nhân trung niên bị trọng thương, Từ Tiểu Thụ nhìn phát hiện ánh mắt của ông ta không có suy tàn, ngược lại có hưng phấn dị dạng.
"Đừng nói ông ta thật ra là biến thái cuồng bị ngược đãi đấy?" Từ Tiểu Thụ nói thầm lấy.
Tiếu Thất Tu đứng dậy vừa muốn nói chuyện, Tang lão đã chế trụ lại, khua tay nói: "Tất cả giải tán đi."
Ánh mắt nhân viên chấp pháp lập tức hội tụ đến chỗ Tiếu Thất Tu, Tiếu Thất Tu lập tức khoát tay.
"Tán!"
Xoát.
Không gian vốn còn chút lờ mờ lập tức rực sáng lên, động tác mấy trăm người nhất trí lạ thường, không chút dây dưa dài dòng lách mình biến mất.
Năng lực hành động kinh người như thế, khiến Từ Tiểu Thụ líu lưỡi không thôi.
Hắn vội vàng chạy đi.
Mặc dù tốc độ không có nhanh như nhân viên chấp pháp, nhưng cũng là không chậm.
"Ngươi đi đâu?"
Tang lão nhìn tiểu tử này lén lút chạy đi, trên mặt hạ xuống mấy đạo hắc tuyến.
Âm thanh phiêu miễu vang lên ở sau ót, Từ Tiểu Thụ lần nữa cảm giác yết hầu mình bị vận mệnh nắm lấy, trong nháy mắt kéo về chỗ cũ.
Hắn nhìn ba đại lão trước mặt, chân mềm nhũn.
Đại trưởng lão Linh Pháp Các, cung chủ nội môn, phó cung chủ.
Hắn không cảm thấy lời nói của ba người này, mình có tư cách đứng ở phía sau nghe.
"Không phải giải tán sao?" Từ Tiểu Thụ yếu ớt nói: "Ta chạy về dựng lại phòng ở..."
Ba người đều im lặng.
Dựng phòng ở?
Mới vừa kinh lịch một trận nguy cơ như thế, sau khi kết thúc phản ứng đầu tiên là muốn chạy về dựng phòng ở?
Tiếu Thất Tu nhìn thấy Từ Tiểu Thụ bị bắt tới, húc đầu liền hỏi: "Ngươi giết người?"
Từ Tiểu Thụ tâm hoảng hoảng.
Vì sao hắn lại chạy, chính là sợ chuyện này a!
Ngoại môn có quy củ, đồng môn không được tương tàn, mặc dù hai tên gia hỏa kia hẳn là đệ tử nội môn, nhưng mình vẫn là ngoại môn lâu la.
Giết người, sẽ bị Linh Pháp Các bắt lên hình đài!
"Thật ra là người bịt mặt kia..."
Hắn còn chưa nói hết lời, Tiếu Thất Tu giễu cợt nói: "Ngươi cho rằng ta mai phục một đêm, mắt bị mù?"
Từ Tiểu Thụ vẻ mặt cầu xin: "Là hai tên gia hỏa kia tới giết ta trước."
"Ta còn không biết mình chọc bọn họ khi nào, nhưng người ta đều đã giết tới cửa, ta cũng không thể ngồi chờ chết chứ."
"Ngài mai phục một đêm, hẳn nên sớm đi ra ngăn cản bọn họ không phải sao?"
"Dù sao cũng là hai cái nhân mạng..."
Tiếu Thất Tu hỏi chấm?
Xảy ra chuyện gì?
Ngươi giết người, làm sao còn giống như rất ủy khuất?
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình có thể tiếp tục nói, cho nên bổ sung: "Tự vệ phản sát, lẽ ra vô tội..."
Tiếu Thất Tu có chút đau đầu nhìn về phía Tang lão, ý tứ trong đôi mắt rất rõ ràng, ngươi hạ lệnh, ngươi đến xử lý.
Tang lão bộp vào đầu Từ Tiểu Thụ, "Làm tốt lắm!"
Lần này không chỉ Từ Tiểu Thụ toát ra dấu chấm hỏi, hai người khác cũng một mặt mộng bức.
Sắc mặt Diệp Tiểu Thiên đen lại, nội môn cung chủ như ta còn ở nơi này, ngươi vậy mà cổ vũ đệ tử ngoại môn giết người?
Tang lão phảng phất không thấy được sắc mặt của gã, lẩm bẩm nói:
"Nói thật với ngươi vậy, cục này trước đó vài ngày, thời điểm ta hồi Linh Cung đã bố trí xuống."
"Đừng nói tối nay chỉ là hai tên lâu la nội môn đi ra lây rối, xem như cao thủ cao cấp đi ra giết ngươi, cũng sẽ không có ai cứu giúp."
"Hiện thực chính là như thế, cho dù là ta, cũng phải vì đại cục."
"Nhưng ta rất cao hứng, ngươi lại có thể phản sát hai tên gia hỏa kia."
Ánh mắt Tang lão sáng rực, thưởng thức trong mắt không chút che giấu, thẳng đâm vào đáy lòng Từ Tiểu Thụ, "Đây chính là thứ ta mong đợi."
Từ Tiểu Thụ không nói gì, chuyện này cơ hồ nhất trí với suy đoán của hắn sau khi phát hiện bố cục.
Nội tâm không cam lòng?
Đương nhiên là có.
Mặc cho ai phát hiện mình trở thành một quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ, chắc hẳn đều sẽ không cam lòng.
Nhưng đổi một góc nhìn khác, ai lại vì mấy tên đệ tử tiểu đả tiểu nháo mà làm hỏng đại sự? Có thể không trực tiếp thanh tràng đã tốt lắm rồi.
Hoàn toàn không có gì.
Nói cho cùng, không được tôn trọng, là bởi vì thực lực bản thân không đủ mà thôi.
Ở cái thế giới này như thế, ở nơi khác, cũng giống như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận