Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 219: Nắm Tay

Lạch cạch!
Tiếng bước chân thanh thúy vang lên, bên ngoài đại điện nghị sự, thanh niên mặc đồ đen long hành hổ bộ đi tới.
Khuôn mặt người này lỗi lạc, đôi mắt sáng lập lòe, cái eo thẳng tắp giống như kình tùng đón gió, khí thế nghiêm nghị tựa như mãnh hổ xuống núi.
Vào đại điện liền ôm quyền, thản nhiên khom người chào thủ tọa Diệp Tiểu Thiên.
"Cung chủ."
Giang Biên Nhạn hơi nhíu mày lại, kém chút không nhận ra.
Ông ta cúi đầu suy nghĩ một hồi, lúc này mới nghĩ ra, người này không phải hôm đó mở Thiên Huyền Môn...
Giật phát xỉu luôn?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Biên Nhạn trở nên quái dị.
Tuy nói sau khi gia hỏa này bị sét đánh bất tỉnh, nhưng suy cho cùng cũng là Tông Sư.
Nội môn Tam Thập Tam Nhân, còn có tồn tại như thế?
Bảo Trình Tinh Trữ đánh như thế nào?
Tuy nói tiểu tử này có chút thiên phú, nhưng Tiên Thiên đỉnh phong đối chiến Tông Sư, đổi thành mình cũng không có lòng tin.
Sắc mặt Trình Tinh Trữ đồng dạng có chút khó coi, gã phân tích qua nội môn Tam Thập Tam Nhân, bên trong rõ ràng không có người này.
"Diệp tiền bối, ta phải đánh với người kia?"
"Tu vi ta mới Tiên Thiên, phải giao đấu với Tông Sư, chuyện này quá không công bằng."
Trình Tinh Trữ khí phẫn điền ưng, Thiên Tang Linh Cung rõ ràng không muốn giao dịch với bọn họ, tùy tiện đẩy ra một tên cao thủ giả bộ nai tơ.
Thẳng thừng không chút che giấu?
Còn Tam Thập Tam Nhân, lừa quỷ à?
Diệp Tiểu Thiên cùng Kiều Thiên Chi rõ ràng cũng sửng sốt, ngay cả Triệu Tây Đông cũng bị lời nói của gia hỏa này làm mộng.
Tên ngu ngốc từ đâu tới, muốn khiêu chiến mình?
Thời điểm ta còn là đệ tử nội môn, hình như cũng không có mạnh miệng giống như ngươi.
Tiểu tử này chưa từng bị xã hội đánh đập qua?
Triệu Tây Đông vốn bị Từ Tiểu Thụ làm tức giận một bụng, nghe lời nói của Trình Tinh Trữ, nhất thời không nhịn được.
Ánh mắt lướt qua, trên dưới đánh giá công tử văn nhã trước mặt một phen, khóe môi cong lên, giễu giễu nói: "Đánh với ta?"
"Ngươi về luyện thêm mười năm đi."
Trình Tinh Trữ tức đến nổ phổi.
Gia hỏa càng rỡ, vậy mà còn phách lối hơn cả mình, thật sự cho rằng tu vi Tông Sư liền vô địch sao?
Ngươi chờ đó cho ta, chờ ta năm năm...
Không, ba năm!
Ta liền!
Liền!
Triệu Tây Đông chờ thật lâu, Trình Tinh Trữ sửng sốt không nói một lời, không khỏi bật cười nói: "Tịt ngòi?"
Trình Tinh Trữ cắn răng vang cót két.
Người ở trong Linh Cung đều có độc đúng không?!
Một tên Diệp Tiểu Thiên, một tên mù, hiện tại lại tới một tên Tông Sư giả bộ nai tơ, đây là muốn nhằm vào Trình Tinh Trữ ta?
"Triệu Tây Đông, không được hồ nháo!"
Diệp Tiểu Thiên ngồi trên thủ tọa rốt cuộc vung tay lên, khiển trách xong liền quay đầu nhìn về phía Giang Biên Nhạn, nín cười nói:
"Giang điện chủ hiểu lầm, đây chỉ là người dẫn đường, không phải chính chủ."
Giang Biên Nhạn trầm mặc.
Trình Tinh Trữ bối rối.
Hai người trực tiếp mộng, không phải chính chủ ngươi đi hùng dũng oai vệ khí phách như thế làm gì, còn một bộ muốn đại sát tứ phương?
Chẳng phải dẫn người tới thôi sao?
Cừu hận bao lớn a, ngài bị thứ gì kích thích?
Triệu Tây Đông âm thầm hừ lạnh một tiếng, giữ im lặng đi đến ngồi xuống bên cạnh Kiều Thiên Chi.
Giang Biên Nhạn buông tay, không rõ ràng cho lắm nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên: "Cho nên, chính chủ là..."
Diệp Tiểu Thiên không nói, thuận thế nhìn phía Triệu Tây Đông.
"Thế nào?"
Kiều Thiên Chi cũng nghiên đầu, chú ý tới vết máu trên người Triệu Tây Đông, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thụ đâu? Xảy ra ngoài ý muốn?"
"Không có việc gì."
Triệu Tây Đông hít thở sâu một cái, nhìn về phía ngoài cửa đại điện, tức giận nói: "Còn không tiến vào?!"
Tất cả mọi người đồng thời nhìn hướng ngoài cửa, chờ đợi thật lâu, rốt cuộc nhìn thấy một cái đầu thấp thỏm thò vào.
Đám người nhất thời câm nín.
Trên trán Diệp Tiểu Thiên hạ xuống mấy đạo hắc tuyến, tiểu tử này thật không thể tranh chút mặt mũi cho Linh Cung sao?
Sợ hãi rụt rè, còn ra thể thống gì?!
"Từ Tiểu Thụ, tiến vào!"
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 6."
"Nhận trào phúng, điểm bị động cộng 1."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ vốn phát hiện lần này mình bị gọi tới nhất định không đơn giản, ở ngoài cửa nghe lén một phen mới hiểu sơ thế cục.
Hắn làm bộ làm tịch thăm dò, quả thật thu được tin tức mong muốn.
Trào phúng hẳn là thanh niên mặc quần áo hoa lệ, nguyền rủa là Triệu Tây Đông, ghi nhớ...
"Sẽ là ai?"
Từ Tiểu Thụ nhìn cô nương ngồi ở nơi hẻo lánh, nàng vẫn mang mạng che mặt, thần sắc tiều tụy hơn một chút.
Khí sắc cô nương kia hôm nay tữa hồ không tốt, không nói một câu, tồn tại cảm có hơi thấp.
Nhưng mà Từ Tiểu Thụ trọng điểm chú ý!
Cảm Giác liên tục dò xét đôi mắt say lòng người kia, quả nhiên đã nhận ra dị dạng.
Từ Tiểu Thụ đã khá lâu không có cảm nhận được loại cảm giác không thích hợp này.
Lần trước xuất hiện loại cảm giác dị dạng này, là ở trận chung kết ngoại môn Phong Vân Tranh Bá, lúc đối chiến với Mạc Mạt.
Kết quả, sau đó quả thật phát sinh đại sự, liên lụy tới Hôi Vụ Nhân cùng Quỷ Thú, có thể nói là cực kỳ phiền phức.
Cho nên Từ Tiểu Thụ để ý.
"Hôm trước gặp cô nương kia, rõ ràng không có loại cảm giác này, vì sao hôm nay lại xuất hiện dị thường?"
"Thật chỉ là... không có nghỉ ngơi tốt?"
Từ Tiểu Thụ cau mày, gõ lấy tính toán nhỏ nhặt trong đầu mình, cuối cùng cất bước đi vào đại điện nghị sự.
"Cung chủ tốt, Kiều trưởng lão tốt."
Hai người mỉm cười gật đầu, Từ Tiểu Thụ lễ phép như thế, thật hiếm thấy.
Nhìn thiếu niên như giẫm trên băng mỏng ân cần thăm hỏi hai vị đại lão Linh Cung xong, tự động bỏ qua Triệu Tây Đông vị trí thấp nhất, nhìn về phía một bên khác.
"Vị này là điện chủ phân điện Thánh Thần Điện tại Đông Thiên Vương Thành, Giang Biên Nhạn, ngươi gọi Giang tiền bối là được." Kiều Thiên Chi hợp thời nhắc nhở.
"Giang tiền bối tốt!" Từ Tiểu Thụ vẫn thập phần lễ phép.
"Ừm."
Giang Biên Nhạn gật đầu, tiểu tử này đầu óc không quá lanh lợi, một câu "Các vị tiền bối tốt" là có thể giải quyết gọn gàng, cần gì phải phức tạp như vậy.
Kết hợp với hành động thăm dò ngoài cửa lúc trước, đây là chuyện Luyện Linh Sư chí tại đại đạo có thể làm ra?
Ở trong lòng thầm cho Từ Tiểu Thụ một cái gạch chéo.
Kẻ này, khó thành đại khí!
Trình Tinh Trữ lưng eo dựa vào ghế ngồi, hoàn toàn không có ý định đứng dậy, yên lặng chờ tên tiểu tử Nguyên Đình cảnh sơ kỳ kia đến vấn an.
Nguyên lai Thiên Tang Linh Cung không phải giả ngu, mà là thật ngốc!
Muốn lấy tu vi của gia hỏa này ra tỷ thí với mình?
Ha ha!
Kết quả gã nhìn thấy Từ Tiểu Thụ như chốn không người đi ngang qua mình, hướng tới Ngư Tri Ôn đồng dạng có chút kinh ngạc, đưa tay ra.
"Xin hỏi phương danh cô nương?"
Trình Tinh Trữ kinh ngạc.
Một người sống sờ sờ ngồi ở chỗ này ngươi không nhìn thấy?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Gã cười lạnh thành tiếng, ý thức được Từ Tiểu Thụ hẳn có chuẩn bị mà đến, biết muốn quyết đấu cùng mình.
Giao phong, đã bắt đầu rồi sao?
Nhìn Từ Tiểu Thụ đưa ta ra, gã âm thầm xùy cười, Tri Ôn cô nương sao có thể nắm tay với loại người nông cạn như ngươi?
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Trong mắt Triệu Tây Đông đồng dạng không có hảo ý, hôm đó mình muốn bắt ta đều bị cự tuyệt, dung mạo Từ Tiểu Thụ so ra kém mình, sao có thể bắt được?
Y quả thật muốn nhìn Từ Tiểu Thụ xấu hổ một phen, nếu không nội tâm trải qua thời gian dài ngăn nén khí, thực khó khơi thông.
"Cạch" một tiếng vang lên.
Ghế ngồi bị người đứng dậy đẩy lui, ma sát với mặt đất ra tiếng, tiếng vọng quanh quẩn đại điện yên tĩnh.
Ngư Tri Ôn mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy rất e lệ bởi vì mình tạo ra tiếng động, nhưng vẫn như cũ chậm rãi hạ thấp người, ngọc thủ càng nhẹ nhàng nắm lấy tay Từ Tiểu Thụ.
Ôn tồn nhất điểm, nhuyễn nhu nhất trì.
Âm thanh như bạch liên thanh u vang lên, xen lẫn một chút căng sắc: "Ngư Tri Ôn."
"Sư huynh gọi ta Tri Ôn là được."
Hai con hàng chờ đợi tràng diện xấu hổ thoáng cái trợn tròn mắt, Trình Tinh Trữ trực tiếp giận dữ.
Làm sao có thể?
Mình còn chưa được nắm tay, tiểu tử này lấy mặt mũi ở đâu ra, còn có thể khiến Tri Ôn cô nương đứng dậy?
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 2."
Từ Tiểu Thụ lập tức nhếch miệng cười.
"Ngư Tri Ôn, tên rất hay!"
Hắn không chút keo kiệt tán thưởng, sau đó tự giới thiệu mình: "Ta tên Từ Tiểu Thụ, công thụ thụ!"
Toàn trường yên tĩnh.
Tinh đồng nữ tử chợt ngẩn ngơ.
"Hơ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận