Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2384: Biến Thiên (2)

Chương 2384: Biến Thiên (2)Chương 2384: Biến Thiên (2)
Lão Ô Quy gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, Nhiêu Yêu Yêu thật nên giết."
Ánh mắt Bạch Trụ cung chủ có thêm chút thần thái, giống như hồn phách trở vê, nắm chặt hai chân, phủ váy xẻ cao xuống, ngồi nghiêm chỉnh, trang trọng nghiêm túc nói:
"Được rồi, nói chính sự, mặc kệ người phái chủ chiến, sự tình Nhiêu Yêu Yêu thánh vẫn, ngươi đã điều tra ra là ai làm hay chưa?" Nàng giống như biến thành người khác.
Lão Ô Quy thở dài một hơi, Bạch Trụ cung chủ "chân thực" ngủ say, Bạch Trụ cung chủ “dối trá" trở về, quá tốt rồi.
"Nghe nói là Từ Tiểu Thụ."
"Chính là Thánh Nô Thụ gia mới nổi gần đây?" Bạch Trụ cung chủ hỏi.
"Vâng."
"Hừ, người của Bát Tôn Am, không biết có phản cốt hay không, sau này lão tử có thời gian nhất định đến tìm hắn, Tiêu Đường Đường nói có thể cân nhắc, nhưng đào được hay không thì không biết... " Bạch Trụ cung chủ nhíu mày, khoát tay chặn lại, nói tiếp: "Trước không nói chuyện này, Phong Tiêu Sắt bên kia thế nào?"
"Bặt vô âm tín."
"Hai người đều tại Hư Không Đảo... Từ Tiểu Thụ có thể trảm Nhiêu Yêu Yêu, xem ra đã tìm được đại cơ duyên! Cho nên hắn khả năng cao đã chạm mặt với Phong Tiêu Sắt, đỉnh phong trên đảo chỉ có mấy người kia... . chờ Phong Tiêu Sắt trở về, lại hỏi y Từ Tiểu Thụ là người như thế nào."
"Chỉ cần hắn có thể trở về." Lão Ô Quy đã dám mở miệng trêu đùa. "Vớ vẩn!" Bạch Trụ cung chủ mỹ mâu liếc ngang, trừng lão rùa đen bên cạnh, nhưng nàng không giận, ngược lại nhìn tới một người bên dưới.
"Ô Hạ... ài, nén bi thương, Nhiêu Yêu Yêu chết rồi, việc này tuy đại khoái nhân tâm, nhưng ngươi không cách nào tự mình báo thù.'
"Lão tử cam đoan với ngươi!"
Bạch Trụ cung chủ vỗ bộ ngực cao vút, không cố ky sóng nước dập dờn, động tác thô kệch như mãnh hán khôi ngô, mạnh mẽ nói: "Tương lai có hành động, nhất định mang theo ngươi, Hồng Y ngươi tùy ý giết, giết thống khoái thì thôi!
"Vâng." Ô Hạ nỗi lòng không tốt, trâm mặc ít nói.
Bạch Trụ cung chủ cũng không nhiều lời nữa, nhìn mấy người bên dưới, ánh mắt loé lên vẻ nguy hiểm:
"Đám người này, phải thu thập một phen mới được, lão tử tốt xấu cũng là cung chủ.. “
"Phong Tiêu Sắt không tại, thế hệ thanh niên đều không phái đại biểu tham dự, ha!"
Sát cơ trong mắt Bạch Trụ cung chủ tăng cao, bỗng nhiên ưỡn ngực ợ ra một hơi rượu, thần thái trang nghiêm lập tức không còn:
"Hắc hắc hắc, lão Ô Quy, ngươi nói Từ Tiểu Thụ mãnh như vậy, liệu có tuấn tú hay không?”
"Đúng rồi, ngươi mau đi thúc giục Bán Nguyệt Cư tuyên dương chiến tích của tai"
"Bọn hắn tuyên truyền Bát Tôn Am. . . nấc, ra sức như vậy, tuyên truyền lão tử, chẳng khác gì vắt sữa, vắt từng chút từng chút, còn mẹ nó không ra, thứ trời đánh!" "Còn nữa, còn nữa. .. ngươi qua đây, lui lại làm gì?”
"Ơ?" Lão Ô Quy rất sợ, nhưng không thể không theo.
Quả nhiên, Bạch Trụ cung chủ bắt lấy, đột nhiên ưỡn ngực, hơi ngửa đầu, trong ổ bụng có dòng nước chảy ngược.
"QOel"
Lão Ô Quy đáng thương -
Tây Vực.
Thâm sơn, rừng già, miếu cổ.
Một vị tiểu sa di không tới mười một, mười hai tuổi nắm lấy côn gỗ dài, hấp tấp chạy vào trong miếu.
Nhìn quanh một vòng, phát hiện không ai, tiểu sa di cúi đầu xá tượng Phật, uốn éo cái mông chạy ra ngoài, trường côn khẽ chống liên bay lên đỉnh miếu cổ.
"Phương trượng! Phương trượng! Bọn họ nói Nhiêu Yêu Yêu thánh vẫn, Nhiêu Yêu Yêu là ai, là khách hành hương ư?”
Tiểu sa di lo lắng nhìn Hữu Hỉ phương trượng đang ngồi trên mái cong, dáng người mập mạp, bụng bự phúc hậu, sợ ông ta nhúc nhích làm sập mái ngói, rơi xuống viên tịch.
Hữu Hỉ phương trượng rõ ràng mập như vậy, ông ấy không nhận ra ư?
Vì sao luôn thích ngồi ở đây, chỗ này vừa cao vừa nguy hiểm?
Tiểu sa di không dám hỏi.
Lần trước hỏi mấy vị sư thúc khác vấn đề này, luôn bị gõ đầu, búng trán, đau lắm! Hữu Hỉ phương trượng để hở bụng to, râu trắng mắt hiền, ngấn thịt trên mặt luôn bày ra biểu lộ vui tươi hớn hở, dùng tay lớn vuốt đầu tiểu sa di, hòa ái nói:
"Ta biết rồi, tiểu Bất Bi."
"Nhưng con không thể đi lên, bị sư thúc Giới Luật Đường nhìn thấy, bọn họ sẽ phạt con đi gánh ba ngày nước, biết không?"
"Không thương không sợ, hiện tại Bất Bi đã có thể gánh nước mười ngày!" Tiểu sa di gông cơ bắp trên tay lên.
"Người xuất gia không nói dối."
"Hữu Hỉ phương trượng! Con thật không có gạt người!"
"Ồ, con lợi hại như vậy? Phương trượng không tin, con đi gánh thử cho phương trượng xem?”
"Hừi! Đi thì đi!" Tiểu sa di nhíu mũi, kém chút nhảy xuống, rất nhanh liền phát hiện chứng minh cần tới mười ngày, thế là hắn bĩu môi tức giận nói: "Hữu Hỉ phương trượng lại lừa Bất Bi, Bất Bi không hoan hỉ!"
"Ha ha ha... " Phương trượng cứ như vậy vuốt đầu hắn, nhìn mặt trời lặn phía tây, nhìn xem hôn.
"Phương trượng phương trượng, mỗi ngày người đều ngồi ở chỗ này, người đang nhìn gì vậy?" Tiểu sa di nghi ngờ hỏi.
"Nhìn mặt trời lặn."
"Mặt trời lặn tuy đẹp, nhưng. . . liên miên bất tận, có gì đáng xem?” Tiểu sa di chống nạnh bày ra bộ dáng ông cụ non, như trưởng bối đang phát biểu.
Phương trượng cười cười, ấm áp nói: "Ta dụng tâm xem mặt trời lặn, ráng chiều thay ta nhìn hắn, tâm ta mỗi ngày mỗi khác, ráng chiều mỗi ngày mỗi khác, hắn liền có muôn vàn biến hóa, nếu như hắn chọn quay đầu, ráng chiều sẽ thay ta đón hắn về nhà."
"Hữu Hỉ phương trượng,'Hắn' là ai?" Tiểu sa di không hiểu vò đầu, đại nhân nói chuyện, hắn căn bản nghe không hiểu, chỉ hiểu một chữ "Hắn'.
"Là Hữu Oán sư thúc."
"ỒI Là sư phụ của Bất Nhạc sư huynh! Con biết ngài ấy, ngài ấy không phải đang trấn áp đại ma đầu ư?"
"Không sai, hắn đang trấn áp một tôn ma đầu rất lớn, cực kỳ lớn, hắn sớm nên về nhà."
Trên mặt Hữu Hỉ phương trượng không thấy ý cười, ráng chiều phản chiếu ra đôi mắt tang thương, có thêm mấy phần hoàng hôn sầu khổ,'Hắn, sớm nên về nhà."
"Hữu Oán sư thúc không thể trở về ư, ngài ấy mệt mỏi liền có thể tùy thời trở vê nha!" Tiểu sa di nghiêng đầu, nắm quyền/'Con có thể thay ngài ấy trấn áp đại ma đầu, con rất lợi hại!"
Hữu Hỉ phương trượng sờ trán tiểu sa di, nhìn mặt trời lặn ở phía Tây, sắc trời tối dần, chỉ cười cười không nói lời nào.
Tiểu sa di lại vò đầu, nhưng rất nhanh nghĩ đến chủ đề lúc đầu, lo lắng hỏi:
"Bụng Bự phương trượng, bọn họ nói Nhiêu Yêu Yêu thánh vẫn sẽ có ảnh hưởng, liệu có ảnh hưởng đến chúng ta hay không? Trên sách nói, chúng ta đang ở một nơi rất xa."
"Sẽ"
"Cụ thể ảnh hưỡng thế nào?"
Hữu Hỉ phương trượng không trả lời, ngôi xổm xuống.
Tiểu sa di nơm nớp lo sợ mái nhà không chịu được, nhưng chúng gánh nổi, vẫn chưa viên tịch.
"Con nhìn." Bụng Bự phương trượng ngồi xổm, ôm tiểu sa di, chỉ hướng bầu trời rực rỡ phương xa dần tối, nói: "Sau khi mặt trời lặn, sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Sẽ xảy ra chuyện gì?" Tiểu sa di không hiểu.
"Sau khi mặt trời lặn, sẽ biến thiên."
"Ồ? Biến thành màu đen? Đơn giản như vậy? Vấn đề này con biết, Bụng Bự phương trượng, người mau hỏi lại!"
"Được được, vậy ta hỏi con, sau khi mặt trời lặn, khi nào bình minh?"
"Ách. .. con nói không phải vấn đề này!"
"Vậy con trả lời vấn đề phức tạp này trước đi."
"Ách, để còn ngẫm lại. .. đáp án là, ngày mai?"
"Ngày mai?"
"Đúng, ngày mail"
"Ha ha ha, hay cho ngày mai, đáp án rất tốt, vậy ta lại hỏi con, từ trời tối đến bình minh, chúng ta nên độ như thế nào?"
"Đi ngủ?"
"Đúng rồi, con còn chờ cái gì, không cảm thấy buồn ngủ ư?"
"Úc, đi ngủ. .. ngủ một giấc, mọi thứ liền sẽ tốt hơn? Hữu Oán sư thúc cũng sẽ trở vê?"
"Sẽ... Gió chiều thổi qua râu dài bạc trắng trên mặt Hữu Hỉ phương trượng, lão phương trượng tựa hồ già đi rất nhiều.
Ông ấy nhìn bầu trời tối đen, mỉm cười vuốt râu nói:
"Nhân sinh như mộng, chỉ cần tỉnh lại, ngày mai. .. rồi sẽ tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận