Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1390: Huyễn Kiếm Thuật (2)

"Nàng rốt cuộc có lai lịch gì, sao có thể luyện được kiếm thuật như vậy?"
Tất cả mọi người đột nhiên hoài nghi thân phận của Tô Thiển Thiển.
Có người hoảng sợ nói: "Có khi nào nàng là người của Tham Nguyệt Tiên Thành, Táng Kiếm Trủng hay không?"
"Không có khả năng!" Lập tức có người phản bác.
"Đệ tử Tham Nguyệt Tiên Thành một lòng tu kiếm đạo, chỉ nghe nói qua thiên hạ kiếm tu đến Tham Nguyệt Tiên Thành, lĩnh hội kiếm ý Đệ Bát Kiếm Tiên, chưa từng nghe nói qua có đệ tử hành tẩu nhân gian, còn hùa theo đám người tranh đoạt danh lợi."
"Về phần Táng Kiếm Trủng, nhân số truyền thừa rất ít, hành đạo giả thế hệ này chỉ có ba tên, hơn nữa đều là nam."
"Cô nương này. . . "
Có người nói, trong mắt bắt đầu lấp lóe tia sáng sốt ruột, trùng điệp đưa ra kết luận: "Nàng hẳn đạt được truyền thừa thượng cổ kiếm tu!"
Không Gian Nguyên Thạch, truyền thừa cổ kiếm tu. . .
Hai đại chí bảo cùng ở trên người một vị tiểu cô nương, sao có thể không khiến người khác đỏ mắt được?
Đám người lại bắt đầu chỉnh đốn tâm lý, dự định khởi xướng đợt trùng kích thứ hai.
Trái tim Tiêu Vãn Phong lập tức xiết chặt.
Tô cô nương à Tô cô nương, ngươi chỉ là Kiếm Tông, không phải Từ thiếu biến thái, thời điểm không thể chống đỡ, liền không cần liều mạng chống đỡ.
Chỉ là một viên Không Gian Nguyên Thạch, giao ra không phải tốt rồi sao?
Y rất muốn tiến lên thuyết phục Tô Thiển Thiển một phen.
Nhưng vừa đi được mấy bước, Tô Thiển Thiển lại quay đầu ngoái nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng không nói gì, thế nhưng tâm thần Tiêu Vãn Phong lại có chút hoảng hốt.
Y thấy được thần sắc kiên định không thay đổi trong mắt tiểu cô nương, cũng thấy được quyết tâm đập nồi dìm thuyền của đối phương.
Phảng phất. . .
Tô cô nương không phải đang thủ hộ Không Gian Nguyên Thạch, nàng chỉ là không muốn nhường đồ vật trong tay mình cho người khác mà thôi.
Tiêu Vãn Phong không biết vì sao mình có thể nhìn ra được tầng này.
Nhưng thời khắc tâm thần tương thông, y cùng là Kiếm Tông, cho nên có thể nhìn thấu sự quật cường trong lòng tiểu cô nương.
Tựa như Tiêu Vãn Phong y tin tưởng con đường kiếm đạo mình đi không sai, thiếu nữ trước mặt, trong lòng cũng có thứ nàng muốn phải bảo vệ.
"Nàng mới bao lớn a. . . "
Tiêu Vãn Phong không biết tiểu cô nương này đã trải qua chuyện gì.
Nhưng giờ khắc này, y không còn do dự, lựa chọn tiếp tục cất bước tiến lên, thuận tiện rút ra kiếm gỗ tùy thân, "Nếu như ngươi không ngăn được, còn lại, cứ giao cho ta."
"Ngươi có thể làm gì?" Tô Thiển Thiển liếc mắt nhìn kiếm gỗ trong tay y.
Tiêu Vãn Phong do dự, ngừng tạm, sau đó mới lên tiếng: "Có lẽ, sẽ hù đến ngươi."
Nhưng ta không thể bảo đảm, là yếu đến bạo tạc, hay là mạnh đến bạo tạc. . . nửa câu sau, Tiêu Vãn Phong cũng không có nói ra đến, y cảm thấy loại cục diện trước mắt, có đôi khi lừa mình dối người cũng rất tốt.
"Rắc."
Trên ngọn núi phía xa, một tên thanh niên lùn tóc trắng trôi lơ lửng, nhìn cục diện sài lang hổ báo vây công, nắm đấm bất giác siết chặt.
Người khác không biết Tô Thiển Thiển đang kiên trì thứ gì
Thế nhưng hắn biết.
Vừa muốn xuất động, thanh niên tóc trắng tựa hồ có cảm ứng, ánh mắt nhìn sang một hướng khác, bước chân dừng lại.
"Bốp, bốp, bốp."
Thời điểm đám người muốn phát động đợt tiến công thứ hai, tiếng vỗ tay "bốp bốp" bỗng nhiên vang lên.
"Hay cho thiếu nữ Kiếm Tông, hay cho một thức Huyễn Kiếm Thuật tinh diệu tuyệt luân!"
Tất cả mọi người lập tức dừng lại, đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy cách đó không xa, một tên thanh niên tựa như Trích Tiên giáng trần, mày kiếm răng trắng, môi đỏ, khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ, chỉ dựa vào dung mạo, liền có thể lực áp toàn trường.
Trên người y tản ra bảo quang, toàn thân có tiên linh chi khí.
Duy nhất không hợp với một thân khí chất, chính là đôi mắt bình thường.
Đôi mắt quả thật quá bình thường, mặc dù có thần thái, sáng tỏ, nhưng khảm ở trên khuôn mặt trác tuyệt kia, có vẻ quá bình thường, khiến người ta có cảm giác không phù hợp.
Phảng phất đường đường Thánh Tử, không nên có đôi mắt phổ thông như vậy mới đúng.
"Ngươi là ai?"
Bên trong đám người, có người tức giận gia hỏa này làm hỏng tiết tấu của bọn họ, tức giận đặt câu hỏi.
Sau lưng thanh niên ù ù, rất nhanh liền có mấy trăm tên thí luyện giả khác chạy đến, dọa mấy người ở đây giật mình không thôi.
Người này mang theo đại đoàn đội, một đường mãng qua.
Mấy trăm tên thí luyện giả đứng phía sau, càng tôn lên khí chất tôn quý của thanh niên.
"Bắc Vực Khương thị, Khương thiếu!" Phía sau thanh niên có người đứng ra, thần sắc hướng tới, ngữ khí tôn sùng.
"Khương Nhàn?"
Cái tên này lập tức trấn trụ mọi người ở đây.
Người tới chính là truyền nhân Bán Thánh, Khương Nhàn?
Lúc trước tranh đoạt Hỏa Nguyên Thạch lâu như vậy, cũng chỉ mới xuất hiện một tên Đường Chính không biết thân phận.
Thế nhưng tên gia hỏa không biết thân phận kia lại có thể đánh đám thí luyện giả người ngã ngựa đổ.
Cuối cùng Nguyên Thạch không thấy, nghe đồn là bị một vị truyền nhân Bán Thánh đoạt được, không ai dám đi tranh đoạt.
Không ngờ hiện tại Không Gian Nguyên Thạch vừa mới xuất hiện, đã lập tức hấp dẫn truyền nhân Bán Thánh tới?
Phải làm sao bây giờ?
Truyền nhân Bán Thánh tới, bọn họ chỉ là tôm tép, căn bản tranh không lại a!
Khương Nhàn không để ý tới mấy người ở đây, thần sắc tán thưởng nhìn về phía Tô Thiển Thiển, nói: "Ta nhớ Tham Nguyệt Tiên Thành cùng Táng Kiếm Trủng không có người như ngươi, ngươi đi theo ta, Không Gian Nguyên Thạch thuộc về ngươi."
Thần sắc Tô Thiển Thiển đạm mạc, không có trả lời, nắm chặt thời gian điều tức.
Khương Nhàn không động.
Người phía sau y ngược lại nhịn không được, tiến lên một bước, giận dữ mắng mỏ: "Khương thiếu để mắt tới ngươi, là bởi vì thiên tư kiếm đạo của ngươi trác tuyệt, muốn bồi dưỡng, ngươi đừng có không biết tốt xấu!"
Tô Thiển Thiển vẫn trầm mặc như trước.
Tên kia cảm thấy mình bị vũ nhục, quát lớn: "Cho ngươi thời gian ba cái hô hấp suy nghĩ! Nên biết, không có Khương thiếu hỗ trợ, ngươi không chỉ không ứng phó được đám người trước mặt, chỉ cần Khương thiếu ra lệnh một tiếng, hơn sáu trăm người đoàn đội Khương thị, liền có thể xé nát ngươi!"
Tiêu Vãn Phong nghe không nổi nữa.
Những người này nói chuyện thật quá buồn nôn, nào có ai mời chào người như vậy?
Cho dù hiện tại đáp ứng, thế nhưng sau khi gia nhập, chỉ sợ cũng khó bảo toàn được Không Gian Nguyên Thạch!
Y vừa mới nhấc chân, muốn bước ra.
"Cút!"
Người sau lưng Khương thiếu trợn mắt nhìn tới, cười lạnh nói: "Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?"
Tiêu Vãn Phong khẽ giật mình, âm thầm rụt chân lại.
"Nha ~ "
"Khi dễ một tiểu cô nương, cộng thêm một tiểu thiếu niên?"
Một đạo giọng nữ linh hoạt kỳ ảo đột nhiên vang lên.
Khương Nhàn chuyển mắt nhìn đến, con ngươi co rụt lại.
Người tới mặc một chiếc váy đỏ bồng bềnh, toàn thân quấn băng vải, chỉ lộ ra đôi mắt sáng tỏ.
"Hắc Tâm Quả Tộc, Đóa Nhi cô nương?"
Đóa Nhi không nhìn thẳng Khương Nhàn, nhìn về phía tiêu điểm đám người, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi, chính là Tiêu Vãn Phong?"
Tiêu Vãn Phong ngạc nhiên.
Y không nghĩ tới, dưới thế cục như vậy, lại có người chú ý tới mình.
Không phải Tô Thiển Thiển mới là nhân vật chính hay sao?
"Ta là. . . "
"Ngươi gọi Tiêu Vãn Phong, vì sao ngươi lại nhát gan như vậy, người khác quát một câu ngươi liền lui ra?" Trong giọng nói Đóa Nhi tràn đầy bất mãn.
Tiêu Vãn Phong một mặt mộng bức.
Ta tên Tiêu Vãn Phong thì sao?
Ta không lui ra, chẳng lẽ đi lên để tên kia chặt một đao?
Ta là phế vật hàng thật giá thật nha. . .
Trong mắt Đóa Nhi hiện lên vẻ ghét bỏ, nhưng rất nhanh, nàng tựa hồ nhớ tới chuyện gì, cười nói: "Tiêu Vãn Phong, ta nhớ là ngươi đạt được Nguyên Thạch đi, bị nàng cướp? Ngươi đoạt lại Không Gian Nguyên Thạch giao cho ta, ta bảo đảm ngươi bình an vô sự."
Tiêu Vãn Phong còn chưa kịp trả lời, nơi xa lại có âm thanh thô kệch vang lên.
"Ồ, nhiều người như vậy? Thật quá tốt, mỗi người lưu lại một nửa điểm tích lũy, sau đó đều cút đi!"
Một tên nam tử khôi ngô khiêng đại đao xuất hiện.
"Đường Chính!"
"Đại đao Đường Chính!"
Những người trải qua Nguyên Thạch tranh đoạt chiến lần thứ nhất đều luống cuống.
Tiên kia chính là siêu cấp Đại Ma Vương chặt mỗi người bọn họ một nửa điểm tích lũy, thuận tiện chặt luôn tính mạng của rất nhiều người, Đường Chính!
Sao y có thể tới nhanh như vậy?
Đường Chính nhìn về phía Tô Thiển Thiển, nhếch miệng cười cười, rút đao khiêu chiến: "Ngươi ngoại lệ, ngươi không chỉ phải cho ta điểm tích lũy, còn phải dâng lên Không Gian Nguyên Thạch, cuối cùng dùng Huyễn Kiếm Thuật của ngươi, đánh với ta mấy chiêu."
Y liếm môi một cái, ánh mắt trở nên khát máu.
"Lão tử còn chưa có thử qua Huyễn Kiếm Thuật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận