Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1888: Chiến! Đến Một Khắc Cuối Cùng! (2)

Rắc!
Không gian bắt đầu rạn nứt.
Trên trường nhai, Từ Tiểu Thụ đi đến trước mặt chân dung Hư Không Tướng Quân hắn phát họa ra.
Ba người Mai Tị Nhân, Tiếu Không Động, Quỷ Bà, thậm chí không thấy được chân dung Hư Không Tướng Quân có động tác gì. . . có lẽ có, thế nhưng Từ Tiểu Thụ căn bản không kịp "vẽ ra".
Một giây sau.
"Ầm ầm — "
Thế giới huyễn cảnh do Từ Tiếu Không Động dùng Huyễn Kiếm Thuật chế tạo ra ầm vang sụp đổ, bức tranh trên trường nhai cũng bị lực lượng kinh khủng phá hủy, chớp mắt vỡ nát, hóa thành linh khí phiêu dật tứ phương.
"Phốc!"
Từ Tiểu Thụ giống như tao ngộ trọng kích, phun ra một ngụm máu, cả người bay ngược ra, ngay cả long lân Thánh Đế cũng bởi vì không cầm chắc bị tuột khỏi tay.
"Ài, đúng là làm ẩu mà!"
Mai Tị Nhân thấp giọng mắng một câu, lập tức nhìn ra Từ Tiểu Thụ vẫn chưa chết, chỉ là tinh thần, linh hồn gặp phải trọng kích, cả người hoàn toàn hỏng mất, ánh mắt tan rã, lục thần không tại, không có ba tháng, nửa năm, căn bản không thể khôi phục lại được.
Một giây sau, thân hình ông ta lóe lên, bay tới.
Lần nữa xuất hiện, Mai Tị Nhân đã thay thế vị trí Từ Tiểu Thụ đứng trước đó.
Tay trái xách lấy vương giả tìm đường chết Từ Tiểu Thụ, bảo hộ hắn ở sau lưng, tay phải giương cao thạch kiếm, trong mắt tràn đầy hàn ý.
"Linh hồn đã chết, cớ gì quấy phá?"
Vừa dứt lời, Kiếm Tượng phía sau chân đạp thập điện Quỷ Vương, đỉnh đầu vạn kiếm triều bái, tựa như cự nhân thức tỉnh đứng thẳng lên, cao tới có thể nâng trời.
"Thảo. . ." Nguyên bản thế giới Huyễn Kiếm Thuật tan vỡ, Quỷ Bà muốn nhân cơ hội này chạy trốn, phát hiện tình huống sau lưng có chút không đúng, nàng lập tức thu chân.
Một hơi sau, quái vật Kiếm Tượng kinh khủng còn chưa xuất thủ, đã sâu sắc lưu lại lạc ấn ở trong linh hồn nàng, khiến nàng kém chút phun lời thô tục.
"Đây là thứ quỷ gì?!"
"Đây là đồ vật vị lão Kiếm Tiên nhìn rất hòa ái kia tu luyện ra?"
"Lực lượng Bán Thánh, cùng lắm cũng chỉ như vậy đi!"
Quỷ Bà cảm giác bờ môi khô khốc, hai chân mềm nhũn.
Nàng chạy cũng không dám chạy, sợ mình vừa khẽ động, ánh mắt quái vật kia liếc qua, liền có thể cướp đi mạng nhỏ.
Kiếm Tượng sau lưng Mai Tị Nhân, lực lượng khác Quỷ Bà thấy không rõ.
Nhưng lực lượng thuộc về linh hồn nhất đạo, ở trong miệng cổ kiếm tu xưng là Quỷ Kiếm Thuật, Quỷ Bà liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Tuyệt đối hơn mình!
Chạy?
Cho dù chạy xa trăm dặm, ngàn dặm, vẫn nằm trong vạm vi công kích của thanh vô nhị kiếm trong tay Kiếm Tượng kia!
Muốn chạy? Dám chạy?
Chết cũng không biết chết như thế nào!
"Tâm Kiếm Thuật, cảnh giới thứ hai. . ."
Sau khi Mai Tị Nhân lộ ra Kiếm Tượng, căn bản không có ý định nương tay.
Ông tay biết Hư Không Tướng Quân chi linh ngay cả mình cũng không nhìn thấy, chớp mắt liền có thể phá tan linh hồn, tâm trí Từ Tiểu Thụ, sẽ đáng sợ đến cỡ nào, cho nên vừa xuất thủ liền dùng đến át chủ bài, một kiếm này vốn muốn lưu cho Khương Bố Y!
Nhìn không thấy có làm sao?
Ngươi cường đại lại như thế nào?
Cho dù ngươi căn bản không sợ chết, muốn tiếp tục xông lên công kích; hoặc là bị Kiếm Tượng dọa sợ, quay đầu bỏ chạy. . .
Một kiếm này, có thể thanh không sinh linh, tử linh các loại tồn tại trong phạm vi vạn dặm, ngươi công không công được, chạy không chạy được, chỉ có thể tiếp tục ở bên trong "Hư vô", yên tĩnh ngủ say!
Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ như vậy. . .
"Vút!"
Kiếm lãng vô hình tung hoành vạn dặm.
Kiến trúc cổ thành trên trường nhai đứng mũi chịu sào, vốn cao tới mấy trăm trượng, giờ phút này đồng loạt lơ lửng phiêu phù, chỗ vết cắt trơn nhẵn dị thường.
Kế tiếp, trong ánh mắt rung động của Tiếu Không Động cùng Quỷ Bà.
Lại một tiếng "Vút" nhỏ vang lên, thành lâu cổ lão to lớn, từng tòa từng tòa không cánh mà bay, tan biến không thấy!
Không có bạo tạc, không có vỡ vụn, càng không có hóa thành bột phấn sau đó mới biến mất. . .
Sự tồn tại của bọn chúng cứ như vậy bị xóa đi, tựa như chưa từng xuất hiện ở trên thế giới này.
Ngay cả ký ức. . .
Ký ức kiến trúc cổ thành ở trong đầu Tiếu Không Động, Quỷ Bà, cũng bắt đầu tan biến không thấy.
Ánh mắt bọn họ từ rung động đến bình thường.
Phảng phất thành lâu, trường nhai, cự nhân quốc gia cổ lão, từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, là một mảnh "Bình đài" vô cùng bóng loáng.
Sau lưng Mai Tị Nhân, thanh vô nhị kiếm trong tay Kiếm Tượng sát nhập ở giữa song chưởng, hóa thành một thanh trọng kiếm trong suốt hư ảo phiêu miễu, cao đến đâm rách mây xanh, sau đó từ trên thiên khung chém xuống.
Bản thân Mai Tị Nhân nắm nghiêng thạch kiếm, giản dị tự nhiên, lù lù bất động, không chút gợn sóng đọc lên danh tự Tâm Kiếm Thuật cảnh giới thứ hai:
"Bàn Nhược. . ."
"Lão sư chậm đã!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Từ Tiểu Thụ cuối cùng từ bên trong thế giới chấp niệm khôi phục lại.
Hắn vừa mở mắt, liền nhìn thấy Tị Nhân tiên sinh bởi vì mình thụ thương mà nổi giận, muốn dùng một kiếm xóa đi thế giới.
Tiếp tục quan sát, phát hiện dưới tình huống tất cả mọi người nhìn không thấy, cho dù đối mặt với một kiếm diệt thế, Hư Không Tướng Quân Hồng bị trọng kiếm đâm thủng ngực, nửa quỳ ngẩng đầu. . . thờ ơ!
Nó hoàn toàn không để ý tới Tị Nhân tiên sinh xuất ra một kiếm kia, hai đoàn quỷ hỏa âm u nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, tựa hồ ngoại trừ chấp niệm tử chiến đến cùng ra, còn có thêm một chút hiếu kỳ.
Đối với tên nhân loại nhỏ bé có thể nhìn thấy mình, tiến vào trong tinh thần chấp niệm, lại có thể tiếp nhận lực lượng Ma Thần, Hư Không Tướng Quân Cự Nhân tộc không chết, nó cảm thấy khá hiếu kỳ.
"Chiến!"
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, giống như đang phát tiết không cam lòng cùng phẫn uất trong nội tâm.
Từ Tiểu Thụ giật nảy mình, còn tưởng rằng nó cảm ứng được Tị Nhân tiên sinh xuất kiếm, muốn phản kích.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện là mình cả nghĩ, Hư Không Tướng Quân Hồng hô một tiếng này, không nhằm vào Tị Nhân tiên sinh, càng không nhằm vào mình, mà là xuyên qua thời không vô tận, gào thét với địch nhân lúc đó, đồng dạng là biểu hiện chấp niệm của nó.
Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác quét qua, phát hiện ngoại trừ mình ra, Tiếu Không Động, Quỷ Bà, thậm chí là Tị Nhân tiên sinh, đều không nghe thấy một tiếng này, giống như bọn họ không thể nhìn thấy Hư Không Tướng Quân Hồng vậy.
Hắn đưa tay, ngăn Tị Nhân tiên sinh chém xuống một kiếm này, nói khẽ: "Nó, không có ác ý."
"Xoát!"
Thanh vô nhị kiếm sát nhập thành trọng kiếm trong suốt trong tay Kiếm Tượng đổi chém thẳng sang cắt ngang.
Mai Tị Nhân xuất thủ chém ra Bàn Nhược Vô, thậm chí có thể trảm diệt lực lượng phản phệ do thu kiếm mang đến.
"Không có ác ý?"
Mai Tị Nhân trảm xong một kiếm mới dừng lại, lạnh nhạt nhìn tới, có kinh dị Từ Tiểu Thụ thân bị trọng thương, lại khôi phục được nhanh như vậy, đồng thời cũng có chút trách cứ lúc trước hắn làm ẩu.
Thế này còn nói không có ác ý?
Ngươi kém chút bị nó hại chết!
"Nó không có ra tay với ta, chỉ kéo ta vào trong thế giới chấp niệm, cảm thụ một chút kinh lịch không trọn ven khi nó còn sống gặp phải. . ." Từ Tiểu Thụ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, "Là ta quá yếu, chỉ một chút như vậy cũng không gánh được."
Mai Tị Nhân: ". . ."
"Ngươi muốn thế nào?" ông ta dứt khoát hỏi.
"Để ta tới xử lý." Từ Tiểu Thụ không có giải thích, lần nữa đi đến trước mặt Hư Không Tướng Quân Hồng nửa quỳ.
Hắn rốt cuộc phát hiện, hồn linh cường đại trước mặt, thật không thèm để ý tới hết thảy sự tình phát sinh ở thời đại này.
Quang mang cừu hận trong mắt nó, vẫn một mực nhắm vào kẻ địch thời đại kia, tồn tại kinh khủng ẩn thân bên trong vô tận ma khí, cho dù vừa rồi Tị Nhân tiên sinh muốn trảm nó, nó cũng thờ ơ.
"Chiến!"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên trùng điệp quát, dọa ba người Mai Tị Nhân, Tiếu Không Động, Quỷ Bà giật thót.
"Nhận khiển trách, điểm bị động, +3."
"Nhận nhìn hằm hằm, điểm bị động, +3."
Tiếng hét vừa vang lên, quỷ hỏa âm u trong mắt Hư Không Tướng Quân Hồng lại có tiêu điểm, lần nữa ngưng đến chỗ Từ Tiểu Thụ.
Quỷ Ký trong mắt Từ Tiểu Thụ hóa thành "Quỷ Ký màu đỏ" trên mi tâm, dựng thẳng nắm đấm, trùng điệp múa may.
"Chiến! Đến một khắc cuối cùng!"
"Máu! Chảy đến giọt cuối cùng!"
Hắn dùng ngôn ngữ Cự Nhân tộc.
Vừa dứt lời, trong mắt Hư Không Tướng Quân bắn ra chiến ý mãnh liệt, rõ ràng vẫn quỳ như cũ, thế nhưng khí thế bắt đầu tăng lên, xông thẳng trời cao.
"Chiến! Đến một khắc cuối cùng!"
"Máu! Chảy đến giọt cuối cùng!"
Nó đáp lại, dùng trọng thanh đáp lại, ba người Mai, Tiếu, Quỷ không nghe thấy, cho dù nghe được cũng không hiểu ngôn ngữ Cự Nhân tộc.
Từ Tiểu Thụ triệu hồi long lân Thánh Đế, phát hiện tiếng tim đập long lân đã rất nhẹ nhàng, cho dù lúc này nội tâm hắn điên cuồng xoát lấy suy nghĩ:
"Khế ước có vấn đề hay không? Khế ước có vấn đề hay không? Phong hiểm lớn không? Lớn không?"
Tụt.
Long lân Thánh Đế giống như đang nghỉ ngơi bị người đánh thức, buồn bực ngán ngẩm duỗi lưng, phát ra một loại âm thanh khinh thường.
Từ Tiểu Thụ an lòng.
Nguyên lai cái gọi là "Nguy hiểm", chính là chỉ kinh lịch bên trong thế giới chấp niệm Hư Không Tướng Quân Hồng, quả nhiên phong hiểm không lớn, đồ vật Thủy Quỷ cho dùng thật tốt!
"Chiến! Đến một khắc cuối cùng!"
"Máu! Chảy đến giọt cuối cùng!"
Từ Tiểu Thụ lại rống lên một tiếng, sau đó nhẹ nhàng điều động "Quỷ Ký màu đỏ", chậm rãi tới gần mi tâm Hư Không Tướng Quân Hồng.
Không có phản ứng căng thẳng. . .
"Quỷ Ký màu đỏ" vô cùng thuận lợi tiến vào trong hồn linh Hư Không Tướng Quân Hồng, Từ Tiểu Thụ cảm giác song phương thành lập quan hệ. Hắn khẽ động tâm niệm, muốn thu Hồng vào trong không gian sau khi ký kết "Quỷ Ký màu đỏ" mở ra.
Cho dù từ trên trường nhai, quỳ tiến vào trong không gian linh hồn Từ Tiểu Thụ.
Ánh mắt Hư Không Tướng Quân Hồng vẫn dừng ở trên người kẻ địch cách vô tận thời không, nó không có bao nhiêu ý thức, lặp lại "chủ nhân Từ Tiểu Thụ" quát:
"Chiến! Đến một khắc cuối cùng!"
"Máu! Chảy đến giọt cuối cùng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận