Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1049: Tiên Thiên Nghiền Ép (1)

"Thấy máu!"
"Nhất kiếm phong hầu!"
Người xem nhất thời sôi trào.
Một kiếm này của Từ Tiểu Thụ quá mạnh, tu vi tuyển thủ ở đây lại quá yếu, căn bản không thể nào nhìn ra được ảo diệu bên trong.
Bọn họ chỉ có thể mơ hồ suy đoán, Từ thiếu dùng tốc độ nhanh tới cực điểm, cộng thêm thủ đoạn tăng phúc không biết, khiến cho Thánh Thể phòng ngự, dưới thất phẩm linh kiếm, trở thành trang giấy mỏng.
Nhưng suy đoán của bọn họ, quả thực sai lệch quá nhiều.
Chỉ đơn thuần dựa vào tốc độ cùng công kích, sao có thể phá vỡ Thánh Thể phòng ngự?
Về phương diện chủ quan, đại đa số người đều không thể tin nổi.
Nhưng cái gọi là vô tri, không gì hơn này, dưới gầm trời, không phải chiêu thức càng hoa lệ, uy lực mơi càng mạnh mẽ.
Có đôi khi, tu luyện một chiêu thức bình thường nào đó đến cực hạn, nó cũng sẽ biến thành thủ đoạn chí mạng.
Đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, sở dĩ hắn có thể siêu thoát tầm mắt tuyển thủ trong sân, chính là nhờ vào Nhanh Nhẹn cấp bậc Tông Sư.
Cộng thêm trong quá trình di chuyển, thỉnh thoảng chèn thêm Tiêu Thất Thuật, quấy rối phán đoán của mọi người.
Hư thực kết hợp, người càng muốn phân tích chiêu thức của hắn, càng sẽ rơi vào ngõ cụt.
"Tiểu hỏa tử, ngươi đã nghĩ ra một kiếm kia hay chưa?" Từ Tiểu Thụ dưới sân một thức đắc thủ, liền bắt đầu tao khí.
Hắn cứ như vậy mang theo kiếm, bễ nghễ hướng La Ấn cách đó không xa, nhìn đối phương gắt gao che yết hầu phun máu, không chỉ không xuất thủ, còn khách khí chờ La Ấn suy ngẫm.
"Ngô. . . "
La Ấn căn bản nói không nên lời.
Một kiếm vừa rồi quá tà môn, nhất là sau khi nó kết thúc, lưu lại lực lượng quỷ dị trên cổ mình.
Vừa giống kiếm khí, lại như kiếm ý, không vung đi được, không hóa giải được.
Nhất kiếm phong hầu, nhưng năng lực tự lành của Thánh Thể, bình thường đều có thể khiến vết thương nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nhưng có lực lượng quỷ dị kia tại, đừng nói phục hồi, cho dù La Ấn đùng đủ loại thủ đoạn, cũng không làm gì được cỗ lực lượng kia.
Từ Tiểu Thụ híp mắt không có hảo ý cười.
Hắn biết đó là kiếm niệm.
Là cảm ngộ vượt thời đại của Đệ Bát Kiếm Tiên.
Là kết tinh kiếm đạo đại thành.
Lực lượng như thế, đừng nói La Ấn chỉ là một tiểu Tiên Thiên chưa trải sự đời, cho dù có tu vi cao hơn, chỉ cần không phải cổ kiếm tu, chưa tiếp xúc với tri thức phương diện này.
Có lẽ đến chết, cũng không biết mình chết như thế nào.
Bởi vì, trong kho lưu trữ tri thức của bọn họ, rất có thể không có khái niệm "Kiếm niệm".
"Đã không nghĩ ra, vậy liền cảm thụ nhiều một chút."
Từ Tiểu Thụ thở dài một tiếng, cúi đầu, mấy sợi tóc sau tai lay động.
Hắn lần nữa chỉnh tốt tóc, sau đó, linh nguyên bao động, gió thổi qua, thân ảnh hắn chớp mắt biến mất.
"Lại tới?"
Khán giả có chút run rẩy.
Nhìn cách làm của Từ thiếu, hẳn là một thức thành công, liền không muốn dùng đến chiêu thứ hai, muốn La Ấn mơ mơ hồ hồ chết đi?
"Thế này cũng quá. . . buồn nôn người đi?!"
Cái gọi là "khẩu hiềm thể chính trực", cùng lắm chỉ thế mà thôi.
(Editor: "khẩu hiềm thể chính trực" = miệng nói một đằng, thân thể lại phản ứng một nẻo)
Người xem một bên phỉ nhổ thủ đoạn của Từ thiếu, một bên bất giác mong đợi truyền nhân Bán Thánh, rốt cuộc sẽ hành hạ La Ấn đến chết như thế nào.
Quả nhiên. . .
"Xuất hiện!"
Trong nháy mắt, lập tức có người chỉ tới một hướng khác trên lôi đài.
Thân ảnh Từ thiếu đột nhiên xuất hiện ở nơi đó.
Một bước, hai bước, ba bước. . .
"Tây Phong Điêu Tuyết."
Thậm chí có người xem giúp Từ thiếu đọc lên danh tự.
Càng có người bắt chước rập khuôn gia hỏa này, sau khi thu kiếm vuốt vài sợi tóc rối.
"Xùy!"
Không chút huyền niệm, La Ấn bị đau đớn áp chế không thể động đậy, từ vai phải đến eo trái, một vòng tia máu bắn ra.
"Phốc!" La Ấn miệng phun máu tươi, chân đã sắp không chống đỡ nổi thân thể, kém chút quỳ phục xuống đất.
"Đã nghĩ ra chưa?" Từ Tiểu Thụ quay đầu lại hỏi.
La Ấn một mặt dữ tợn, thần sắc đều đã thay đổi.
Lần này không chỉ trên cổ truyền đến đau đớn, kiếm ý quỷ dị lưu lại trên người, lại đang thẩm thấu một tia lực lượng hàn băng vào trong khí hải.
Thân thể y bắt đầu co rút, giống như là bị đông cứng, có hơi phát tím.
"Ài!"
Từ Tiểu Thụ nhìn ánh mắt mông lung của La Ấn, thở dài một tiếng, không có nhiều lời, quay người lại, cúi đầu, thân hình lần nữa tiêu thất.
"Lại tới! Hắn lại tới!"
"Ta kháo, đây cũng quá nhục nhã người đi, sao La Ấn không phản kháng? Đổi thành ta cũng không nhịn được. . . "
"Đúng vậy, quả thực khinh người quá đáng!"
"Tới, tới, một bước, hai bước, ba bước. . . Tây Phong Điêu Tuyết. . . "
"Ngọa tào, ta thật phục Từ Đa, tao khí đến không biên giới!"
"Ta có dự cảm, qua tối nay, một thức Tây Phong Điêu Tuyết này, sẽ dương danh toàn bộ Đông Thiên Vương Thành."
Tuyển thủ trên đài đã bắt không không gánh nổi áp lực.
Từ thiếu rõ ràng không chỉ kiếm hướng bọn họ, nhưng giờ phút này, trong lòng mọi người đều sinh ra cảm giác bất lực nồng đậm.
Thế này làm sao phá?
Từ thiếu vừa xuất kiếm, ngay cả bóng dáng đối phương mình cũng không nhìn thấy, đây có khác gì đặt mệnh mình ở trên thớt, tùy ý hắn chặt chém?
Lúc đầu còn có người nghĩ chỉ cần phòng hộ cổ, chẳng phải được rồi sao?
Nhưng đây có khác gì bịt tai trộm chuông, bởi vì Từ thiếu căn bản không chỉ chặt cổ, toàn thân cao thấp, chỉ cần bại lộ trong không khí, hắn đều có thể chặt.
Thánh Thể La Ấn còn tao ngộ kết cục như vậy, mấy tên Tiên Thiên phổ thông bọn họ, có thể làm được gì?
Cho dù lấy ra tất cả vốn liếng, nhưng ở trong mắt Từ thiếu, toàn thân cao thấp, không có chỗ nào không phải là sơ hở?!
"Đã nghĩ ra chưa?"
Từ Tiểu Thụ lần nữa thu kiếm.
Lần này, hắn lưu lại cho La Ấn, là vết thường từ vai trái đến eo phải.
Lúc này hai vòng vết thương trước sau đan xen, vô cùng đối xứng.
"Ta. . . "
Khuôn mặt La Ấn đã chuyển sang màu tím.
Y nói không nên lời, chỉ có thể kiệt lực chống cự tổn thương một kiếm này mang đến, cùng với kiếp lực hệ Băng không hiểu.
Nói thật, La Ấn không biết đây có phải kiếp lực thật hay không.
Nhưng Thánh Thể vượt qua thiên đạo, nếu không phải kiếp lực vượt trên Trảm Đạo, sao có thể không kháng được?
"Vẫn không nghĩ ra?"
Từ Tiểu Thụ không có ý định thu tay lại.
Hắn thấy La Ấn không có ý định từ bỏ, khẳng định là còn có bài tẩy, lúc này nhấc kiếm lên, không chút khách khí lần nữa biến mất ở trong mắt mọi người.
"Ôi mẹ ơi. . . "
Tiêu Vãn Phong nơm nớp lo sợ ngồi xổm ở trên nhánh cây, nhìn đạo đạo tia máu liên tục phun ra, nghe bốn chữ "Tây Phong Điêu Tuyết" mây trôi nước chảy.
Y cảm thấy mình đã không thể nhìn thẳng bốn chữ Tây Phong Điêu Tuyết này.
Có lẽ qua tối nay, ác mộng của đại đa số tuyển thủ trên sân, sẽ biến thành bốn chữ đơn giản này đi?
"Hắn, hắn vẫn luôn như thế?"
Tiêu Vãn Phong có chút không dám tin, hỏi cô nương song đuôi ngựa bên cạnh.
Mộc Tử Tịch lắc đầu: "Đừng sợ, hiện tại ngươi nhìn thấy, hẳn là thủ đoạn cấp bậc nhân gian."
"Cấp bậc nhân gian?" Tiêu Vãn Phong không hiểu.
"Ừm, là cấp bậc nhân gian."
Mộc Tử Tịch dựng thẳng đầu ngón tay: "Phía trên, ước chừng còn có cấp bậc địa phủ, cấp bậc địa ngục, cấp bậc luyện ngục. . . vân vân vân vân."
Cả người Tiêu Vãn Phong lảo đảo một cái.
Mấy chữ "Vân vân vân vân" kia, quả thật dọa y phát sợ.
Nếu như thủ đoạn điên cuồng trước mặt, vẫn chỉ là cấp bậc nhân gian, vậy vừa rồi. . .
Tiêu Vãn Phong nghĩ tới thủ đoạn Từ thiếu sử dụng đối với mình.
Oa!
Đúng là trò trẻ con!
Bạn cần đăng nhập để bình luận