Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 383: Có Đệ Đệ, Thật Tốt

"Phó Hành?
Từ Tiểu Thụ quay đầu thoáng nhìn, lập tức cười.
Gia hỏa này, không phải hôm đó ngẫu nhiên gặp ở Đan Tháp, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả tự mình đánh mình bay đi, cuối cùng còn cưỡng ép kín đáo đưa cho hắn thiếp mời, Phó đại công tử sao?
"Tiểu tử ngươi, tới trễ như vậy?"
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ xuất hiện ở cửa vào nghênh đón ta đây."
Từ Tiểu Thụ chậc chậc thở dài.
Trình độ si mê của tên này đối với Thập Đoạn Kiếm Chỉ, cơ hồ đã đến tình trạng kinh khủng, nói thật, y không có xuất hiện ở trước mặt mình trêu đùa, thật đúng là nằm ngoài dự liệu.
Phó Hành nhanh chóng tiến lên, khẽ dựa gần, muốn ôm lấy Từ Tiểu Thụ.
Nhưng mà tay đưa ra một nửa, y chợt nhớ tới chuyện gì, liền xấu hổ thu về.
"Thụ ca!"
"Không phải ta không muốn đi đón ngươi, mà ta thật có chuyện phải xử lý, bận tối tăm trời đất."
Từ Tiểu Thụ khoát tay:
"Không có gì, không có gì, chỉ nói một chút mà thôi."
Hắn nhẹ cười hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Văn Tống đang hầm hầm.
"Ngươi xử lý xong chuyện nơi khác, nơi này trùng hợp vừa phát sinh chút tình huống."
"Ầy, lão nhân này vậy mà dám động thủ ở đây, hơn nữa còn muốn ra tay với ta."
"Ông ta ra tay, ta sao có thể đỡ được?"
"Ta khẳng định không ngăn được, nhưng không ngăn được cũng phải ngăn, dùng cái gì ngăn? Đương nhiên là dùng tay ngăn! Dùng tay cản được không? Khẳng định không cản được!"
"Như thế... tay liền phế đi rồi."
Mí mắt Phó Hành nhảy lên hai lần, khóe miệng giật một cái, nhe răng.
Sao y có thể không hiểu ý của Từ Tiểu Thụ?
Gia hỏa này đang mượn Thập Đoạn Kiếm Chỉ gõ mình!
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến sự vui vẻ trong lòng y.
Từ Tiểu Thụ dùng loại phương thức này đến áp chế mình, nói rõ hắn thật có thể dạy thứ này cho mình?
Lúc này y liền trầm mặt nhìn về phía Văn Tống.
"Tình huống như thế nào?"
Văn Tống đã hoàn toàn bị kinh trụ.
Nếu như nói lúc trước ông ta còn có tâm lý muốn trả thù, vậy thì giờ phút này đã hoàn toàn bị chấn kinh thay thế.
Tên Từ Tiểu Thụ kia, vậy mà có quan hệ với Phó đại công tử?
Phó Hành không so Phó Ân Hồng!
Chuyện Phó thành chủ không để ý tới thế sự, có ai không biết?
Thế nhưng phủ thành chủ mấy năm nay vẫn có thể phát triển triển không ngừng, hết thảy đều nhờ vào ai?
Đương nhiên là nhờ công tử văn nhã Phó Hành trước mặt, tuổi nhỏ tiền nhiều, ngoại trừ không biết luyện đan, những thứ còn lại đều biết đôi chút.
Lòng ông ta lấp tức chìm xuống đáy cốc.
"Đây... đây chỉ là hiểu lầm."
Thời điểm xấu hổ nghiêm mặt nói ra câu nói này, Văn Tống chỉ cảm thấy mình rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhưng vì Văn gia, vì danh ngạch Bạch Quật năm nay, ông ta không thể không nhịn.
"Hiểu lầm?"
Âm thanh Từ Tiểu Thụ tăng cao.
Sau khi thấy tất cả mọi người đã nhìn về phía mình, thanh niên nhơi nhấc cằm, đưa mắt nhìn Văn Tống hồi lâu.
Sau đó, hắn không có nhiều lời, mà là vỗ vỗ bả vai Phó Hành.
"Ngươi đến xử lý."
Bước chân Văn Tống lảo đảo một cái.
Thế này so với không nói, so còn kinh khủng hơn nhiều a!
Từ Tiểu Thụ dứt lời, liền trực tiếp vượt qua đám người, dạo bước mà đi.
Mộc Tử Tịch ở phía sau nhìn hắn lắc đầu.
Từ Tiểu Thụ đáng giận, quả nhiên vẫn đáng giận như thế.
Nếu không phải mình cùng một chiến tuyến với hắn, rất có thể cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Cho dù chỉ hơi lấy thân thay thế, suy bụng ta ra bụng người, Mộc Tử Tịch đều cảm thấy một cỗ táo bạo mãnh liệt.
Đổi thành người khác tới, có ai không được bị tức đến thổ huyết?
Nghĩ đến đây, đôi mắt tiểu cô nương nhìn về phía bóng lưng thiếu niên lại tràn đầy thần thái.
Thật khó ưa!
"Chờ ta một chút ! ".
Phó Hành lườm Từ Tiểu Thụ, ý thức được nếu như không xử lý tốt chuyện hôm nay, e rằng Thập Đoạn Kiếm Chỉ sẽ phải ngâm nước nóng.
Đã nhiều năm như vậy, một thức kiếm kỹ chân chính có thể kéo lên quan hệ với Đệ Bát Kiếm Tiên, sao y có thể bỏ qua?
"Ài."
Y nhìn Văn Tống, trong lòng ai thán.
Gây ai không tốt, ngươi lại đi gây tên kỳ hoa này?
Muốn tìm chết cũng không thể như thế.
Có biết cho dù là Sư Đề hội trưởng, ở trước mặt tiểu tử này cũng thúc thủ vô sách không?
Tất cả mọi người nhường đường, Từ Tiểu Thụ thuận theo rời đi, rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Chuyện tiếp theo giao cho Phó Hành là được, hắn không có hứng thú bồi Tông Sư đỉnh phong chơi đùa.
Mục tiêu chuyến đi này, chỉ có hai cái.
Một là tình báo Bạch Quật, hai là hành tung Trương Thái Doanh.
Cho dù có thêm nhiệm vụ thu thập điểm bị động, thế nhưng hai mục tiêu này vẫn không thể lơ là.
"Trương Thái Doanh ở đâu nhỉ?"
"Vẫn chưa tới?"
Từ Tiểu Thụ không rõ lắm, dù sao trước mắt Tân Cô Cô bên kia còn chưa có đưa tin, hắn cũng không dám hỏi.
Vạn nhất người ta đang đánh nhau thì sao?
Mình gọi điện qua, chẳng phải sẽ khiến người ta phân thần?
"Nếu như Trương Thái Doanh không tại, tựa hồ có thể sớm thăm dò một chút, tương kế tựu kế?"
Từ Tiểu Thụ trong lòng thầm nghĩ.
Phủ thành chủ quá lớn.
Chỗ này giống như một cái mê cung.
Huống chi đợi lúc nữa, vô số cường giả sẽ hội tụ ở đây, nơi khác nhất định sẽ buông lỏng phòng bị.
Mình sớm lên kế hoạch, liên hợp với A Giới cùng chờ Tân Cô Cô một hồi chạy tới, nói không chừng thật có thể diệt sát gã ngay tại nơi này.
Có câu nói rất hay, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Ai có thể ngờ tới, trong phủ thành chủ đề phòng sâm nghiêm, lại có người đang mưu tính Vương Tọa?
Cho dù bị người khác biết, nói ra, e rằng người nghe cũng chỉ xem mình là một tên điên.
Thế nhưng Từ Tiểu Thụ không điên, hắn rất thanh tỉnh.
Có Phó Hành tại, chỉ cần không quá mức, sẽ không ai ngăn được mình.
Thật bị lộ tẩy, vậy cũng chỉ có thể chuyển hậu trường, hoặc là...
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn hai bộ y phục ở trong giới chỉ.
Đây là hai đại Thần Khí hắn mới đặt mua.
Một là đại hắc bào che mặt, ngay cả bao tay cũng có, nếu mặc vào, chỉ có thể lộ ra đôi mắt.
Hai là một bộ áo đay lộn xộn, bên trên có cỏ khô, rất cũ nát, quan trọng là, trên đó còn có một cái nón lá.
Ha ha, đóng vai hổ ăn heo, thật là thơm!
...
Đám người đưa mắt nhìn Từ Tiểu Thụ rời đi, trong mắt đều lộ ra vẻ khâm phục.
Có thể thuận miệng quyết định vận mệnh của Tông Sư đỉnh phong.
Đây chính là lực lượng lợi ích sao?
"Nhìn kỹ, bóng lưng của Từ Tiểu Thụ, tựa hồ thật có chút bá khí."
"Ừm, chỉ là Tiên Thiên, lại toát ra một cỗ cảm giác không thể kháng cự."
"Hừ, đừng nói là ngươi, ngay cả Văn lão tiền bối cũng không ngăn được bước chân của tên gia hỏa này, tên kia thật đúng là một nhân vật... chỉ trách ta, nhìn lầm."
"Nhìn lầm sao?"
Có người sau khi lẩm bẩm một tiếng, ung dung thở dài:
"Thật tốt, ta cũng muốn có một đệ đệ như thế, có thể che mưa chắn gió cho ca ca, còn có thể giúp chùi đít..."
Lúc này, tất cả mọi người đều không còn lời nào để nói.
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 343."
"Nhận hâm mộ, điểm bị động cộng 226."
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 66."
Từ Tiểu Thụ cười nhìn số liệu bên trong cột tin tức, cảm giác tựa như ảo mộng.
"Điểm bị động: 24006."
Kinh khủng như vậy!
Phía sau truyền đến vài tiếng gầm thét không cam lòng, hiển nhiên là Phó Hành đang xử lý sự tình, lập tức, tầm mắt mọi người bị kéo trở về.
Từ Tiểu Thụ chắp tay, chỉ cảm thấy ánh trăng mát mẻ.
"Tiểu sư muội à."
"Hửm?"
"Tối nay có lẽ sẽ phát sinh đại sự, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Ừm."
"Đến lúc đó, ngươi nên tìm một chỗ nào đó tránh nạn."
"Ò."
"Sao ngươi bình tĩnh như vậy?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
"Ha ha ha."
Mộc Tử Tịch cười.
Ta một đường cùng ngươi xuống núi, ngươi cho rằng ta còn không biết tính cách của ngươi?
Tối nay phủ thành chủ dám thu ngươi, thời gian của nó đã không còn nhiều.
Vừa mới bắt một người xong, ngươi lại muốn làm gì?
"Đi đâu?"
Mộc Tử Tịch hỏi.
Từ Tiểu Thụ thần bí cười.
"Nhổ củ cải."
"Là sao ?"
"Nghe không hiểu? Chính là đào hố!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận