Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1925: Ta Gọi Dạ Kiêu (1)

"Như thế nào?"
Thời gian một khắc trôi qua, Từ Tiểu Thụ phát hiện trên mặt Tiếu Không Động có mồ hôi rịn ra, không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
"Lớn! Quá lớn!"
Tiếu Không Động quay đầu, không có thu kiếm, chỉ phân ra một tia linh niệm đáp lại:
"Không gian bên trong Tội Nhất Điện cực lớn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, tốc độ tìm kiếm của Vạn Kiếm Thuật đã rất nhanh, tính toán tường tận các loại kết quả, thế nhưng đến hiện tại vẫn chưa tìm được đáp án mong muốn."
"Dù sao đây cũng là một trong những phương pháp giải quyết tốt nhất." Từ Tiểu Thụ trầm ngâm nói.
Thân là đại sư huynh Tham Nguyệt Tiên Thành, thực lực Tiếu Không Động không thể nghi ngờ.
Thời gian một khắc đồng hồ, Từ Tiểu Thụ đoán chừng Tiếu Không Động dùng hư không tiểu kiếm dò xét, đã có thể dò xét gần một nửa phạm vi Kỳ Tích Sâm Lâm.
Nhưng hiện tại không có kết quả, liệu có khả năng tiếp tục dò xét, cũng sẽ không có kết quả hay không?
"Giả sử đây chỉ là một loại thủ đoạn che giấu, nó khiến người ta tập trung vào việc phá giải mê cung, thẳng đến cuối cùng mới phát hiện, mê cung cùng chủ điện, căn bản không có liên hệ?" Từ Tiểu Thụ vuốt cằm suy luận.
"Không loại trừ loại khả năng này." Mai Tị Nhân gật đầu, gõ gõ quạt giấy, "Dùng man lực phá giải, đơn giản hơn dùng xảo lực rất nhiều. . . ừm, ta là đang nói giải quyết vấn đề."
"Man lực?" Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Nếu "Tiên Nhân Chỉ Lộ" đại sư huynh vận dụng chỉ có thể xem như "xảo lực", như vậy "man lực" chân chính là như thế nào?
"Dùng một kiếm chém nát điện này, hẳn có thể phát động phản ứng dây chuyền, tìm tới con đường thông hướng chủ điện." Thần sắc Mai Tị Nhân có chút nghiêm túc nói.
". . ." Lời này vừa ra, Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch đồng loạt trầm mặc.
"Không được."
Tiếu Không Động lắc đầu lên tiếng, "Ta dò xét ra được nơi này có đại lượng Hư Không Thị, cơ hồ không dưới sáu bảy trăm con, xuất kiếm sẽ kích tích bọn chúng, sẽ rất lãng phí thời gian, dù sao lượng biến dẫn đến chất biến. . . ừm, ngoài ra, ta còn phát hiện một chuyện cổ quái."
"Ồ?" Ba người đồng thời nhìn lại.
"Các ngươi không phát hiện sao, Tội Nhất Điện đã kích hoạt thuộc tính tuyệt địa, lực lượng trong cơ thể chúng ta đang dùng một loại tốc độ cực kỳ chậm xói mòn, đồng thời tốc độ xói mòn cũng không cố định, cơ hồ đang theo thời gian tăng lên." Tiếu Không Động nghiêm túc nói ra.
Lúc này mấy người mới cẩn thận dò xét bản thân.
Từ Tiểu Thụ lập tức phát hiện Sinh Sinh Bất Tức đang chậm rãi vận chuyển.
Đồng thời tốc độ vận chuyển cũng đang dần tăng lên, chuyện này mang ý nghĩa, năng lượng trong người hắn thật sự đang xói mòn.
Có lẽ lúc đầu tốc độ không lớn, nhưng gia tốc rất nhanh!
Nếu cứ tiếp tục như vậy. . .
Không đến một canh giờ, Sinh Sinh Bất Tức, Nguyên Khí Tràn Đầy cùng Chuyển Hóa đều sẽ bị kích hoạt, dùng đến đối kháng sinh mệnh lực xói mòn.
Không đến nửa ngày, có lẽ "xuất" cùng "nhập" sẽ lâm vào cục diện giằng co.
Không đến một ngày, hắn liền phải cắn thuốc bảo mệnh!
"So với lúc ở dưới biển sâu bị lóng nước rút lấy lực lượng, còn khoa trương hơn. . ."
Từ Tiểu Thụ cảm thấy tê cả da đầu, đây giống như đun nước nấu ếch, từng bước xâm chiếm, nếu thật không chú ý tới, đợi đến khi phát hiện không thích hợp, có lẽ đã cách cái chết không xa.
Tiếu Không Động nhìn mấy người một chút, thấy bọn họ đã bắt đầu cảnh giác mới nói tiếp:
"Ta ở trong mê cung gặp được mấy bộ thi thể, số ít không thành hình người, hiển nhiên là bị Hư Không Thị công kích."
"Nhưng đại bộ phận thi thể hoàn hảo, toàn bộ sinh mệnh lực bị xói mòn, bị rút khô."
"Ta nghĩ bọn họ tiến vào Tội Nhất Điện gặp phải Hư Không Thị, muốn lấy tĩnh chế động, hành sự tùy theo hoàn cảnh, sau đó phát hiện bản thân không thể động đậy."
Mộc Tử Tịch bị dọa đến mức lập tức móc ra một viên đan dược, bỏ vào trong miệng bổ sung sinh mệnh lực, hàm hồ nói: "Đây chính là nói, thời gian lưu cho chúng ta không còn nhiều?" Nàng cũng là Luyện Đan Sư.
"Không nhiều, cũng không ít, chúng ta hẳn còn thời gian ba ngày, nếu như không bị người ngáng chân." Tiếu Không Động nhìn mấy người một chút, nói ra đánh giá chính xác, dù sao trong đội ngũ bọn họ không có người bình thường.
Ngáng chân?
Từ Tiểu Thụ nhạy cảm bắt được hai chữ này, ánh mắt lóe lên.
Tiếu Không Động trông lại, trầm ngâm nói ra: "Ta phát hiện hai người, Khương thị Bán Thánh, người đeo mặt nạ Diêm Vương màu cam, Thiên Nhân Ngũ Suy, bọn họ đã bắt đầu đi đến chỗ chúng ta, tìm kiếm đầu nguồn hư không tiểu kiếm. . . ta đã giải tán hư không tiểu kiếm xung quanh.
Khương Bố Y?
Từ Tiểu Thụ lập tức nhìn tới tiểu sư muội, nhịp tim có hơi gia tốc, lão già kia lại tới?
Về phần Thiên Nhân Ngũ Suy. . . người này là ai?
"Ngươi có tìm được phương hướng cụ thể?" Mai Tị Nhân lên tiếng hỏi ra vấn đề mấu chốt, ông ta không quan tâm người đến là ai, chỉ quan tâm mục tiêu cuối cùng nhất có thể đạt thành hay không.
Tiếu Không Động lắc đầu.
Ngã rẽ liên miên bất tận, không có phần cuối. . .
Mê cung này lớn đến mức không có biên giới, y không thể cho ra đáp án khẳng định được.
"Có lẽ đề nghị vừa rồi của lão sư, là một lựa chọn không tồi." Từ Tiểu Thụ hướng Tị Nhân tiên sinh nói ra, cảm thấy dùng một kiếm bổ đại điện, kích phát hết thảy không biết, là phương thức giải quyết vấn đề đơn giản nhất.
Đã không thể dùng xảo lực. . .
Vậy liền dùng man lực!
Đúng lúc này, toàn bộ mê cung Tội Nhất Điện phát ra một tiếng oanh vang thật lớn, không gian bắt đầu rung động.
Tường cao rạn nứt, vết nứt liên miên kéo dài như mạng nhện.
Không gian vặn vẹo, bóng người sai lệch, tựa hồ hết thảy quy tắc đều trở nên rối loạn, đang bắt đầu thiết lập lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Mộc Tử Tịch nhanh chóng xích lại gần sư huynh, có hơi khủng hoảng dị biến phát sinh.
"Đừng sợ, chúng ta có Tị Nhân tiên sinh. . ." Từ Tiểu Thụ nhìn quanh hai bên, đưa tay chộp tới, cảm thấy vẫn không yên lòng, nhân tiện nói: "Hay là ngươi trở về thế giới Nguyên Phủ trước đi, ta sợ mê cung đột nhiên chơi chiêu truyền tống ngẫu nhiên, vậy liền xong đời. . ."
"Vút" một cái, Từ Tiểu Thụ nắm lấy tay tiểu sư muội, thế nhưng trước mắt lại trở nên mơ hồ, tựa hồ có thứ gì đó thay đổi.
Tị Nhân tiên sinh, Tiếu Không Động vốn đang đứng bên cạnh, chớp mắt không thấy đây.
Thông đạo mê cung vốn rộng rãi thoáng đãng, hai bên tường cao chót vót, lúc này lại biến thành vách tường cổ lão, phía trên thậm chí còn có khắc bích họa.
"Đây là?" Con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại, không thể nào, ta miệng quạ đen?
Lúc này, hắn nhạy cảm phát hiện bàn tay nắm lấy tay tiểu sư muội, truyền đến cảm xúc không thích hợp. . .
Không phải xúc cảm da thịt tinh tế kiều nộn, bão uẩn sinh cơ đặc hữu của tiểu sư muội, mà là xúc cảm lông vũ cứng rắn, giống như mình đang nắm lấy một con chim.
"Xoát!"
Từ Tiểu Thụ lập tức quay đầu.
Trong tích tắc ngoái nhìn, khuôn mặt hắn không chút vết tích hoàn thành Biến Hóa, đây vừa là biểu hiện lo nghĩ, vừa là thiên phú bảo mệnh hắn mài dũa ra được thông qua các loại nguy cơ sinh tử.
Người bên cạnh tựa hồ đồng dạng kinh dị, quay đầu lại, thân thể cũng xoay theo.
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy khuôn mặt mỹ nhân kinh diễm tuyệt luân.
Môi đỏ chu nhuận như anh đào, mũi cao, hai bên da thịt tuyết trắng, thế nhưng đôi mắt bị mũ trùm che khuất không nhìn rõ được.
Đơn thuần nửa gương mặt dưới, đã rất động lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận