Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 247: Linh Thể

Chuyện quỷ gì thế này?!
Tiểu tử trước mắt ăn linh đan diệu dược gì, sao hắn lại có thể đoán ra những chuyện này?
Chẳng lẽ kế hoạch mình cho là thiên y vô phùng, kỳ thật ai cũng có thể nhìn ra?
"Không, không có khả năng!"
Cánh tay Tang lão chống trên sàn nhà có hơi run run, ông ta không tài nào hiểu nổi, nếu thật đúng như hắn nói...
Vấn đề mình đau đầu suy nghĩ không tìm được đáp án, tiểu tử kia lại có thể đoán ra?
Nguyên lai Mạc Mạt chính là ký chủ sơ đại của đầu Quỷ Thú trong Bạch Quật kia?
Nguyên lai Quỷ Thú ngay cả Thánh Thần Điện cùng Thánh Nô đều không tìm ra được, lại một mực trốn ở trong Thiên Tang Linh Cung?
"Chuyện này căn bản không phải người bình thường có thể nghĩ ra, sao lúc trước mình không có phát hiện đầu óc của hắn linh hoạt như vậy, chẳng lẽ áp lực mình cho hắn vẫn quá nhỏ sao?"
Tang lão bình ổn chấn kinh trong lòng, nhặt bầu rượu lăn lóc lên, ngửa đầu ực một hớp.
Ông ta rất muốn hỏi một câu, "Sao ngươi lại biết những chuyện này?"
Nếu như có thể, ông ta còn muốn hỏi tiếp một câu, "Tiểu Thụ, ngươi cảm thấy Quỷ Thú liệu có tiến vào Bạch Quật nữa không?"
Nhưng mà!
Làm sư phụ!
Vấn đề mất mặt như thế, ông ta sao có thể hỏi? !
"Hắc, ha ha..."
Khuôn mặt co rúm hai lần, Tang lão xấu hổ cười cười, ông ta phát hiện quần áo của mình đã bị rượu vãi ướt.
Thuận thế nằm xuống đất, lão đầu xoay lưng.
"A !"
"Dễ chịu!"
Lại xoay người đứng lên, ông ta nhặt chiếc nón lá ở dưới đất lên, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt mang theo khen ngợi.
"Phân tích không tệ."
"Nhận khen ngợi, điểm bị động cộng 1."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 1."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 1."
Quai hàm Từ Tiểu Thụ chuyển động hai lần, không dám há miệng cười, nhưng mà ngón chân kém chút đâm thủng giày.
Coin mẹ nó, có ai không nhìn thấy rượu vãi ở trên mặt đất, ngươi càng làm càng lộ...
Còn duỗi người!
Còn rên rỉ?
"Ta..."
Từ Tiểu Thụ nắm chặt song quyền, bắp chân thẳng tắp, nhịn thật lâu mới thư giãn xuống, giả bộ một mặt xin chỉ giáo, hỏi:
"Ta có nói không đúng chỗ nào sao?"
"Đương nhiên!"
Tang lão đứng chắp tay, nhẹ nhàng dạo bước, lén lút sấy khô vết rượu trên người, dựng thẳng ngón tay gầy còm lắc lắc.
"Thứ nhất, Thánh Nô cũng không phải chỉ "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương", Mộ Danh Thành Tuyết, kỳ thật cũng là tình thế bắt buộc."
"Thậm chí nói, khẩu vị của tổ chức này rất lớn, muốn nuốt trọn hai mươi một thanh danh kiếm."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, còn có mục đích như thế?
Tập hợp đủ hai mươi mốt thanh danh kiếm, có thể làm gì?
Triệu hoán Thần Long?
"Vậy thứ hai?"
Từ Tiểu Thụ lần nữa thỉnh giáo.
"Thứ hai..."
Tang lão dừng lại, "Thứ hai, thứ hai..."
Ông ta xoay người, đôi mắt thâm thúy bị quầng thâm bao khỏa thẳng tắp nhìn chằm chằm thiếu niên, không có chút yếu thế.
"Hai cái gì, lão phu không muốn nói nhiều, biết quá nhiều, ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Từ Tiểu Thụ bối rối.
Tao lão đầu tử, có phải là ngươi đã nói không nên lời?
Nói thẳng đi, chết vẫn sĩ diện!
Thật tưởng ta không nhìn ra?
"Ra là thế..."
Hắn giống như ngộ ra gật đầu, không thể vuốt râu hùm, vậy cũng chỉ có thể thổi hổ rắm, "Thụ giáo, thụ giáo!"
Tang lão cạn lời.
Mãnh liệt phản phúng, đến quỷ cũng có thể nghe ra.
"Tiểu tử thúi, muốn ăn đòn có đúng không?!"
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc một tiếng, vội vàng chạy đi.
"Còn có vấn đề gì không?"
Tang lão đang đuổi người, hôm nay đã nói quá nhiều với Từ Tiểu Thụ rồi, tiếp tục nói, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhớ lần trước bị áp súc hỏa chủng bay vào mũi...
Ai dà, buổi tối đi ngủ, đều bị tạc tỉnh.
"Thật có."
Từ Tiểu Thụ trầm tư một chút, nói:
"Một vấn đề cuối cùng."
Tang lão mịt mờ liếc mắt:
"Nói!"
"Mộc sư muội, là... thế nào?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại.
Hắn đã muốn hỏi chuyện này rất lâu rồi.
Từ ngoại môn Phong Vân Tranh Bá thôn phệ sinh mệnh lực, đến nội môn giải khai khốn cảnh Diệp Tiểu Thiên.
Bí ẩn trên người tiểu cô nương kia càng lúc càng nhiều, khiến cho hắn ngửi thấy một loại khí tức nguy hiểm.
Loại khí tức này, trong cùng thế hệ quả thật không thấy nhiều.
Mạc Mạt thứ nhất, Ngư Tri Ôn thứ hai, tên mù kia cũng có chút vấn đề...
Mộc Tử Tịch sóng sau đè sóng trước, vậy mà cũng không thua kém bao nhiêu.
Thậm chí bởi vì quan hệ tương đối thân cận, cho nên khí tức nguy hiểm không hiểu càng rõ ràng hơn.
"Sư muội của ngươi sao..."
Tang lão cúi đầu, nhấm nuốt vấn đề này.
Mộc Tử Tịch, ngoại trừ có Thôn Sinh Mộc Thể, còn có bí mật gì?
Thế nhưng, Từ Tiểu Thụ không phải đã sớm biết nha đầu kia có thể chất đặc thù rồi sao? Đến bây giờ mới hỏi vấn đề này...
Không đúng!
Tiểu tử này, lại phát hiện ra điểm mù gì rồi?
Không suy nghĩ quá nhiều, Tang lão phản hỏi:
"Ngươi biết ở trên đại lục có Linh Thể tồn tại không?"
"Linh Thể?"
Từ Tiểu Thụ chỉ hơi có nghe thấy.
Tang lão gật đầu:
"Ngươi hẳn đã gặp qua, Trương Tân Hùng chính là thân phụ Tổ Hùng Huyết Mạch, có Tổ Hùng Linh Thể, Linh Thể thuộc loại hình tăng phúc lực lượng, cho nên y nhìn khác hẳn với thường nhân."
Từ Tiểu Thụ giật mình, hắn còn tưởng rằng Trương Tân Hùng là ăn lòng trắng trứng lớn lên đây.
Trong mắt Tang lão có hâm mộ, nói:
"Linh Thể quá hiếm thấy, tuy Linh Thể của Trương Tân Hùng không tệ, nhưng phẩm chất kỳ thật không cao, ngược lại Linh Thể của sư muội ngươi mới đáng nhắc đến."
"Linh Thể của nàng, cho dù so sánh với các loại Linh Thể ở trên đại lục, cũng cực kỳ hiếm thấy, nàng chính là Thôn Sinh Mộc Thể."
"Loại thể chất trưởng thành này, cần dựa vào thôn phệ đại lượng sinh mệnh lực, nếu như hậu kỳ tu luyện theo không kịp, sẽ tự phản phệ bản thân."
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, "Không có vấn đề sao, thôn phệ sinh mệnh lực?"
Hắn ở ngoại môn bị hút qua một lần, nhưng có Sinh Sinh Bất Tức, cho nên không cảm thấy gì.
Nhưng người khác không có a!
Đây chính là sinh mệnh lực, hút nhiều một chút liền biến thành thây khô, ai đỡ nổi?
Bình thường không phải bị thế nhân bất dung sao?
Tang lão khinh bỉ cười:
"Nếu đặt ở nơi khác, đương nhiên có chút vấn đề, nhưng Thôn Sinh Mộc Thể còn chưa đại thành, đã được lão phu thu nhận, những người khác đương nhiên không dám nhiều lời."
"Trên thế giới này có rất nhiều thần vật ẩn chứa sinh mệnh lực, thậm chí chỉ cần dựa vào Sinh Huyền Đan cũng có thể duy trì, vấn đề không lớn."
Quả là thế... Từ Tiểu Thụ thầm hô không hổ là tử lão đầu, hắn lại hỏi:
"Lỡ như vạn nhất, vạn nhất nàng mất kiểm soát?"
Tang lão mỉa mai cười, không thành vấn đề nói:
"Cho dù mất kiểm soát thì thế nào? Trình độ nguy hiểm có thể bằng một con Quỷ Thú sao?"
"Cho dù khoa trương hơn, mười con, trăm con... lại có thể thế nào?"
"Thánh Thần Điện Hồng Y, lập tức giải quyết."
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác, hắn phát hiện đứng ở góc độ khác nhau, cách nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau.
Hóa ra vấn đề khiến mình đau đầu suy nghĩ, ở trong mắt đại lão, căn bản không phải vấn đề.
"Khụ khụ, là ta ngây thơ."
Tang lão lắc đầu nói:
"Không, ngươi lo lắng không sai, tận lực nhìn nàng, nếu như sư muội của ngươi xảy ra chuyện, đoán chừng ngươi cũng sẽ chạy không thoát."
Từ Tiểu Thụ hỏi chấm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận