Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2525: Vật Thí Nghiệm (2)

Chương 2525: Vật Thí Nghiệm (2)Chương 2525: Vật Thí Nghiệm (2)
Ba đại danh từ liên hợp cùng nhau, Từ Tiểu Thụ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người kia khủng bố đến cỡ nào!
Hắn ở trong lòng mắng Bát Tôn Am máu chó đầy đầu, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Đạo Khung Thương, vẫn khó làm dịu lửa giận trong lòng.
"Nhiệm vụ "Kỳ Lân" chó mát!"
"Kỳ Lân người ta đã là vật trong túi Bắc Hòe, ta còn đần độn chạy tới tận tình khuyên bảo!"
"Ngu thế là cùng!"
Kỳ thật Kỳ Lân đoán không sai, Từ Tiểu Thụ có được năng lực tự khống chế.
Vừa rồi là lần đầu tiên hắn bị Bắc Hòe khống chế cảm xúc, đây cũng là lần duy nhất.
Sau khi tâm tình chập chờn phát động Tinh Thần Thức Tỉnh, hắn lập tức hoán đổi tư duy vào Chân Thân Thứ Hai bên trong Di Tích Nhiễm Mính.
Đây là biện pháp duy nhất có thể ngay dưới mí mắt Bắc Hòe, bảo trì ý chí bản thân.
Đại giới chính là đổi người khác đến khóc...
Không sai, giờ phút này ôm Kỳ Lân khóc rống, chính là Tân Nhân!
Dựa vào tình huống ý chí bản tôn cùng Chân Thân Thứ Hai tương thông, lại độc lập lẫn nhau, Từ Tiểu Thụ đã chuyển sang thị giác thứ ba, nhìn ra năng lực Bắc Hòe biến thái đến cỡ nào!
Tân Nhân hoàn toàn đánh mất năng lực tư duy bình thường, một mực sám hối. Hắn thậm chí không cách nào tự chế định kế hoạch tác chiến, ví dụ như chạy hay lưu lại, một mực nói "Thật xin lỗi".
Thánh Đế Bắc Hòe chỉ đơn gian gia nhập, nhưng nếu không có Chân Thân Thứ Hai, Từ Tiểu Thụ biết, mình tuyệt đối sẽ là vật trong tay.
Tâm cảnh hắn giờ phút này, giống như vừa mới ra tân thủ thôn, chuẩn bị du ngoạn, lại gặp trùm cuối từ trên trời giáng xuống.
"Ta không thể loạn!"
"Tuyệt đối không thể loạn!"
"Không phải chỉ là Thánh Đế thôi ư, mình gặp qua không ít, hơn nữa còn đánh mặt một tên!"
Bên trong Di Tích Nhiễm Mính, ý chí bản tôn Từ Tiểu Thụ ép buộc mình tỉnh táo lại.
Càng là thời khắc nguy hiểm, càng phải bình tĩnh, giải quyết đâu ra đó.
Suy nghĩ giống như điện quang, trong sát na xuất hiện vô số chi nhánh:
"Đầu tiên, năng lực Bắc Hòe không thể ảnh hưởng tới Di Tích Nhiễm Mính. . . đây là chuyện không thể nghi ngờ, Trảm Thần Quan Nhiễm Mính thuộc cấp bậc Thập Tổ, Thánh Đế Bắc Hòe tính là thứ gì, y căng hết cỡ chỉ là Thánh Đế cao cảnh."
"Trời ạ, Thánh Đế cao cảnh? Làm sao đánh? Cho dù không phải, thế nhưng năng lực Thánh Đế biến thái như vậy. . . tỉnh táo, tỉnh táo, Từ Tiểu Thụ! Ngươi là Từ Tiểu Thụ! Ngươi nhất định có cách!"
"Tiếp theo, Bát Tôn Am không biết Kỳ Lân đã sớm bị Bắc Hòe khống chế, bằng không sẽ không phái ta tới tìm tòi hư thực, dù sao mạng ta rất có."
"Trời ạ! Ngay cả Bát Tôn Am cũng không biết tình huống? Hắn cũng bị lực lượng chỉ dẫn Thánh Đế ảnh hưởng? Thần mẹ nó còn đánh thế nào? Tỉnh táo, ta phải tỉnh táo. .. thiên cao nhất xích Bát Tôn Am, thánh cao nhất trượng Từ Tiểu Thụ. .. A Di Đà Phật, cầu mong Phật Tổ ban cho ta biện pháp giải quyết vấn đề... "
"Đúng rồi, giải quyết vấn đề, không thể loạn!"
Từ Tiểu Thụ ngày thường quen đối thoại với Tẫn Nhân.
Cho dù giờ phút này Tẫn Nhân khóc thành lệ nhân, ý chí hắn cũng chia ra thành hai nửa, bắt đầu đề xuất, bác bỏ lẫn nhau, muốn từ đó tìm ra một con đường sống:
"Tình huống xấu nhất, cho dù mình chết chắc, cũng có thể hô một tiếng "Nhiễm Mính' tiếp nhập Di Tích Nhiễm Mính. .. đây là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng! Trảm Thần Quan! Ngươi thật đúng là người tốt! Di tích xuất thế quá kịp thời!"
"Từ Tiểu Thụ, tỉnh táo lại, ngươi có từng nghĩ qua vấn đề này hay không: Có thể đi vào, nhưng lúc ra thì sao? Nếu như lối ra vẫn là chỗ này, vậy Bắc Hòe chỉ cần không tiến vào Di Tích Nhiễm Mính, y càng có nhiều thời gian chuẩn bị bắt ngươi?"
"Câm miệng cho tal"
"Đây là vấn đề phân phối không gian: Từ đâu tới, đi nơi nào, chỉ cần tiêu ký tọa độ không gian; nhưng Di Tích Nhiễm Mính có thể tập kết người trong thiên hạ, cuối cùng truyền đến một nơi, vấn đề này tuyệt đối dính đến bí địa quy tắc, muốn can thiệp, nhất định tốn công không có kết quả."
Từ Tiểu Thụ biết lời thật khó nghe, nhưng lợi cho bản thân.
Đến lúc này, hắn chắc đến chín thành, từ nơi nào hô lên "Nhiễm Mính' tiến vào di tích, nếu như có thể sống sót đi ra, nhất định sẽ trở về nơi đó. Như vậy vấn đề đến. . .
Ngay trước mặt Bắc Hòe tiến vào di tích, sau khi ra ngoài, chẳng phải vẫn là một con đường chết?
"Đường này không thông!"
"Đầu óc, vận chuyển đi!"
"Ngươi là người từng xử lý Phong Không Thiệu Ất!"
Ý chí bản tôn Từ Tiểu Thụ cơ hồ thật muốn phân liệt.
Áp lực Thánh Đế Bắc Hòe mang đến, lớn hơn Vọng Tắc Thánh Đế rất nhiều, đại bộ phận trong đó đến từ "Thập Tôn Tọa".
Thập Tôn Tọa, mười người chắc chín, tuyệt đối không phải hạng giá áo túi cơml
Bắc Hòe bằng chừng ấy tuổi trở thành Thánh Đế... Từ Tiểu Thụ thậm chí không nhịn được nghĩ đến: Đối phương còn mạnh hơn cả Bát Tôn Am?
"Ngươi đang tự hỏi?"
Cách đó không xa, một đạo âm thanh lạnh nhạt vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ trong đầu Từ Tiểu Thụ.
Thánh Đế Kỳ Lân vẫn đang xin lỗi.
Cuồng Bạo Cự Nhân trong đầu khảm ý chí Tân Nhân vẫn đang khóc.
Từ Tiểu Thụ rốt cục ý thức được, kỳ thật mình nên nhìn Bắc Hòe một chút.
Thế là hắn theo tiếng, thông qua Cảm Giác nhìn thấy nam tử từ viễn không đạp vào thế giới vỡ vụn, dạo bước đi đến.
Thân hình cao lớn, bộ dáng cực kỳ trẻ tuổi, phảng phất hai lăm hai sáu, nhưng muốn nhìn kỹ, lại phát hiện không thấy rõ khuôn mặt. Một thân bạch y, đi chân trần, giữa lông mày tựa hồ ẩn tàng một cỗ bi ý, cẩn thận quan sát, hết thảy lại giống như ảo giác.
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không nhìn raI
Vấn đề duy nhất hắn chắc chắn, chính là đây không phải chân thân Bắc Hòe, nhiều nhất chỉ là một đạo Thánh Đế ý niệm hóa thân.
"Thật đúng là. . "
Từ Tiểu Thụ trong lòng đắng chát.
Mà những lời Bắc Hòe nói kế tiếp, càng khiến người rùng mình:
"Có thể nhìn ra, ngươi không bị lực lượng của ta ảnh hưởng, vẫn giữ được cảm xúc tỉnh táo."
"Đạo Khung Thương từng nói, ngươi có một bộ phân thân rất đặc thù, có lẽ không chỉ mội. . . là bởi vì như thế?"
Bắc Hòe không đến gần.
Y dừng ở vị trí rất cao, dùng bộ dáng nhân loại nhỏ bé, nhìn xuống Kỳ Lân cùng Cuồng Bạo Cự Nhân đang ôm nhau bạo khóc.
Thế giới vỡ vụn hạ xuống cơn mưa vô hình, phảng phất ngay cả thiên địa đại đạo đều bắt đầu thút thít.
"Không quan trọng.
Bắc Hòe lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: "Ta cũng không phải đến vì ngươi."
Ý chí bản tôn Từ Tiểu Thụ thâm tàng bên trong Di Tích Nhiễm Mính, có loại cảm giác tuyệt cảnh phùng sinh.
Không phải đến vì ta?
Như vậy, ta còn có thể cứu được? Đạo Khung Thương. ... đúng rồi, tao lão đạo chỉ là Bán Thánh, sao có thể điều khiển được Thánh Đế?
Bắc Hòe làm việc, nhất định có mục đích!
"Mục đích của y là gì?"
Từ Tiểu Thụ kém chút đổi ý chí tới, để Cuông Bạo Cự Nhân hỏi ra vấn đề này, nhưng hắn nhịn xuống xúc động kia, tiếp tục lựa chọn bạo khóc không có ý nghĩa.
Ánh mắt Bắc Hòe hơi híp lại, thiên địa càng trở nên đau thương, y tự nhủ:
"Ta mất một vật thí nghiệm rất quan trọng."
"Cho nên, ta thậm chí hận không thể giết tới Vô Nhiêu Đế Cảnh, nhưng làm như thế không tốt, bởi vì còn có biện pháp bổ cứu."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ không khỏi lộp bộp, ẩn ẩn cảm thấy sự tình không ổn.
Bắc Hòe tiếp tục nói:
"Ta từng nghĩ tới, dùng lực lượng Thánh Đế trực tiếp nghiền nát Tuất Nguyệt Hôi Cung, lấy đi vật thay thế."
“Tuy nhiên không được!"
"Thứ nhất, ngoan cố chống cự, tất hưng phản công, ta không hy vọng phát sinh quá nhiều loạn chiến."
"Thứ hai, Thánh Đế xuất thủ tại ngũ vực, sẽ khiến sinh linh đồ thán, ta cũng không đành lòng."
"Thứ ba, bốn nhà còn lại cũng sẽ không ngồi nhìn nhà ta độc đại, chiếm đoạt tài nguyên của bọn hắn, cho nên nhất định sẽ ngăn cản."
Từ Tiểu Thụ càng nghe càng mờ mịt. Hắn nghe không hiểu Bắc Hòe đang nói gì.
Đừng nói sau khi trở thành Thánh Đế, y quá cô độc, liên giống như mình, tự nói tự trả lời, hồ ngôn loạn ngữ?
Bắc Hòe dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói:
"Con đường của Đạo Khung Thương rất tốt, rất quanh co, cũng rất uyển chuyển, ta quyết định học tập, đồng thời mời hắn hỗ trợ."
"Ta bắt đầu chờ đợi."
"Ta nghe ngóng hành tung của nó, nghe nói nó rời khỏi nhà, lên đường đi xa, ta không hề động."
"Nó làm trao đổi, làm bạn với người khác, đã bại lộ hành tung, ta vẫn không động."
"Nó xuất hiện tại Bạch Quật, Bát Cung, Đông Thiên Vương Thành, Vân Lôn Sơn Mạch, Hư Không Đảo. . . ta vẫn không động, ta nhịn rất lâu, rất lâu."
Từ Tiểu Thụ nghe thế tê cả da đầu.
Hắn cảm giác danh từ "Nó' kia, là đang thay mặt chỉ mình?
Dù sao những nơi đối phương vừa nói, đều là những nơi mình từng đi qua!
Bắc Hòe nhìn Cuồng Bạo Cự Nhân treo trên người Kỳ Lân tiếp tục khóc ròng ròng, chậm rãi nói:
"Bởi vì Đạo Khung Thương nói với ta. . .'.
"Hắn nói, không cần nóng vội, đến lúc, nó sẽ tự chui đầu vào lưới."
Dừng lại.
Bắc Hòe hướng phía trước, chậm rãi duỗi tay ra.
Trên gương mặt mơ hồ dường như hiện ra ý cười. Thông qua Cảm Giác, Từ Tiểu Thụ thấy được trên tay Bắc Hòe có thêm một bức họa:
Trong họa bối cảnh mông lung, phía trên Thiên Thê màu vàng trên mây, Đạo Khung Thương mỉm mời mở miệng, nói với nam tử bạch y:
"Đã đến lúc."
Không thể nghi ngờ, nam tử bạch y chính là Bắc Hòe chân trần trước mặt.
Không thể nghi ngờ,Thời gian" mà Đạo Khung Thương nói, chính là "Giờ phút này"!
Bắc Hòe phất tay áo thu lại, hình tượng trước người phá diệt biến mất, ngữ khí thật lòng khen ngợi:
"Đạo Khung Thương, quả thật lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận