Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 869: Tiểu Thụ Lại Khom Lưng (2)

"Ngươi chính là Văn Minh?"
Sầm Kiều Phu giống như đang nhìn một con quái vật, cẩn thận tinh tế nhìn chằm chằm thiếu niên dưới lòng đất.
Bộ dáng kia, phảng phất muốn cẩn thận nhìn từng cái lỗ chân lông của hắn.
"Đã lâu không gặp."
Người bịt mặt tràn ngập ý cười nói ra, ngón áp út cùng ngón út chậm rãi buông lỏng, "Nếu ta nhớ không lầm, đây là lần thứ thứ ba. . . ừm, lần thứ tư chúng ta gặp mặt?"
Lần thứ tư?
Đầu óc Từ Tiểu Thụ lập tức bị hỏi tỉnh.
Việc đã đến nước này.
Đã bại lộ, vậy hắn liền không xoắn xuýt những chuyện lúc chưa bại lộ nữa.
Với lại. . .
"Lần thứ tư?"
Đầu óc Từ Tiểu Thụ điên cuồng vận chuyển.
Lần đầu tiên gặp người bịt mặt, là ở bờ hồ nga Thiên Tang Linh Cung, khi đó hắn giết Phong Không, sau đó dùng Tàng Khổ đâm vào trái tim đối phương.
Ừm, một chút xíu.
Lần thứ hai gặp mặt, là ở phía sau núi, ngay ngã rẽ, hắn dùng Tàng Khổ đâm vào ngực người bịt mặt.
Lần thứ ba gặp mặt. . .
Không nhớ được!
"Ta, mất trí nhớ?"
Từ khi hắn quay ra kỹ năng bị động Cảm Giác đến nay, trí nhớ có thể nói là đỉnh tiêm đương thời.
Nhưng hiện tại.
Không biết bởi vì khẩn trương, hay là gì khác, hắn hoàn toàn không nhớ được mình có gặp người bịt mặt lần thứ ba?
Đối phương nhớ lầm?
Không đến mức.
Như vậy, trong lúc bất tri bất giác, người bịt mặt cùng mình, đã gặp mặt lần thứ ba.
Đồng thời, từ trong lời nói của đối phương.
Mình, cũng biết người bịt mặt tồn tại!
"Không chỉ."
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến đây, lúc này nhún vai, có chút cứng ngắc, lại có chút thoải mái, nói: "Hẳn là lần thứ năm?"
Người bịt mặt nhíu mày lại: "Ngươi nói năm, vậy chính là năm."
Không phải lần thứ năm!
Từ Tiểu Thụ lập tức hiểu ra, người bịt mặt vốn không định xoắn xuýt vấn đề nhỏ này với mình.
Tuy nhiên nhìn biểu lộ của đối phương, dường như y không tán đồng cách nói vừa rồi.
Như vậy, nói cách khác, thật chỉ có bốn lần.
Mình, từng gặp người bị mặt lần thứ ba.
Là lần nào?
Trong đầu Từ Tiểu Thụ lóe lên hai cái khung hình.
Một cái là lúc từ biệt Tang lão, trước khi rời khỏi Thiên Tang Linh Cung, ở trong Linh Tàng Các gặp một vị đại thúc điêu khắc.
Một cái khác, chính là thời điểm sát thủ Hồng Cẩu Tam Chú Hương tập kích, đại thúc lôi thôi cứu mình.
Là lần nào?
"Năm lần!" Hắn lần nữa quả quyết mở miệng.
"Ừm."
Người bịt mặt cười tủm tỉm gật đầu.
Từ Tiểu Thụ muốn hỏng mất.
Không phải năm lần!
Như vậy, trong hai lần kia, chỉ có một lần là người bịt mặt thật?
Lúc trước mình đoán đại thúc lôi thôi chính là Thánh Nô thủ tọa.
Nhưng Thánh Nô thủ tọa có quan hệ với Tang lão, mà bộ dáng đại thúc điêu khắc bên trong Linh Tàng Các, lại rất giống với đại thúc lôi thôi.
Nếu chỉ gặp mặt bốn lần.
Hai người này, không phải cùng một người.
Cho nên, ai mới là Thánh Nô thủ tọa?
Không, chuyện này không quan trọng!
Quan trọng là. . .
Người nào, mới là Đệ Bát Kiếm Tiên? !
Từ Tiểu Thụ hoài nghi, người cho mình Quan Kiếm Điển, mới thật là Thánh Nô thủ tọa, cũng chính là Đệ Bát Kiếm Tiên.
Nếu như thế.
Người ở Linh Tàng Các, có thể xuất hiện tại Linh Tàng Các, chứng minh y có quan hệ với Tang lão, mà dáng vẻ lại giống đại thúc lôi thôi như vậy, còn không phải cùng một người. . .
Giải thích thế nào?
Mà nếu đại thúc lôi thôi không phải người bịt mặt, cũng không phải Đệ Bát Kiếm Tiên.
Quan Kiếm Điển. . .
Còn có Hữu Tứ Kiếm, sao lại điên cuồng công kích người chưa từng gặp mặt như thế. . .
"Ta sắp nổ!"
Từ Tiểu Thụ xoa xao huyệt Thái Dương, hắn sắp bị mình quấn choáng.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người bịt mặt, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mấy khối đá lớn trong lòng vỡ nát.
Đúng là ngu quá!
Người đang ở trước mắt, trực tiếp hỏi là được.
"Ngươi là ai?"
Từ Tiểu Thụ vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ, đi thẳng vào vấn đề.
Người bịt mặt tựa hồ không chút bối rối vì sao đối phương đi chệch hướng, chỉ đáp lại: "Thánh Nô, thủ tọa."
"Cho nên ngươi họ Thánh Nô, tên thủ tọa?" Từ Tiểu Thụ siết chặt nắm đấm, có hơi khẩn trương.
Lần này, cho dù là hai vị diễn viên quần chúng, cũng nghe ra Từ Tiểu Thụ đang nói bóng gió.
Tình huống kỳ lạ xuất hiện.
Thuyết Thư Nhân cùng Sầm Kiều Phu cực kỳ ăn ý lui lại nửa bước, đồng thời dùng một loại ánh mắt thập phần mong đợi, nhìn về phía người bịt mặt.
Tràng diện an tĩnh mấy hơi.
"Xùy."
Người bịt mặt nhẹ giọng bật cười, vờ như không thấy hai cặp mắt sáng rực kia, nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, nói: "Ngươi xác định, muốn biết tục danh ta?"
"Ta. . . "
Từ Tiểu Thụ kém chút thốt ra "Ta xác định".
Nhưng lời đến khóe miệng, đột nhiên lại không nói.
Đúng vậy!
Có quan trọng ư?
Thánh Nô thủ tọa đến cùng là ai, còn quan trọng sao?
Lúc trước mình không biết, còn có thể rời xa vòng xoáy trung tâm.
Mặc dù hiện nay biết được không ít, cảm thấy mờ mịt bất lực, cùng không thể kháng cự.
Thế nhưng lại biết thêm một chút. . .
Một chút kia, liệu có hóa thành một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà không?
Ở thế giới này, có chút nhân quả, có chút huyền cơ, có chút sự tình không thể diễn tả, có chút người giữ kín như bưng, đều có đạo của nó.
Biết quá nhiều, đối với mình, thật có chỗ tốt sao?
Từ Tiểu Thụ phản hỏi bản thân.
"Tục danh. . . "
Hắn không biết mình rốt cuộc đang mong đợi thứ gì.
Là xưng hô ngày xưa được thế nhân Thần hóa.
Hoặc là, một cái xưng hô mình chưa từng nghe nói đến?
Hắn không biết.
Nhưng thời khắc tung đồng xu, khi mình bị bức bách ra quyết định, kỳ thật bánh răng vận mệnh, đã đâu vào đấy.
Biết hay không?
Biết, hay không. . .
Có quan trọng không?
Quan trọng!
Nhưng cũng bởi vì nó quá quan trọng, cho nên Từ Tiểu Thụ cảm giác, mình gánh không nổi.
"Ngươi chờ một chút."
Từ Tiểu Thụ một tay che trán, một tay vươn ra, ngăn đối phương tiếp tục nói chuyện, "Cho ta ngẫm lại. . . "
"Ngươi sợ."
Người bịt mặt vẫn dạt dào ý cười, "Thân là một tên cổ kiếm tu, dũng cảm tiến lên mới là con đường thế nhân cho rằng chính xác, hiện tại, một cái xưng hô, đã có thể đè ngươi lại."
"Không, ngươi sai."
Từ Tiểu Thụ thề thốt phủ định.
"Cổ kiếm tu dũng cảm tiến lên, đều không ngoại lệ, toàn bộ gãy kích trầm sa, bao gồm. . . "
Hắn dừng một chút, không có nói tiếp, một hồi sau mới nói: "Thế nhân cho rằng, không nhất định là chính xác."
"Huống chi, ta không chỉ là một tên cổ kiếm tu."
Từ Tiểu Thụ nói xong buông lỏng nắm đấm, bắp thịt toàn thân cũng đồng thời thư giãn.
"Đối với tục danh, cùng mục đích của Thánh Nô các ngươi, hiện tại ta không có hứng thú."
"Cho dù lúc trước không cẩn thận bị cuốn vào, cũng chỉ bởi vì Tang lão. . . chính là Thánh Nô lão nhị, dưới tình huống ta không biết gì cả, liên lụy ta vào mà thôi."
"Hiện tại!"
Từ Tiểu Thụ càng nói càng kích động, nhưng vừa đến khóe miệng, khí thế thẳng tắp giảm xuống.
"Ta chỉ có một cái thỉnh cầu nho nhỏ. . . "
"Không được." Người bịt mặt lắc đầu.
"Đó chính là làm ơn thả ta đi, ta không xứng, không thể tham dự vào kế hoạch của các ngươi. . . hể?" Từ Tiểu Thụ cúi đầu được một nửa, tựa hồ mới nghe thấy người bịt mặt nói.
"Không được."
Hai chữ này, trực tiếp đè ép thiếu niên dưới lòng đất gập cả người.
Tràng diện lần nữa an tĩnh.
Lặng ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh thế giới vỡ vụn cô độc, phảng phất không phá sẽ không tìm được được ánh rạng đông.
Người bịt mặt ngẩng đầu lên, nhìn thế giới Bạch Quật sắp đi đến hồi kết, nói: "Thế giới lớn như vậy, ngươi năm lần bảy lượt đi đến bên cạnh ta, đứng ở bên cạnh ta, đây không phải chính là duyên phận sao?"
"Duyên phận trời định, ngươi, còn muốn đi đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận