Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 841: Chỉ Thế Thôi (2)

Giờ khắc này.
Thủ Dạ tin tưởng, đổi thành người khác tới, cũng không biết trong số những lời thiếu niên kia nói, câu nào là thật, câu nào là giả.
"Ngài không cần tin ta."
Từ Tiểu Thụ thành thật nói, dừng một chút, sau đó lên tiếng, "Ngươi nhìn vào mắt ta."
Thủ Dạ ngước mắt nhìn tới.
Hai mắt Từ Tiểu Thụ thanh tịnh, tựa như một cái ao cá trong veo, nhìn thấy cả đáy.
Mọi người đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Nhưng Thủ Dạ đột nhiên cảm thấy, tâm hồn Từ Tiểu Thụ giống như đại dương mênh mông.
Dựa vào hai cánh cửa sổ kia, ngươi chỉ có thể thấy được một góc nhỏ.
Vạn dặm hải vực bên ngoài, phần chìm của tảng băng thì sao?
Nếu là lúc trước, Thủ Dạ tự tin mình có thể trăm phần trăm nắm bắt tâm lý thanh thiếu niên không rành thế sự, tuyệt đối chuẩn xác.
Thế nhưng nhìn thiếu niên trước mặt, ông ta đột nhiên mất sạch dũng khí.
"Lão phu nhìn không thấu ngươi. . . "
Thủ Dạ bất lực nói ra: "Cho nên, lão phu sẽ không tin tưởng nửa câu ngươi nói, không, một chữ, một chữ lão phu cũng không tin!"
"Ta. . . " Từ Tiểu Thụ nghẹn một họng, có khổ không nói ra được.
"Đi với lão phu, muốn nguỵ biện, ngục tù Hồng Y sẽ cho ngươi cơ hội, hiện tại ngươi nói nhiều vô ích."
Thủ Dạ nắm chặt nắm đấm, thiên địa lập tức bị hác ám bao trùm.
Sau khi đã mất đi phán đoán, con đường duy nhất có thể đi, chính là y theo sơ tâm, mang Từ Tiểu Thụ về.
Ngục tù Hồng Y, mới là nơi tâm sự tốt nhất.
Muốn nói. . .
Đợi vào tù rồi nói!
"Ta đã nói, ta sẽ không đi với ngươi."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, "Tân Cô Cô là bằng hữu ta, cho nên ta cứu Quỷ Thú; Ngư Tri Ôn là bằng hữu ta, cho nên ta không giết nàng."
"Những chuyện ta làm, đều không thẹn với lương tâm, ta không muốn dính líu quan hệ với bất kỳ thế lực nào, cũng không muốn bị lời nói của ai mê hoặc."
"Dùng đôi mắt mình nhìn, đi con đường mình chọn, chỉ thế thôi!"
Thủ Dạ nghe thế rất cảm động.
Tiểu tử ngươi, liên hệ với mấy thế lực kia, còn ít sao?
Thủ Dạ thả lỏng tay ra: "Từ Tiểu Thụ, sai lầm lớn nhất đời này của lão phu, chính là gặp ngươi ở đại môn phủ thành chủ."
Nếu không có ngươi, đầu Quỷ Thú kia. . .
Thủ Dạ nặng nề nhắm mắt lại.
"Không, đây không phải sai lầm."
Từ Tiểu Thụ chém đinh chặt sắt nói: "Đó là may mắn!"
". . . "
Tràng diện an tĩnh hồi lâu.
Thủ Dạ chậm rãi đưa tay ra: "Chớ tiếp tục giãy dụa."
"Ta không có giãy dụa."
Từ Tiểu Thụ lật tay móc ra băng điêu Lộ Kha, "Ngươi muốn bắt ta, ta liền bóp nát y."
Thủ Dạ: ? ? ?
Khóe miệng ông ta lần nữa co quắp, gân xanh trực tiếp bạo khởi.
Từ Tiểu Thụ. . .
Hay cho Từ Tiểu Thụ ngươi!
Lão phu biết ngay, trên đời sao lại có hai người giống nhau đến như vậy?
Ở trong không gian cổ tịch, sớm bắt ngươi lại mới phải!
"Ta không giết y."
Từ Tiểu Thụ khẩn thiết nói ra: "Những chuyện ta làm, đều vì mọi người, các ngươi không giải quyết được Thuyết Thư Nhân, bằng hữu ta phải chết."
"Ta có thể làm sao?"
"Ta cũng muốn sống tạm bợ, nhưng ta phát hiện, ta không làm được."
"Ta đứng ra, thế nhưng. . . "
Từ Tiểu Thụ bất lực nhìn trời, "Ta chỉ là một tên Tiên Thiên, các ngươi sẽ nghe ta nói sao? Ta có ý tưởng, các ngươi sẽ để ta áp dụng sao? Ta dám quát Thuyết Thư Nhân, các ngươi dám để ta làm thế không?"
"Ta chỉ muốn tìm kết quả tốt, chỉ thế thôi."
Từ Tiểu Thụ nuốt nước bọt, gật đầu nói: "Được chứ?"
"Không được."
Thủ Dạ lại lắc đầu.
Ông ta lý giải, cảm động lây, nhưng đồng thời, ông ta cũng sợ.
Ông ta sợ Từ Tiểu Thụ vẫn là Từ Tiểu Thụ kia, hoặc là Từ Tiểu Thụ đã không phải Từ Tiểu Thụ.
Ông ta sợ mình bị lừa.
Ông ta sợ Từ Tiểu Thụ, tâm khẩu bất nhất!
"Đi với lão phu, chờ mọi chuyện giải thích thông, nếu ngươi không có hiềm nghi, lão phu nhất định sẽ bảo vệ ngươi. . . "
"Ngươi đánh rắm!"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên quát lên, hơi dừng lại, sau đó tạ lỗi nói: "Thật có lỗi, là ta quá lời."
"Không sao, lão phu không quan tâm."
Thủ Dạ giang tay ra: "Đi với lão phu, Từ Tiểu Thụ, đừng tiếp tục phạm sai lầm, giao Lộ Kha lại cho ta."
"Ta không cược nổi a. . . "
Cái mũi Từ Tiểu Thụ đột nhiên chua chua.
Hắn biết Thủ Dạ hiểu cho mình, cũng cảm nhận được lão giả trước mặt khoan dung mình đến đâu.
Thế nhưng. . .
Theo ông ta trở về, không có khả năng!
Không nói Tân Cô Cô, không nói Tiêu Đường Đường.
Bên trong Nguyên Phủ, còn có Tham Thần, còn có một phần khế ước Quỷ Thú.
Một khi những thứ này bị lộ ra ánh sáng, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Thế nhưng. . .
Mình có thể không cứu sao?
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, cảm giác đối với thế giới này, mình nhỏ bé bất lực đến nhường nào.
"Tiền bối. . . "
"Lão phu không thể thả ngươi!"
Thủ Dạ trực tiếp ngắt lời, "Thánh Nô, Quỷ Thú, cùng những chuyện lừa gạt Từ Tiểu Thụ ngươi làm ra, truy đến cùng, chết chưa hết tội."
"Tiền bối!"
Từ Tiểu Thụ cao giọng đánh gãy: "Ta đã nói bao nhiều lần rồi, ta không chỉ vì mình, mà còn là vì. . . "
Hắn không nói được.
"Thánh Nô?" Lời nói xoay chuyển, Từ Tiểu Thụ khổ sở nói: "Ta biết ngài không tin, nhưng Thánh Nô muốn ta, ta phản kháng như thế nào?"
"Tại Thiên Tang Linh Cung, tại ngoại môn, lúc đó ta còn đang liều mạng tranh tài."
"Nhân gieo xuống"
"Quả liền kết."
"Thời điểm ta quay đầu nhìn lại, mọi thứ đã trở thành định cục. . . "
"Tang lão, đã là sư phụ ta!"
Ánh mắt Thủ Dạ ảm đạm.
Ông ta không tin.
Hốc mắt Từ Tiểu Thụ đột nhiên đỏ lên.
"Quỷ Thú?"
"Quỷ Thú ta có thể làm sao?"
"Tín niệm Hồng Y các ngươi, Từ Tiểu Thụ ta đã từng nói qua, ta không tán đồng!"
"Quỷ Thú ta tiếp xúc, có tàn ác hung bạo, sát tính thành thói, nhưng cũng có hoạt bát đáng yêu, có tình có nghĩa!"
"Ngài dám nói, ngài nhìn thấy Quỷ Thú Ngưu Đầu Nhân liều mạng, cùng Bát Dực Xích Song Long Mãng mất đi lý trí, trong lòng không có một chút ba động nào?" Từ Tiểu Thụ gầm thét.
Lão phu có. . .
Thủ Dạ âm thầm trả lời, nhưng đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Đáng chết, nên diệt tuyệt, cho dù có tỏa ra dư quang thế nào, cũng chỉ là sống tạm, bất lực phản kháng mà thôi.
Đáng để đồng tình.
Nhưng chỉ cần là một tên Hồng Y hợp cách, đều sẽ không vì những thứ này mà lưu thủ.
Từ Tiểu Thụ nổi giận.
Hắn nhìn thần sắc Thủ Dạ, liền đoán ra được nội tâm của ông ta.
"Nhưng ta thì sao?"
Hắn gầm thét, rống giận: "Ta cũng chỉ giống như đại bộ phận người bình thường, tiến vào Ly Kiếm thảo nguyên, tìm kiếm cơ duyên mà thôi."
"Ai có thể ngờ được, Thuyết Thư Nhân đang đợi ở đó, còn chuẩn bị sẵn không gian cổ tịch."
"Bọn họ chết. . . "
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến thế hệ thanh niên bởi vì thủ đoạn của Hồng Y, bởi vì Thuyết Thư Nhân mà mất đi liên hệ.
"Ta thì sao?"
Hắn hỏi ngược lại: "Ta vào không gian cổ tịch, ta chưa chết, ta cũng không muốn chết!"
"Những chuyện ta làm, đường đường chính chính, hy sinh nhỏ, thành toàn lớn, mọi người cùng nhau đi ra."
"Thuyết pháp tự tư. . . "
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm một chút, nặng nề nói: "Ta là vì chính ta! Ta là muốn sống sót, chỉ thế thôi."
"Có lỗi sao?!"
Không sai. . . Thủ Dạ nặng nề nhắm mắt lại, nhưng mà. . .
"Ta chỉ muốn sống sót mà thôi. . . "
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến Bạch Quật, nghĩ đến phủ thành chủ, nghĩ đến Thiên Tang Linh Cung, đột nhiên có chút lệ nóng doanh tròng.
Hắn nghĩ tới Tân Cô Cô.
Cũng nhớ đến lúc mình nằm trên giường bệnh tứ cô vô thân.
Cảm xúc kiềm chế như mãnh thú gầm thét, đột nhiên bị hồi ức nhu hòa, âm thanh Từ Tiểu Thụ hạ thấp xuống, tự hỏi bản thân.
"Ta chỉ muốn sống sót, muốn có thêm bằng hữu, chỉ thế thôi."
"Như thế, là sai sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận