Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 289: Cặn Bã

Hiệp hội Luyện Đan Sư.
Kiến trúc hình tháp trước mắt có chút cổ xưa, hoàn toàn khác với Đa Kim Thương Hội tráng lệ, nó mang theo hương vị cổ kính.
Nơi này nằm ở khu vực trung tâm Thiên Tang thành, người đến người đi rất nhiều, nhưng bước qua nơi đây, cơ hồ mỗi người đều sẽ thả chậm bước chân.
"Tê!"
Từ Tiểu Thụ khẽ hấp khí, thân thể mãnh liệt run rẩy lên.
"Mùi thuốc thật nồng, nếu người bình thường ở lại nơi đây, hẳn cũng có thể làm kéo dài tuổi thọ."
Mộc Tử Tịch nắm lấy song đuôi ngựa, cái mũi đồng dạng co rúm.
Một lúc sau, nàng có hơi thất vọng:
"Đúng vậy, vừa rồi còn ngửi được mùi thuốc, sao hiện tại đã không thấy tăm hơi?"
Người đi đường đồng dạng có chút sợ run, sao lại thế này, đột nhiên mùi thuốc biến mất không còn?
Đám người bắt đầu nghị luận, có chút ồn ào, đánh thức Từ Tiểu Thụ đang đắm chìm trong cơn cuồng hút.
"Ách..."
Mộc Tử Tịch nhìn hắn, ánh mắt hồ nghi nói:
"Lại là ngươi làm?"
"Làm sao có thể?"
Biểu lộ Từ Tiểu Thụ rất khoa trương, "Chẳng lẽ ta hô hấp một cái, còn có thể rút khô không khí nơi này?"
Mộc Tử Tịch gật gật đầu nhỏ, "Ừm ừm, cũng đúng..."
"Đi!"
Từ Tiểu Thụ gọi nàng một tiếng, sau đó vội vàng đi vào trong cổ tháp.
Người không nhiều, ít hơn Đa Kim Thương Hội.
Nhưng khí chất mỗi người ung dung hoa quý, vừa nhìn liền biết là người có tiền, bộ dáng cao quý.
Từ Tiểu Thụ đánh giá một phen, đi tới trước quầy, nhìn về phía nhân viên tiếp tân dáng dấp rất xinh đẹp, hỏi:
"Xin chào, hội trưởng các ngươi tên gì?"
"Hội trưởng?"
Tiểu tỷ tỷ còn đang định hỏi thiếu niên muốn mua đan dược gì, nào ngờ hắn là đến tìm hội trưởng?
Thiếu niên trước mắt có thân phận gì, có thể gặp được hội trưởng?
Mặc dù trong đầu nghi hoặc, nhưng nàng là nhân viên tiếp tân chuyên nghiệp, lúc này cười tủm tỉm nói:
"Ngài muôn tìm Sư Đề hội trưởng ư?"
"Sư Đề..."
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Mộc Tử Tịch, "Là cái tên này à?"
Tang lão từng đưa cho sư muội một phong thư, nói rằng nếu đến nơi đây thì liền phải giao cho vậy hội trưởng.
Từ Tiểu Thụ rất muốn trộm nhìn một chút, thế nhưng tiểu cô nương cầm thư tín xong, liền giống như gánh vác trọng trách cứu vớt thế giới, hoàn toàn không cho hắn một chút cơ hội nào.
"Ừm!"
Mộc Tử Tịch gật đầu mạnh một cái.
"Ngươi đọc thư?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại.
"Không có."
"Vậy sao ngươi biết tên Sư Đề?"
"Ta không biết."
"Vừa rồi ngươi gật đầu!"
"Bên ngoài có ghi tên."
"Ha ha."
Từ Tiểu Thụ nổi giận, vậy mà không có chia sẻ với mình, sư muội gì thế này.
"Ngươi chờ chút, ta tính sổ nàng ấy trước."
Từ Tiểu Thụ nói với nhân viên tiếp tân xong, liền lôi kéo Mộc Tử Tịch lui sang một bên.
Tiểu tỷ tỷ đứng ở sau quầy hoàn toàn mộng bức.
Tình huống như thế nào?
Vợ chồng trẻ cãi nhau?
"Nhận hâm mộ, điểm bị động cộng 1."
"Nói cho rõ ràng, bên trong đến cùng viết những gì?"
Từ Tiểu Thụ áp Mộc Tử Tịch tựa vào cửa, hung ác nói.
Tang lão làm việc cổ quái, hoàn toàn không nhìn thấu, nếu một phong thư bán hai người bọn họ đi...
Hoàn toàn có khả năng!
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Tử Tịch có hơi ửng đỏ, "Thật không có nhìn..."
"Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta!"
Từ Tiểu Thụ chống một tay lên ván cửa, càng áp gần hơn.
Đông một tiếng vang lên.
Mộc Tử Tịch nào dám nhìn, mặt đỏ đến mang tai, kém chút nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, âm thanh gầm lên giận dữ từ ngoài cửa truyền đến.
"Cầm thú, mau buông tiểu cô nương kia ra!"
Từ Tiểu Thụ hỏi chấm?
Hắn sửng sốt thật lâu, mới ý thức được âm thanh này là đang nói với mình.
Dù sao tư thế trước mắt của bọn họ, quả thật giống như hành vi bất nhã, không phù hợp với trẻ vị thành niên.
Nhưng mà...
Đến mức đó sao?
Từ Tiểu Thụ thăm thẳm quay đầu, có hơi buồn cười.
Đây là hiệp hội Luyện Đan Sư, ai dám làm loạn ở chỗ này?
Còn nữa, mình cùng sư muội nói chuyện, lúc nào đến phiên ngoại nhân chen miệng vào?
"Anh hùng cứu mỹ nhân?"
Người tới là công tử ca quần áo thập phần hoa lệ, một bộ bạch bào phượng vũ linh vân, đầu buộc tử ngọc thanh quan trâm, eo phối long văn ngọc, tay cầm kiếm ba thước.
Tay áo nhẹ nhàng, phong thái trác tuyệt, Từ Tiểu Thụ đều nhìn đến thất thần.
Nam tử tuấn tú như vậy, ngoại trừ lần đầu gặp ở trong gương đồng ra, mặt đối mặt, đây là lần đầu tiên.
"Ái dà!"
Từ Tiểu Thụ quay đầu, chấn kinh nhìn sư muội nhà mình nói ra:
"Muội muội, mùa xuân của ngươi tới!"
Mộc Tử Tịch cạn lời.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1 liên tục..."
Nàng nghiêng đầu, trợn mắt nhìn.
Gia hỏa này từ đâu tới, đột nhiên làm hỏng chuyện tốt của mình!
"Thế phong nhật hạ, thế thái viêm lương!"
Thế đạo suy đồi, lòng người nóng lạnh.
Công tử ca rút trường kiếm ra, một mặt chính nghĩa chi sắc, nhanh chóng đi tới.
Từ Tiểu Thụ nghe thấy hai câu này, lúc này biến sắc.
Trực tiếp như vậy, bộ dáng này của ngươi, sao cứu được mỹ nhân, lời kịch không đạt a!
Trước khi công tử ca áo bào trắng tới gần, phát hiện Từ Tiểu Thụ vẫn không hề bị lay động, một tay chống ở trên ván cửa, ngay cả tiểu cô nương kia vẫn đứng bất động ở trước mặt hắn.
Rõ ràng mình đã xuất thủ tương trợ, vì sao...
Vì sao tiểu cô nương đáng yêu như vậy, lại không nắm chặt thời gian, thừa cơ rời đi?
Khẳng định đã bị dọa!
Trong mắt công tử ca hiện lên hận đời chi sắc, ngày thường y cầm kiếm uống tràn ngâm ca, thống hận nhất, chính là loại bác bá ỷ thế hiếp người này.
"Buông nữ hài kia ra!"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc một hồi, sau đó mới nói:
"Để ngươi đến?"
Công tử ca trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Mộc Tử Tịch không cam lòng, lúc này thò đầu trách mắng:
"Vô sỉ!"
Công tử ca bối rối.
"Chuyện này..."
Y chớp chớp mắt, ý thức được tiểu cô nương này là đang chửi mình.
Tình huống gì thế này?
Anh hùng cứu mỹ nhân, bị mỹ nhân mắng?
Ta là đang cứu ngươi đó!
Công tử áo bào trắng có chút luống cuống tay chân, "Cô nương... cô nương hiểu lầm, ta không phải có ý này, ta là muốn..."
Từ Tiểu Thụ thuận miệng nói tiếp:
"Ngươi là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, giẫm ta ở dưới chân, thừa cơ hội tiếp cận vị cô nương này?"
"Thiếu niên, tỉnh lại đi, nội dung cốt truyện này đã quá lỗi thời rồi."
"Chưa nói đến chuyện chân ngươi có lớn như vậy, có thể ta được hay không."
"Chỉ bằng phương thức tư duy kia của ngươi, tuy nói bề ngoài rất khá, nhưng tư tưởng trong đầu của ngươi và hành vi của ta, có khác nhau ở chỗ nào sao?"
"Cặn bã!"
Bạch y công tử bị nói mộng, nói thật, ý nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân, y thật có...
Nhưng mà, cặn bã?
Y lập tức bị tức đến, nén giận lên tiếng:
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi!"
Từ Tiểu Thụ liếc mắt, "Ta nói còn chưa đủ thấu triệt sao?"
Hắn trên dưới đánh giá công tử ca một chút, chậc chậc thở dài:
"Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa."
Bạch y công tử kém chút hộc máu tức ngất đi.
Gia hỏa này thuộc loại miệng pháo sao?
Có thể để cho ta nói một câu hay không?
Chỉ một câu!
Tay cầm kiếm đều đang run rẩy, miệng khẽ động, Từ Tiểu Thụ lại quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương trước người, hỏi:
"Loại người loè loẹt này, nữ hài tử các ngươi cảm thấy dễ nhìn không?"
Mộc Tử Tịch sửng sốt một chút, cẩn thận quan sát khuôn mặt công tử ca kia một chút, lại quan sát Từ Tiểu Thụ, sắc mặt có hơi đỏ.
"Không dễ nhìn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận