Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 913: Thành Toàn (2)

"Ngô."
Người bịt mặt có hơi chần chờ, sai đó chậm rãi gật đầu, "Cũng được."
Nói xong, hắn thật động thủ, chậm rãi xốc khăn che mặt lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy vết bẩn cùng vết máu khô.
Tóc loạn bị đè sát da đầu, râu ria xiêu xiêu vẹo vẹo, dài ngắn không bằng nhau, đôi mắt vô thần, đục ngầu, không có chút phong thái kiếm khách ngày xưa. . .
Cẩu Vô Nguyệt đột nhiên run lên.
Đây, chính là khuôn mặt của Bát Tôn Am!
Cho dù ngoại nhân muốn bắt chước, cũng không bắt chước được.
Người thật chính là người thật, hàng giả chính là hàng giả.
Cho dù khí chất khác với mấy chục năm trước, thế nhưng có vài thứ, ngay cả tuế nguyệt cũng không thể ma diệt.
Cẩu Vô Nguyệt nhìn gương mặt kia, thứ y nhìn thấy, không phải lôi thôi.
Mà là khuôn mặt bị thời gian mài mòn góc cạnh, bị thiên đạo nghiền ép, bị Hoa Trường Đăng cường thế trấn sát qua, tuy đã biến chất, nhưng vẫn còn ba phần phong thái ngày xưa.
"Thuận theo. . ."
Trong đầu Cẩu Vô Nguyệt hiện lên hai từ, lỗ chân lông hé mở, tóc gáy dựng lên.
Hai từ này hoang đường đến cỡ nào?
Từ ngữ vốn không hoang đường.
Thế nhưng đặt ở trên người Đệ Bát Kiếm Tiên từng bễ nghễ một thế, kiệt ngạo bất tuân. . .
Thuận theo?
Tựa như hai đường thẳng song song, giao nhau tại một điểm nào đó.
Khuôn mặt lôi thôi bẩn thỉu, quả thực khiến Cẩu Vô Nguyệt cả kinh không nhẹ.
"Thay đổi." Y khẽ nói.
"Đủ chưa?"
Người bịt mặt lại cười một tiếng, tiêp tục nói: "Không đủ vẫn còn."
Hắn lần lượt tháo bao tay ra, sau đó xé cổ áo xuống tới ngực.
Bàn tay tám ngón. . .
Tám ngón du tẩu, phần cổ xuất hiện một vết sẹo sâu đến kinh người. . .
Cẩu Vô Nguyệt gắt gao nắm lấy Nô Lam Chi Thanh.
Y hít một hơi thật sâu, âm thanh có chút run rẩy.
"Nói cho ta biết, ngươi tên gì!"
Không phải ngữ khí nghi vấn, mà là cảm thán.
"Ta đã nói cho ngươi biết, nhiều lời vô ích." Người bịt mặt cười nói.
"Tên!"
Cẩu Vô Nguyệt gầm thét.
Thần sắc người bịt mặt ngưng trệ.
Hắn có thể từ trong mắt Cẩu Vô Nguyệt nhìn ra chiến ý hừng hực, đó là sự tôn trọng đối với đối thủ ngày xưa.
Giờ khắc này, một thân khí huyết nghịch tuôn, có chút nhiệt huyết sôi trào.
Cho dù không thể phi hành. . .
"Hưu!"
Lòng bàn chân đột nhiên truyền đến cự lực, một đóa hải đường nở rộ nâng hắn lên.
Sau đó.
Không gian dưới chân vững chắc, hoàn toàn đọng lại, có thể chống đỡ hắn đứng thẳng.
Người bịt mặt quay đầu nhìn lại.
Hải Đường Nhi mỉm cười, trong mắt Thuyết Thư Nhân tràn đầy cổ vũ.
Tất cả mọi người đều biết, cổ kiếm tu, có ngạo khí của mình.
Lúc tự giới thiệu, chính là dùng kiếm lễ, chuẩn bị chiến đấu.
"Mặc dù ta không thể phi hành, nhưng đồng bạn của ta, vẫn có thể giúp ta đứng ở độ cao ngày xưa. . ."
Người bịt mặt xiết chặt tám ngón tay, thần sắc khôi phục dĩ vãng.
Hắn cảm thấy lần trước mình tuyên chiến, không hoàn mỹ.
Muốn chính thức tuyên chiến, liền phải giống như Cẩu Vô Nguyệt, bức bách hắn không chút che giấu.
Quang minh chính đại. . . mới là con đường Thánh Nô sau này nên đi!
"Bát! Tôn! Am!"
Đôi mắt người bịt mặt kiếm ý ngang nhiên, hùng hồn, âm vang hữu lực.
Giờ khắc này, Hữu Tứ Kiếm trong tay Từ Tiểu Thụ điên cuồng rung động, rời tay bay thẳng thương khung.
Nô Lam Chi Thanh trong tay Cẩu Vô Nguyệt đồng dạng rung động kịch liệt, kém chút chấn hổ khẩu y đổ máu.
Người bịt mặt. . .
Không, giờ phút này, người bịt mặt đã không còn che mặt.
Hắn, có tên mới.
"Ta tên, Bát Tôn Am!"
"Thế nhân đều đang bắt chước ta, nhưng thời điểm lần nữa xuất thế, không ai có thể siêu việt Bát Tôn Am ta!"
Bát Tôn Am dứt lời, tiện tay vung lên, Hữu Tứ Kiếm đang lao tới, bị hắn ra lệnh trở về trong tay Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ nhìn hai đại kiếm khách đứng thẳng trên không trung, giờ khắc này chỉ cảm thấy Thụ huyết sôi trào.
Hắn gắt gao nắm lấy Hữu Tứ Kiếm.
"Đừng làm rộn, người ta đã không cần ngươi nữa, Bát Tôn Am hắn, vô kiếm thắng hữu kiếm!"
"Ô!"
Hữu Tứ Kiếm lạ thường không có phản kháng, chỉ nghẹn ngào một tiếng, tựa hồ tin thật, vô cùng thương tâm.
"Ha ha ha!"
"Hay cho câu "Lần nữa xuất thế, không ai có thể siêu việt Bát Tôn Am ta!"."
Cẩu Vô Nguyệt ngửa đầu cười to.
Cười xong.
Y buông tay.
Nô Lam Chi Thanh đột nhiên được thả ra, "ong" một tiếng đình trệ giữa không trung, lại không có bay mất, không biết nên lựa chọn thế nào.
"Lời hứa ngày xưa vẫn hữu hiệu, ngươi đi theo ta, bất quá là tạm thời ủy thân."
Cẩu Vô Nguyệt vung tay áo nói: "Hiện tại, chủ nhân chân chính của ngươi đã đến, đi đi."
Ngữ khí của y đối với Bát Tôn Am, đều là địch ý.
Nhưng nói chuyện với danh kiếm, lại vô cùng ôn nhu.
Ánh mắt nương theo tiếng nói trở nên nhu hòa, có mấy sợi đoạn tuyệt, cùng nhàn nhạt không nỡ.
Nhưng, thời điểm nên buông tay, vẫn phải buông tay.
Sau này giữ lại hoài niệm, là được.
"Ô!"
Nô Lam Chi Thanh càng rung động kịch liệt hơn.
Tiếng ngẹn ngào của nó không trầm lặng giống Hữu Tứ Kiếm, mà tựa như yêu phong tê minh.
Đám người ngốc trệ nhìn một màn này.
Cho dù bảy trăm Thánh Thần Vệ ẩn thân bên ngoài Bát Cung, cũng không nói gì.
Không ai ngờ trước khi đại chiến, thế cục phong hồi lộ chuyển.
Cũng không ai ngờ được Vũ Linh Tích đánh ra một chưởng, Thánh Nô bạo tẩu, tiêu vẫn tại chỗ.
Càng không ai nghĩ tới, Cẩu Vô Nguyệt đích thân xác nhận, Đệ Bát Kiếm Tiên xuất thế.
"Sắp biến thiên!"
Bên trong mấy chục người, bên ngoài hơn bảy trăm người, có kích động, có sợ hãi. . .
Nhưng tất cả mọi người đều biết, sau khi ba chữ "Bát Tôn Am" được chân chính thừa nhận.
Thiên, không biến cũng phải biến!
. . .
Chiến cuộc biến hóa.
Cẩu Vô Nguyệt ra sân, thiên địa nhân vật chính, chỉ có thể là hai đại kiếm khách.
Bát Tôn Am nhìn danh kiếm Nô Lam Chi Thanh chần chờ không quyết, vung tay lên.
"Không cần trở về."
Thần sắc hắn tràn đầy thoải mái, hai tay luồn qua mái tóc, vuốt một đầu tóc rối ra sau, xì một tiếng, cố định kiểu tóc.
"Ngày xưa đưa ngươi đi, ngươi ta, đã không còn chung đường."
"Mà lúc này. . ."
Bát Tôn Am nhìn bàn tay bốn ngón, thì thào lên tiếng: "Bẩn rồi. . . đôi tay này, đã không thể cầm được kiếm."
Đưa tay sang trái.
Không ai biết hắn muốn làm gì.
Sầm Kiều Phu hít một hơi, từ trong giới chỉ móc ra một cái hồ lô rượu, đặt vào.
"Ta biết ngay ngươi vẫn còn. . ."
Bát Tôn Am nhẹ lắc đầu cười, sắc mặt nghiêm lại, ngửa mặt uống lấy.
"Ực ực ực ực!"
Tất cả mọi người ngây ngốc.
Cho dù là Cẩu Vô Nguyệt, cũng bị tư thái hào phóng của hắn cả kinh.
Đệ Bát Kiếm Tiên ngày xưa danh xưng không uống rượu, túy cứu loạn kiếm. . .
"Ngươi thật đã. . . thay đổi." Cẩu Vô Nguyệt nỉ non.
"Người, sao có thể vĩnh viễn không thay đổi?"
Bát Tôn Am uống cạn giọt rượu cuối cùng, tiện tay ném hồ lô rượu đi, ánh mắt có chút trêu tức, "Ngươi cũng đã thay đổi, nhưng bộ bộ dáng hiếu chiến không sợ chết, vẫn như vậy."
Cẩu Vô Nguyệt không nói gì, quay đầu nhìn về phía Nô Lam Chi Thanh.
"Ông!"
Danh kiếm Nô Lam Chi Thanh rung động tê minh, tựa hồ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nó đã không còn động tĩnh.
"Trở lại!"
Một tiếng quát lớn, kinh tỉnh trầm kiếm.
Hư không kiếm ý chiếu rọi, tỏa ra vô tận biển hoa, tất cả mọi người đều cảm giác khí chất Cẩu Vô Nguyệt thay đổi, phảng phất không còn giấu đi mũi nhọn, mà biến thành lợi kiếm ra khỏi vỏ chân chính.
"Người khác không cần ngươi, Cẩu Vô Nguyệt ta, cần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận