Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 729: Thức Tỉnh, Thức Tỉnh, Lại Thức Tỉnh (3)

"Ngươi. . . "
"Bình thường mỗi bữa cơm ngươi ăn những gì?" Mộc Tử Tịch tiến lên trước, cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ người khác nghe thấy, thấp giọng lĩnh giáo.
"Ta. . . "
Ngư Tri Ôn xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Đôi sư huynh muội này, sao lại kỳ hoa như thế?
"Ta không ăn. . . "
"Không thể nào!" Mộc Tử Tịch nhất quyết không tin.
"Không ăn, sao ngươi lớn được như vậy?" Ánh mắt nàng trượt xuống.
Ngư Tri Ôn nắm chặt quần áo, ngượng chín mặt.
Nhưng nhìn thần sắc thành thật của tiểu cô nương. . .
Nàng làm sao cự tuyệt được?
Nàng không có cách nào cự tuyệt!
"Trời, trời sinh. . . "
"Ách!"
Mộc Tử Tịch nghe thấy hai mắt trợn tròn, bưng lấy ngực, cảm thấy mình nhận ức vạn điểm bạo kích, trong nháy mắt mất đi năng lực ngôn ngữ.
"Ngươi, ngươi không sao chứ?"
Ngư Tri Ôn bị bộ dáng của Mộc Tử Tịch dọa, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Nhưng Mộc Tử Tịch hơi ngửa đầu nhìn cô nương kia, liền cảm thấy áp bách phô thiên cái địa ập tới.
Nàng bụm mặt hất tay đối phương ra, "Ô ô ô" chạy ra.
"Ta có thể giúp ngươi. . . "
Trong đầu, giọng nữ trêu tức lần nữa truyền đến.
"Ngươi im miệng!"
Mộc Tử Tịch nổi giận gầm lên một tiếng, tìm một khối đá lớn, lẫn tránh Ngư Tri Ôn.
"Được, vậy ta không nói."
Mộc Tử Tịch đột nhiên giật mình.
"Chờ một chút!"
"Vừa rồi ngươi mới nói gì?"
"Hửm? Không phải ngươi bảo ta im miệng sao?" Giọng nữ khinh thường cười.
"Không phải câu này, là câu phía trên. . . " Mộc Tử Tịch nhấc lấy ngón trỏ, sợ hãi hỏi.
"Ta có thể giúp ngươi?"
"Giúp thế nào?" Nàng vội vàng hỏi, tựa hồ trời sập, đều không có lớn bằng chuyện này.
"Đầu tiên, ngươi phải biết, ngươi ta vốn là đồng thể, bởi vì khi còn bé ta bị thương trốn đi, ngươi mới xuất hiện. Cho nên, chỉ cần ngươi hoàn toàn tiếp nhận ta. . . "
"Không có khả năng!"
Mộc Tử Tịch lập tức thanh tỉnh, gắt gao ôm chặt tảng đá lớn trước mặt, tựa như ôm lấy tồn tại không thể mất đi.
"Ta sẽ không để ngươi cướp mất Từ Tiểu Thụ!"
". . . "
Trong đầu an tĩnh dị thường.
Một giây sau.
"Ngô!"
Mộc Tử Tịch ôm đầu, phảng phất tiếp nhận đau đớn kịch liệt, cả người cũng bắt đầu run rẩy, mồ hôi rơi như mưa.
"Trừng phạt ta, cũng không có khả năng!" Nàng quật cường đáp lại.
"Ngô!"
. . .
Dưới lòng đất.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Thức tỉnh thất bại!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Thức tỉnh thất bại!"
". . . "
"Aaaaaaa!"
Từ Tiểu Thụ phát điên.
Hắn kém chút lao ra tìm tiểu sư muội tính sổ.
CMN đang ở thời khắc mấu chốt, tiểu nha đầu ngươi có thể thu liễm một chút được không?
Trước mỗi lần thức tỉnh, ngươi đều cho ta một đợt nguyền rủa, như vậy thành công thế quái nào được?
Khí vận đều bị ngươi nguyền rủa mất sạch!
"Hô hô hô. . . "
Yên tĩnh chờ đợi một hồi, Từ Tiểu Thụ không có ý định chuyển di trận địa.
Hôm nay cho dù chết ngạt, hắn cũng phải thức tỉnh kỹ năng bị động.
Nhưng mà. . .
"Lần thứ bảy!"
Từ Tiểu Thụ khóc không ra nước mắt.
Tuy nói mỗi một lần đều dự chi 100 ngàn điểm bị động thức tỉnh.
Nhưng lúc trước nào dùng tới 100 ngàn, thậm chí thời điểm bốn, năm mươi ngàn, đã thành công thức tỉnh rồi.
Lần này, sẽ không phải đổi mới kỷ lục, trực tiếp dùng 100 ngàn không ra hàng đấy chứ?
"Đừng chơi ta, ta chịu nổi. . . "
Từ Tiểu Thụ bắt đầu thành kính cầu nguyện giao diện màu đỏ ở trong Nguyên Đình.
Nếu 100 ngàn thật đổ sông đổ biển, vậy chẳng khác gì mất đi hai kỹ năng bị động cấp Tông Sư.
Mình còn muốn rời khỏi Nguyên Phủ, đối mặt với vô vàn nguy hiểm ở trong Bạch Quật.
Sao có thể thiếu đi kỹ năng thức tỉnh Ẩn Nấp được?
"Cho cơ hội, cho cơ hội. . . "
Lần nữa đổi một viên Thức Tỉnh Thạch, Từ Tiểu Thụ do dự chọn kỹ năng khóa lại.
"Hay là, thử Biến hóa một chút?"
Hắn có chút động tâm.
Nói không chừng đổi đường đi, một lần liền ra.
Nhưng dựa theo xác suất học, lúc này, kỹ năng thức tỉnh Ẩn Nấp, cũng đã kém không nhiều.
Nếu như đổi.
Xác suất khôi phục như lúc đầu, đây chẳng phải thua thiệt lớn hay sao?
"Liều một phen, xe đạp biến môtơ!"
"Từ Tiểu Thụ ta, hôm nay liều mạng với ngươi!"
Hung hăng cắn răng, lần nữa khóa chặt kỹ năng Ẩn Nấp, Từ Tiểu Thụ ném Thức Tỉnh Thạch vào trong hồ.
"Thức tỉnh thất bại!"
"Mẹ nó a a a!!!!!"
Từ Tiểu Thụ phát điên, hắn trực tiếp hối đoái 20 ngàn điểm bị động còn lại thành hai viên Thức Tỉnh Thạch, đồng thời khóa chặt Ẩn Nấp, đồng thời ném mạnh.
"Thùng thùng."
Bọt nước vẩy ra.
Hoàn hồn, nhìn về phía cột tin tức.
"Thức tỉnh thành công!"
"Ẩn Nấp (thức tỉnh: Tiêu Thất Thuật)!"
"Lần thứ hai thức tỉnh thất bại!"
Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt thần hồn xuất khiếu, thời gian trọn vẹn mười hơi.
"Ngọa tào!"
Một giây sau, nương theo tiếng quát vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, cả người hắn giống như linh hầu xuất thế, phá đất bay lên.
"Ha ha ha ha. . . "
"Ha ha ha, ai có thể cản ta?"
"Giữa thiên địa nay, ta liền hỏi! Có ai, có thể cản được Từ Tiểu Thụ ta? !"
"Ha ha ha!"
Ngư Tri Ôn chấn kinh ngẩng đầu nhìn thiếu niên phát bệnh trên bầu trời, cảm giác tam quan toái diệt, lần nữa đổi mới nhận thức đối với gia hỏa này.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Lại, lại nữa?"
Mộc Tử Tịch mệt mỏi hư thoát nằm ngửa trên mặt đất, đưa tay nâng trán, bất lực đậu đen rau muống.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
Từ Tiểu Kê. . .
Ừm.
Tiểu Thụ ngửa mặt cười trời cao, Tiểu Kê lạnh run nào dám nháo?
Y không nhúc nhích, giống như tử thi.
"Nhận kính sợ, điểm bị động, +1."
. . .
Từ Tiểu Thụ phát bệnh xong, lần nữa chui vào trong hố sâu, lấp đất lại, lúc này mới nơm nớp lo sợ nhìn vào cột tin tức.
Hắn sợ vừa rồi mình phát bệnh, xuất hiện ảo giác.
Đợi đến khi thanh tỉnh lại, hết thảy đều là hư ảo.
Nhưng mà liếc nhìn, ba dòng tin tức không hợp nhau, dài ngắn không giống nhau đập vào mắt.
Rất hiển nhiên, Từ Tiểu Thụ không điên.
Hắn nhìn thấy, cũng không phải ảo giác.
"Tiêu Thất Thuật?"
Còn chưa bắt đầu suy nghĩ, hắn đã nhe răng trợn mắt, một mặt đau lòng.
Rất rõ ràng, nhìn cột tin tức sắp xếp, mình thức tỉnh lần thứ chín, đã thành công.
10 ngàn điểm bị động thức tỉnh lần thứ mười, là dư thừa, đổ sông đổ biển.
Nhưng mà. . .
Sau khi tỉnh táo lại, hắn trầm mặt nhìn chằm chắm "Lần thứ hai thức tỉnh thất bại".
"Lần thứ hai thức tỉnh?"
"Lần thứ hai. . . "
"Nói cách khác, thức tỉnh kỹ năng, không chỉ có thể thức tỉnh một lần, mà còn có thể thức tỉnh lần thứ hai?"
Tốn 10 ngàn điểm bị động, đạt được một tin tức mới, Từ Tiểu Thụ cảm thấy không lỗ.
"Nếu như có lần thứ hai thức tỉnh, liệu có lần ba, lần bốn, lần năm hay không?"
Hắn cảm thấy mình vừa tìm được đường cao tốc tăng chiến lực.
Nhưng nghĩ lại.
Một lần thức tỉnh đã tiêu tốn 100 ngàn điểm bị động, dựa theo tính tình của hệ thống hố cha, lần thứ hai thức tỉnh, còn không phải một triệu?
"Không thể trêu vào, không thể trêu vào. . . "
Từ Tiểu Thụ khuyên can bản thân, không thể xúc động nhất thời.
Chí ít, ở giai đoạn trước mắt, cho dù biết được mình có thể thức tỉnh lần thứ hai, nhưng hắn cũng không dám thứ.
Bởi vì, một khi thử. . .
Đại lượng điểm bị động rất có thể sẽ đổ sông đổ biển, dùng những điểm bị động kia, liền có thể vững chắc tăng mấy kỹ năng còn lại lên.
Lực chú ý lần nữa chuyển tới kỹ năng thức tỉnh Ẩn Nấp.
"Tiêu Thất Thuật!"
Hắn ngưng mắt nhìn, rơi vào trầm tư, "Có tác dụng gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận