Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 663: Rượu, Không Phải Dùng Để Tăng Can Đảm (3)

"Lợi hại."
Nam tử lôi thôi khen một tiếng, trừng mắt chống đỡ.
Chiếc đũa đang bay đến đột nhiên bạo phát ra vô tận kiếm khí, đảo ngược ở trên hư không, bay ngược về phía Tang lão.
"Kiếm ý rác rưởi."
Tang lão đè ép nón lá, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng lên.
Một giây sau, ống đũa vừa mới hạ xuống mặt bàn nổ tung, toàn bộ đũa bên trong bay lên.
Mười mấy đạo hư ảnh thiêu đốt Bạch Viêm, bắn ra.
"Bành!"
Chiếc đũa đơn thương độc mã kia căn bản không ngăn được thế công khủng bố như thế, va chạm ở trên hư không, trực tiếp bị đâm nát, cuối cùng bị thiêu đến mức ngay cả tro cũng không còn.
"Xuy xuy xuy. . . "
Huyết hoa bay vụt.
Nam tử lôi thôi bị đau, buông chén rượu trong tay xuống.
Cúi đầu, nhìn mười mấy chiếc đũa gỗ thiêu đốt Bạch Viêm, cắm ở trong ngực.
Tay y cuốn Bạch Viêm dính phía trên.
Kiếm chỉ vạch một cái, di chuyển năng lượng nóng rực này vào trong hư không loạn lưu.
Sau đó cắn răng rút từng cây đũa ra, vô lực nói: "Tiền bối lợi hại, lập tức dạy cho ta biết đạo lý yếu không địch lại mạnh."
Tang lão nhìn y trầm mặc.
Yếu không địch lại mạnh. . .
Gia hỏa này, đến cùng tới đây làm gì?
"Ngươi tên gì?"
Ông ta hỏi lần nữa.
"Ta đã nói, tên không quan trọng, quan trọng là ngài say rồi."
Nam tử lôi thôi cẩn thận cắm đũa gỗ nhuốm máu trở về ống đũa, đứng dậy suy nghĩ một hồi, lại để xuống một miếng linh tệ, thành khẩn nói: "Sổ sách ta đã giúp ngài thanh toán, đi thôi, không cần phải bồi thêm một cái mạng."
"Thú vị, ngươi rất thú vị."
Tang lão cười: "Biết đạo lý yếu không địch lại mạnh, dưới chân còn có công cụ, vì sao ngươi lại không dùng?"
Ông ta nói xong, dời mắt xuống, ra hiệu cho y nhìn về phía bao tải.
"Không phải không dùng, mà là không cần thiết."
Nam tử lôi thôi kéo bao tải, bên trong lập tức truyền ra âm thanh đồ sắt "leng keng" va chạm.
Y đi đến trước bàn Tang lão đang ngồi, thở dài nói: "Đánh không lại chính là đánh không lại, ta biết mình có bao nhiêu cân lượng, cho nên không cần phải xuất thủ."
"Không thử, ngươi làm sao biết đánh không lại?"
Tang lão cười nhạt, "Nhiệt huyết tuổi trẻ đâu? Ném đâu hết rồi? Điểm này, ngươi còn không bằng đồ đệ ta."
"Tuổi trẻ. . . "
Nam tử lôi thôi than nhẹ một tiếng, lập tức dựng lên bốn ngón tay, nói: "Có người nhìn trẻ tuổi, thế nhưng thân thể đã không trọn vẹn."
"Đồng dạng. . . "
Y dừng một chút, chăm chú nhìn lão giả trước mặt, nói: "Có người nhìn thân thể kiện toàn, nhưng có phải miệng hùm gan sứa hay không, ta cũng không biết được."
"Ha ha ha!"
Tang lão cười to: "Trước khi săn mồi, chỉ có nhược cầm mới chần chờ không quyết, sợ đầu sợ đuôi; mãnh thú chân chính, luôn chọn thẳng tiến không lùi!"
"Một lòng chịu chết có đúng không?"
Nam tử lôi thôi khó hiểu nói: "Đây không phải hành vi của xuẩn thú hay sao?"
"Ngươi nghĩ quá nhiều."
Tang lão đồng dạng vỗ bàn đứng dậy, vừa định nói chuyện, đột nhiên không nói, quay đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.
Một cột sáng xông thẳng cửu thiên.
Thoáng cái, khí lưu xua tan mây trời, tựa như thiên thần hạ phàm.
"Ông!"
Thập lý trường nhai, kiếm minh tề ngâm.
Màn cửa quán rượu đột nhiên lắc lư.
Cho dù là tiểu nhị, giờ phút này cũng biết.
Một trong thất Kiếm Tiên đương thời, Cẩu Vô Nguyệt, đã đến Thanh Long Thành.
"Ta nên rời đi."
Tang lão vỗ vỗ bả vai nam tử lôi thôi, "Tuổi trẻ tài cao, nên làm chút chuyện có ý nghĩ, như thế. . . "
Ông ta đánh giá trang phục người trước mặt, lắc đầu cười nói: "Ăn mặc như thế, cho dù giống, cũng không "phải"!"
"Ta đã nói, từ trước đến này ta chưa từng "giống", ta "phải"!"
Nam tử lôi thôi trừng mắt nhìn, tựa hồ tức giận.
"Được được."
"Ngươi "phải", ngươi tiếp tục "phải", lão phu không so đo với ngươi, sau này không gặp lại."
Tang lão vượt qua y, bước ra ngoài cửa.
Nam tử lôi thôi siết chặt nắm đấm, "Ngài không thể đi ra ngoài!"
"Trời đất bao la, chỉ là quán rượu, không phải lồng giam, hà cớ gì không thể ra?"
Tang lão cười to.
Mỗi lần bước ra một bước, khí thế của ông ta đều tăng lên một đoạn.
Cho đến khi bước tới cửa, quán rượu đã bắt đầu lung la lung lay, phảng phất sắp sụp đổ.
Tiểu nhị trốn ở sau màn cửa, thân thể đã sớm cứng ngắc.
Y nghe từ đầu đến đuôi, không lọt chữ nào.
Mặc dù không hiểu hai người kia đang nói gì, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến lời cuối cùng của đại thúc lôi thôi.
Giờ phút này.
Thất Kiếm Tiên Cẩu Vô Nguyệt đã tới.
Lão nhân muốn rời đi.
Làm gì?
Đáp án, không cần nói cũng biết!
"Ôi cha mạ ơi, lão bản, quán rượu của ngươi đến cùng đã hấp dẫn thần thánh phương nào?"
"Bọn họ. . . không, hắn, hắn muốn giết Vô Nguyệt Kiếm Tiên?"
"Chuyện này. . . CMN ta chỉ muốn tìm một công việc để mưu sinh, ta biết nhiều như vậy, liệu bọn họ có giết người diệt khẩu hay không?!"
"Xùy!"
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, màn cửa đột nhiên "xoẹt" một cái, bị chém đứt.
Tiểu nhị giật nảy mình.
Y nhìn nửa cái màn cửa đang nằm ở dưới đất.
Ý thức được vừa rồi một đạo kiếm khí chém qua, hành động bịt tai trộm chuông của mình đã trở nên vô dụng.
Do dự buông màn cửa xuống, tiểu nhị nhìn thấy một màn suốt đời khó quên.
Chỉ thấy bên trong quán rượu rách rưới, cái bàn trôi nổi, bát đũa tứ tán, tất cả đều phù không, tản ra vô tận kiếm khí màu trắng.
Mà mục tiêu của chúng nó, chính là lão đầu đội nón lá đã bước tới cửa.
"Sắc!"
Nam tử lôi thôi dùng ngón tay vạch xuống, vô số tạp vật phiêu phù ở trên hư không đều đồng loạt chém tới lão đầu.
"Cẩn thận!"
Tiểu nhị hò hét ở trong lòng.
Nếu như ở trong quán rượu xảy ra án mạng, đừng nói mình, ngay cả lão bản cũng không tránh được Cấm Vệ Quân Thanh Long Thành chấp pháp.
Hữu tâm cứu viện.
Nhưng bất lực xoay chuyển trời đất.
Tiểu nhị mềm oặt ngã trên mặt đất.
. . .
"Cái ngươi gọi là dĩ chúng địch quả, chung quy đã quá muộn. . . "
Tang lão lặng lẽ quay đầu, ở bên trong quán rượu u ám, chậm rãi nhấc nón lá lên.
Trong hốc mắt thâm thúy, hàn mang nở rộ, sau đó Bạch Viêm sáng rực.
"Xèo xèo."
Tiếng vang rất nhỏ xuất hiện giữa muôn vàn kiếm ý gào thét.
Thời điểm âm thanh này xuất hiện, vạn vật bị kiếm ý phụ thể, trực tiếp ầm vang rơi xuống đất.
Mà ở trước ngực nam tử lôi thôi, Bạch Viêm cháy lên, trong chớp mắt bao phủ toàn thân.
"Đây là. . . "
Nam tử kinh hãi.
Vừa rồi y rõ ràng đã cuốn hết Bạch Viêm.
Sao, thứ này có thể lần nữa cháy lên?
Mình chưa từng vận dụng một chút linh nguyên nào!
"Kiếm ý?"
Rất nhanh, con ngươi y co rụt lại, hoàn toàn minh bạch.
Bạch Viêm thiêu đốt, không chỉ linh nguyên hay nhục thân. . . mà còn cả kiếm ý!
"Không hiểu sao?"
Tang lão bật cười lắc đầu, "Đã ngươi muốn tới ngăn cản lão phu, vì sao ngay cả năng lực lão phu như thế nào, ngươi cũng không biết?"
"Tẫn Chiếu Thiên Viêm, không gì không thể đốt!"
Ông ta nói xong, đè ép nón lá, che phủ hơn phân nửa gương mặt của mình.
Mà Bạch Viêm cháy hừng hực trên người nam tử lôi thôi, theo hành động kia, trực tiếp nhập thể, thấm vào lục phủ ngũ tạng.
"Ngô!"
Nam tử kêu lên đau đớn, thất khiếu chảy máu.
Biết được Bạch Viêm lợi hại, đã có chỗ đề phòng.
Thế nhưng vẫn trúng chiêu.
Không chỉ như thế, Bạch Viêm rõ ràng có thể thiêu đốt vạn vật, thế nhưng sau khi tiến vào cơ thể, chỉ ngăn cách linh nguyên, thiên đạo, thậm chí là kiếm ý.
Thân thể, không chút tổn thương!
"Lão đầu kia, đối với thao túng hỏa diễm, đã đạt tới trình độ tinh diệu tuyệt luân như vậy rồi sao. . . "
Nam tử lôi thôi liều mạng chống đỡ.
Y muốn động.
Nhưng tay khẽ động, gân cốt mạch lạc liền bị đốt đoạn, sau đó khôi phục lại.
Kiếm ý muốn động, Bạch Viêm liền bám vào kiếm ý, trực tiếp đốt thành hư vô.
Thiên đạo khí cơ muốn động. . .
Thiên cơ mảy may không thể tiếp cận Bạch Viêm một phân một tất.
Rõ ràng Bạch Viêm đã nhập thể, thế nhưng nam tử lôi thôi phát hiện phạm vi mấy trượng xung quanh, mình căn bản không cảm nhận được một chút thiên đạo khí cơ nào.
"Bằng vào nhiệt độ, liền có thể khiến mọi thứ bốc hơi?"
"Đáng giận. . . "
Cạch.
Tang lão thu hồi ánh mắt, sải bước bước ra cửa.
Nắng chiều chiếu xuống, kéo bóng tường ra một đoạn thật dài.
"Nấc ~ "
Ợ một hơi rượu, Tang lão tựa hồ nhớ tới chuyện gì.
Ông ta quay đầu nhìn nam tử đang cuộn mình nằm ở dưới đất, không ngừng run rẩy, nói: "Đúng rồi, khi nãy ngươi hỏi vấn đền liên quan tới "rượu", lão phu còn chưa trả lời ngươi. . . "
Dừng một chút, Tang lão than khẽ.
"Rượu, không phải dùng để tăng cam đảm, mà là lợi khí sát nhân."
"Ở điểm này, ngay cả một chút tinh túy của hắn, ngươi cũng không bắt chước được."
"Dù sao, hắn đã bắt đầu uống rượu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận