Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1981: Quỳ Xuống (1)

"Cho nên, ngươi nhận biết Bát Tôn Am?"
"Đúng, bản đại gia từng đảm nhiệm vai trò người hộ đạo, đi theo Bát Tôn Am một đoạn thời gian, hắn coi trọng đại gia ta, cho nên bản đại gia mới biết hắn có một đầu Thập Tàn Kiếm Quỷ giống hệt ngươi, mới nhận ra các ngươi."
"Ngươi là thành viên Thánh Nô?"
"Thánh Nô? Bản đại gia không biết, thời điểm bản đại gia đi theo Bát Tôn Am, các ngươi ngay cả trứng cũng không phải! Thánh Nô cái gì, hẳn là chuyện sau này, lúc đó chúng ta đã mỗi người đi một ngả."
"Vậy sau đó ngươi đi đâu?"
"Tuất Nguyệt Hôi Cung! Bản đại gia đã nói, vấn đề lặp lại, không nên hỏi lần thứ hai!"
"Ồ, vậy ngươi làm thế nào chứng minh thân phận của mình?"
"Hừ! Bản đại gia khinh thường chứng mình thân phận với các. . . ách, được, ta nói. . . sau khi đại gia ta gia nhập Tuất Nguyệt Hôi Cung, dùng niên kỷ các ngươi đến tính, hẳn là nguyên lão Tuất Nguyệt Hôi Cung một đời trước, các ngươi không biết là chuyện bình thường."
"Đại sư huynh, ngươi đừng tin, hết thảy đều là lời nói phiến diện!"
"Tiểu tử ngươi có phiền không. . . ách, thật ngại quá, ngươi có thể bảo nó buông kiếm xuống trước được không, có gì chúng ta từ từ nói. Bản đại gia quả thật còn có đồng bọn, hành động lần này, không phải làm một mình, nếu các ngươi có duyên, hẳn đã gặp qua đồng bọn của bản đại gia, niên kỷ tên kia tương tự các ngươi, hắn gọi Trần Đàm."
Phốc!
Nhìn Hàn gia trước mặt chững chạc đàng hoàng, Từ Tiểu Thụ kém chút cười phun.
Nếu như lúc trước hắn ôm lấy bảy phần hoài nghi, hiện tại nghe xong câu này, toàn bộ những lời Hàn gia nói vừa rồi đều biến thành nói nhảm, căn bản không có độ tin cậy.
Năng lực trợn mắt nói bừa của gia hỏa này, đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Còn nói ngươi nhận biết Trần Đàm.
Trần Đàm mà ngươi nói, hiện tại đang yên lặng đứng ở phía sau nghe đối thoại, nhìn chằm chằm ngươi đây!
Cố Thanh Nhất, Cố Thanh Nhị cũng dừng tra hỏi, có chút chần chờ.
Loại sinh vật giống như Thập Tàn Kiếm Quỷ, người nhận biết không nhiều, thời điểm Hàn gia nói ra cái tên Bát Tôn Am, đồng thời giải thích được hết thảy vấn đề.
Cố Thanh Nhất liền có chỗ cố kỵ, không dám hạ sát thủ.
Mặc dù Thập Tàn Kiếm Quỷ rất mạnh, thế nhưng thật hạ sát thủ, Hàn gia không nhất định không có át chủ bài khác, có thể thoát khỏi tử cục.
Đừng quên, Bán Thánh hóa thân!
Bọn họ khả năng cao sẽ gánh lấy vô tận trả thù.
"Trần Đàm. . ."
Cố Thanh Nhất nghiền ngẫm cái tên này, phát hiện mình không nhận ra.
Trần Thứ y ngược lại nhận biết, chỉ kém một chữ, hiện tại đang đứng sau lưng ba người họ cùng Thập Tàn Kiếm Quỷ, từ lúc đại chiến bắt đầu đến khi kết thúc, hắn vẫn luông giữ im lặng, không chút biến sắc quan sát lấy.
"Trần huynh, ngươi thấy thế nào?"
Cố Thanh Nhất đá trái banh phiền toái này trở về.
Y còn nhớ rất rõ, thời khắc cuối cùng là Trần huynh nói không thể giết Hàn gia, giữ lại có đại dụng.
"Có thể giao nó cho ta không?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Đương nhiên, ngươi muốn xử trí thế nào cũng được, ta cùng y không có nửa điểm liên quan, ngươi muốn giết liền giết." Cố Thanh Nhất đưa tay ra hiệu.
Y ngược lại muốn xem xem, mình có Thập Tàn Kiếm Quỷ, cho nên không sợ.
Trần huynh trực tiếp đối mặt với uy áp Bán Thánh, sao có thể làm đến "xử biến bất kinh".
(Dịch: xử biến bất kinh = gặp biến cố không sợ hãi)
Bên trong Chân Hoàng Điện, Thập Tàn Kiếm Quỷ ngán ngẩm ngáp dài, hết thảy đều vô cùng trật tự ngay ngắn.
Cố Thanh Nhất, Cố Thanh Nhị buông lỏng, từ ngoài nhìn vào căn bản không thấy nửa điểm vết tích đề phòng.
Hàn gia nghe thế, lập tức an phận dời mắt khỏi Cố Thanh Nhất, chuyển sang nhìn thanh niên ở phía sau, trên mặt tràn đầy khách khí.
Nó không dám tiếp tục làm loạn, bên trong ánh mắt an phận thủ thường, không nhìn thấy có khát vọng đối với Quỷ Thú Ký Thể, giống như chưa từng nghĩ đến khả năng đoạt xá một trong ba người trước mặt.
Từ Tiểu Thụ cười ha hả nhìn tới Cố Thanh Nhất: "Ta cần không gian giao lưu đơn độc."
"Đương nhiên có thể." Cố Thanh Nhất không nói hai lời, muốn lôi kéo sư đệ nhà mình thối lui, đối với ân nhân cứu mạng yêu cầu, y căn bản không có nửa điểm kháng cự.
"Các ngươi không cần lui, ngay ở chỗ này, ta cùng y một đối một giao lưu là được." Từ Tiểu Thụ ngăn cản bọn họ rời đi.
Cố Thanh Nhất khẽ giật mình, sau đó nghĩ đến cái gì, gật gật đầu, "Cẩn thận bị đoạt xá."
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Hàn gia bên này, nhấc cằm lên, "Đơn độc giao lưu."
Hàn gia bày ra khuôn mặt tròn vo đáng yêu nhu thuận, đôi mắt màu đen tràn đầy trí tuệ, nghe vậy không chút do dự, giơ tay lên.
"Ông!"
Thánh Vực mở ra, hóa thành thực chất, tạo thành một cái thế giới băng sương, ngăn cách Thập Tàn Kiếm Quỷ, Cố Thanh Nhất, Cố Thanh Nhị ở bên ngoài.
Giờ khắc này, Chân Hoàng Điện cùng thế giới băng sương phảng phất trở thành hai cái thời không, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong không thấy rõ bên ngoài.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Cho đến lúc này, Hàn gia mới một lần nữa tìm về phong mang, trong mắt lóe lên vẻ hung lệ.
Nếu hiện tại nó đoạt xá, Thập Tàn Kiếm Quỷ bên ngoài tuyệt đối không kịp ngăn cản.
Cho nên không biết người trẻ tuổi trước mặt nghĩ như thế nào, dám trực tiếp giao sinh mệnh vào tay mình, hắn không sợ chết?
Từ Tiểu Thụ đánh giá thế giới băng sương xung quanh, cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, ngay cả tư duy cũng bị đông cứng, chậm đi rất nhiều.
Không thể không nói, Hàn gia bị Thập Tàn Kiếm Quỷ đánh tan tác, không phải là bởi vì nó cải bắp, mà là vì nó đang ở trong trạng thái hư nhược, Thập Tàn Kiếm Quỷ lại cường thịnh.
Thật muốn đối phó Luyện Linh Sư phía dưới Bán Thánh, Hàn gia vẫn có thể miểu sát như thường.
"Ngươi nơi này, có thể ngăn cách ý chí Thánh Đế ảnh hưởng không?" Từ Tiểu Thụ nhìn về phía chính chủ.
Hàn gia nhướng mày, hiển nhiên nó cũng không rõ ràng cho lắm.
Còn ý chí Thánh Đế, người trẻ tuổi kia muốn làm gì?
"Ngươi muốn trò chuyện liền trò chuyện, phá sự nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đoạt xá bản đại gia ta?"
Tuy nói như thế, nhưng Hàn gia vẫn thuận theo, từ trong ngực móc ra một khối đá màu xanh to cỡ nắm tay trẻ con.
Nó nắm lấy viên đá màu xanh, chậm rãi rót vào thánh lực, thế giới băng sương giống như bị phủ thêm một lớp màng mỏng, hết thảy lực lượng đều trở nên tĩnh lặng, tựa hồ bị phong ấn chết.
Hiện tại Từ Tiểu Thụ ngay cả cảm giác rét lạnh cũng không cảm nhận được.
Hắn thu hồi ánh mắt tham lam, dời khỏi viên đá màu xanh trên tay Hàn gia, biết được đây là bảo vật có sánh với long lân Thánh Đế!
"Ngươi muốn làm gì?"
Hàn gia híp mắt lại, nhanh chóng cất kỹ đá xanh, không dám tiếp tục lấy ra khoe khoang.
Tiểu tử này tu vi không cao, thế nhưng sao có cảm giác hắn còn hung ác hơn cả mình? Chẳng lẽ vừa rồi hắn còn muốn trắng trợn cướp đoạt bảo bối?
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm Hàn gia một hồi, "Nếu như muốn đoạt xá, hiện tại là cơ hội tốt nhất."
Hàn gia động tâm.
Tiểu tử này nói không sai.
Hiện tại đoạt xá, có lực lượng Thánh Đế ngăn cách, Thập Tàn Kiếm Quỷ trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể phá được phòng ngự thế giới băng sương.
Đến lúc đó thuận theo đạo tắc Hư Không Đảo bỏ chạy
Mặc dù tạo nghệ kiếm thuật của Thập Tàn Kiếm Quỷ rất mạnh, nhưng bàn về cảm ngộ thiên địa đại đạo, nó không bằng mình, một khi mình bỏ chạy, nó ngay cả cái bóng cũng không bắt được.
Điểm mạnh của Hàn Thiên Chi Chồn là gì? Nó chính là giống loài am hiểu chạy trốn nhất, ngay cả thánh kiếp trên đỉnh đầu Tha Yêu Yêu đều không lưu được nó.
Hàn gia thật muốn chạy, Bán Thánh cũng không đuổi kịp.
Về phần nỗi nhục vừa rồi. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận