Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 432: Kiếm Đạo Tranh Phong

"Nhận khiêu chiến, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ đưa mắt nhìn đám người, quả nhiên, người mạnh miệng nhiều không đếm xuể.
Nhưng chân chính dám ra tay, căn bản không có mấy.
Vô kiếm khách, Cố Thanh Tam.
Một lời chấn nhiếp tiếng nghị luận toàn trường, đương nhiên là y.
Lực chú ý của tất cả mọi người, theo một tiếng "Ta khiêu chiến ngươi", liền dồn hết lên người y.
Giống như kiếm tu ở đây, trên người y có một cỗ khí chất sắc bén độc nhất.
Cho dù bên trong khí chất ẩn ẩn có chút ngu ngơ, thế nhưng mùi vị kiếm đạo nồng đậm vẫn không có cách nào che giấu.
Tuy nhiên có một điểm y khác với những kiếm tu ở đây, đó là tên gia hỏa này là kiếm khách duy nhất không có kiếm.
Nếu như là Luyện Linh Sư, đám người sẽ cảm thấy người này đã để linh khí vào trong giới chỉ.
Nhưng Cố Thanh Tam cho người ta cảm giác, không có, chính là không có.
Ta, tức là kiếm.
Ta, không cần!
"Là bọn họ, ba người kia..."
Có người mong đợi nỉ non lên tiếng.
"Không sai, là ba tên kiếm khách từ bên ngoài đến, chậc chậc, ba người, hai thanh danh kiếm, đội hình xa hoa đến cỡ nào?"
"Đây chẳng phải nói giống như có ba Tô Thiển Thiển sao, cho dù có một tên không có danh kiếm, nhưng hẳn không thành vấn đề."
"Ừm, nhìn niên kỷ của ba người kia, có lẽ đều đã kiếm khách thành thục, nói không chừng cho dù Tô Thiển Thiển có danh kiếm nơi tay, cũng không phải đối thủ của bọn họ."
"Từ Tiểu Thụ, chống được sao?"
"Ta cược lần này hắn không đỡ nổi, tuyệt đối phải lạnh!"
"Không sai, chỉ là một thanh bát phẩm linh kiếm..."
"Nhận chất vấn, điểm bị động cộng 231."
"Nhận khinh thị, điểm bị động cộng 1268."
Từ Tiểu Thụ hơi siết chặt Tàng Khổ, dù hắn biết mấy tên này khó đối phó, nhưng nếu phải đối mặt, hắn nhất định sẽ không tránh.
"Tới đi."
Hắn gật đầu, nhẹ giọng nói ra.
Trong mắt Cố Thanh Tam tràn đầy lửa nóng, giờ phút này chiến ý không thể áp chế thiêu đốt, khiến tất cả mọi người âm thầm run lên.
Thế nhưng dưới chiến ý dâng trào như thế, y vẫn không có động thân, mà là hướng về phía hai tên sư huynh hạ thấp người.
"Đại sư huynh, nhị sư huynh, ta đi nhé?"
"Ừm."
Ôm kiếm khách ổn thỏa ngồi ở trên ghế, hơi gật đầu, "Chú ý có chừng mực, không nên giết người."
Lời nói hời hợt lại tựa như kinh lôi rơi vào trong tai đám người, tất cả mọi người lập tức xôn xao.
"Ta kháo, nguyên lai cũng là ba tên Từ Tiểu Thụ?"
"Hiện tại kiếm khách đều cuồng như thế sao? Có phải cảnh giới của ta dừng bước không tiến, là bởi vì ta chưa đủ cuồng vọng?"
"Không thể khinh thường, cho dù Từ Tiểu Thụ có phách lối đi nữa, thế nhưng thực lực của hắn vẫn bày ở đó, Tông Sư kiếm ý không phải nói giỡn..."
Đám người nghị luận liên miên, sau khi Cố Thanh Tam được hai vị sư huynh đồng ý, liền quay người cất bước.
Vừa sải bước ra, khí thế tích lũy trên người y trong nháy mắt nổ tung.
Một tích tắc này, trên bàn rượu, ly chén rung động, bát đũa kinh lật.
Một chút hoàng tửu tràn ra, giống như trở thành một chút tiểu kiếm, ẩn chứa vô tận sắc bén.
Tông Sư kiếm ý chớp mắt xuất hiện.
Giống như đã được đo đạc tinh vi, phân phối vào vạn vật ở trong sảnh tiếp khách.
Tất cả mọi người đồng loạt biến sắc.
"Kiếm ý này..."
Đây đã không chỉ là Tông Sư kiếm ý!
Cảnh giới thuần thục như vậy, nhất định phải trải qua hồi lâu lắng đọng, mới có thể đạt tới cảnh giới vi diệu này.
Đám người đang ngồi, chỉ có thể phát giác được kiếm ý đáng sợ, lại hoàn toàn không cảm nhận được một chút áp lực mà kiếm ý mang đến.
Bởi vì, Cố Thanh Tam đã dồn hết tất cả áp lực, lên trên người Từ Tiểu Thụ đang ở trên đài cao.
"Điều khiển thật tinh diệu!"
Trong mắt Thủ Dạ hiện lên vẻ tán thưởng.
So với kiếm thế thô bạo của Từ Tiểu Thụ, kiếm ý Cố Thanh Tam là đại biểu cho người được đại tông môn dạy dỗ.
Vận dụng lô hỏa thuần thanh như vậy, Từ Tiểu Thụ căn bản không thể so sánh.
Cố Thanh Tam từng bước đi tới, kiếm thế liên tục tăng lên.
Cho đến lúc lăng không bay lên, rơi xuống trước mặt Từ Tiểu Thụ, đám người mới cảm thấy y tựa như ánh nắng mặt trời chói chang.
Dưới quang huy chiếu rọi, Từ Tiểu Thụ, nghiễm nhiên nhỏ bé đến mức không thấy được.
"Không tệ."
Đột nhiên, tiếng than thở quen thuộc vang lên bên tai mọi người.
Từ Tiểu Thụ vui mừng gật đầu, tán thưởng nói:
"Phần vận công khởi thế này của ngươi, đã có ba điểm phong phạm của ta."
Đám người bên dưới lập tức lại bị Từ Tiểu Thụ thu hút lấy.
Đám người nhìn hắn cười giống như đang tán thưởng tiểu bối, đều có chút kinh ngạc.
"Quả nhiên..."
"Từ Tiểu Thụ không hổ là Từ Tiểu Thụ, gia hỏa này, ở đâu cũng có thể tao."
"Tiểu tử đối diện kia, hỏa hầu còn kém một chút, y nên mở miệng nói chút gì đó, nếu không sẽ bị Từ Tiểu Thụ dắt mũi a."
"Chậc chậc, có trò hay để xem rồi, hai tên Tông Sư kiếm ý!"
"Nhận khâm phục, điểm bị động cộng 422."
"Nhận tán thưởng, điểm bị động cộng 222."
"Cố Thanh Tam."
Cố Thanh Tam làm một cái kiếm lễ, thời điểm đối mặt với đối thủ mình cực kỳ coi trọng, thân là Cổ Kiếm Tu, y mới sẽ hành lễ.
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ im lặng gật đầu, bộ dáng ta biết rồi.
Cố Thanh Tam có chút kinh ngạc.
"Ngươi không đáp lễ?"
"Đáp lễ?"
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
"Đáp lễ gì? Ta còn phải tự giới thiệu?"
"Các vị đang ngồi ở đây, còn có ai không biết ta?"
Cố Thanh Tam chịu.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Khá lắm!"
Tất cả mọi người nhìn rất vui vẻ, Từ Tiểu Thụ thật là tiện!
Dù Cố Thanh Tam khởi thế cao như thế, thế nhưng vẫn bị một lời của hắn phá công.
"Gia hỏa này, rất không đơn giản..."
Cố Thanh Nhị nhìn về phía lão đại, có chút buồn bực.
"Tiểu sư đệ đã tính sai, khởi thế rất tốt, tuy nhiên không nên nói chuyện."
"Vừa mở miệng nói chuyện, căn bản không đỡ nổi, trực tiếp bị phá công."
Ôm kiếm khách Cố Thanh Nhất đồng dạng nhìn phương xa, nói khẽ:
"Tiếp tục xem đi, năng lực của tiểu sư đệ, cũng không phải rất cần dựa vào thế."
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lừa chúng ta!"
Cố Thanh Tam đương nhiên sẽ không xoắn xuýt chuyện kiếm thế, nhưng nghĩ tới chuyện hôm đó ở khách sạn bị hố, y vẫn còn canh cánh trong lòng.
Rõ ràng kiếm niệm là của con hàng này, thế nhưng sao hắn lại không thừa nhận?
Nếu như hắn sớm thừa nhận, nói không chừng mọi người có thể lĩnh giáo một phen, thậm chí còn có thể trở thành đôi bạn cùng tiến.
Đáng tiếc, hiện tại đã là địch nhân rồi...
Từ Tiểu Thụ vẫn chắp tay như cũ:
"Không sai, ta lừa các ngươi."
"Chưa từng gặp mặt, sao lại phải nói thật với các ngươi?"
"Thế giới này vốn tràn ngập ác ý, ngươi quá trẻ tuổi, cần ma luyện."
Cố Thanh Tam lại bị định trụ.
Y đoán Từ Tiểu Thụ sẽ phản bác, thế nhưng gia hỏa này vậy mà thừa nhận, còn thuận miệng giễu cợt một phen?
Loại tình huống này, mình nên nói gì mới phải?
Y hít một hơi thật sâu, cảm thấy phương pháp tốt nhất chính là ngậm miệng không nói.
"Đánh đi!"
"Chậm đã."
Từ Tiểu Thụ đưa tay ra.
Khí thế Cố Thanh Tam lần nữa chững lại.
Lần này, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy kiếm thế tan thành mây khói.
"Ngươi có gì muốn nói?"
Cố Thanh Tam hỏi.
"Không có."
Từ Tiểu Thụ khoát tay, thu Tàng Khổ lại, "Có thể bắt đầu."
Sắc mặt Cố Thanh Tam co rút.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Ngọa tào, thật tiện, Từ Tiểu Thụ cứ như vậy hóa giải kiếm thế? Như thế cũng được?"
"Thiệt thòi a! Cố Thanh Tam, đừng nhiều lời với hắn, trực tiếp phế hắn đi, ngươi nói không lại gia hỏa này!"
"Đừng kéo, tiếp tục nói, ngươi sẽ bị đè lại."
Dưới trận đã có người khuyên chiến.
Cố Thanh Tam ra sân bất phàm, nhưng cũng quá khờ đi.
Vậy mà tùy ý để Từ Tiểu Thụ phá giải tiên cơ, hiện tị, một chút ưu thế cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận