Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 129: Kiếm Khí, Kiếm Ý

Từ Tiểu Thụ đi thẳng hướng Đông.
Phía tây là nói cho Viên Đầu nghe, gia hỏa này nhất định sẽ đến tìm hắn, đến lúc đó tình báo sai lầm, thời gian ba ngày cũng không nhất định có thể tìm thấy người.
Thiên Huyền Môn rất lớn.
Khẽ hát, thỉnh thoảng rút ngón tay trong lòng bàn tay ra, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình đã sắp thích ứng được với khoái cảm.
Hắn thử không tiếp tục dùng thống khổ tê liệt bản thân, hoàn toàn rút ngón tay trong lòng bàn tay ra.
"Ngô!"
Vẫn có hơi khó chịu, thân thể bắt đầu cảm thấy kì quái.
Cố nén khó chịu, Từ Tiểu Thụ cất bước tiếp tục đi lên, đồng thời đình chỉ hành vi tự hoại lúc trước.
Phương Pháp Hô Hấp là kỹ năng bị động, sớm tối đều sẽ tiếp xúc với hoàn cảnh có nồng độ linh khí cao.
Đây chỉ là Thiên Huyền Môn, về sau rời Linh Cung, tiến vào bí cảnh càng cường đại, chẳng lẽ bởi vì khoái cảm quá cường liệt mà cự tuyệt tu vi tiến bộ?
Không có khả năng!
Kháng cự vô dụng, sinh hoạt không thể luôn kháng cự, có đôi phi phải học tiếp nhận, thậm chí hưởng thụ nó.
"A ! sảng khoái ! ".
Lúc ở một mình, Từ Tiểu Thụ liền bắt đầu làm càn.
Theo thời gian trôi qua, hắn vậy từng bước tiến hóa, có thể đi lại bình thường.
Người khác vừa vào Thiên Huyền Môn, đều là giành giật từng giây, hoặc là tranh thủ thời gian tu luyện, hoặc là tìm kiếm bí cảnh, sau đó tranh thủ thời gian tu luyện.
Từ Tiểu Thụ lại hoàn toàn khác.
Từ trước đến giờ hắn đều là bị động tu luyện, cho dù lúc này nằm thẳng cẳng ở trong Thiên Huyền Môn, đều không gián đoạn tu luyện, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn đám người giành giật từng giây kia.
Nhưng hắn vẫn không có đồi phế, một bên thẳng hướng Hắc Lạc Nhai, một bên móc ra Thập Đoạn Kiếm Chỉ.
Đệ nhất thiên tài trong truyền thuyết ngũ vực, tuyệt học độc môn của Đệ Bát Kiếm Tiên Bát Tôn Am.
Sau khi biết được giá trị của nó, tựa hồ ngọc giản trên tay đã nặng hơn mấy lần.
Hắn không biết Tang lão tìm từ nơi nào, nhưng có thể lấy được thứ này, chắc hẳn đã bỏ ra đại giới không nhỏ.
Lúc trước không rảnh nhìn, hiện tại rốt cuộc có thể tìm hiểu.
Dán lên trán, ý niệm quét qua, đại lượng tin tức tràn vào.
Không ngoài dự đoán của hắn, đây là một môn linh kỹ đặc thù chuyên tu luyện mười ngón, không cần dùng đến linh nguyên, từ trong đó có thể nhìn ra đại lượng mạch suy nghĩ thuần dùng kiếm ý chiến đấu.
"Đây là gì, không phải kiếm ý phụ thể sao?"
Từ Tiểu Thụ có chút mộng, "Thuần kiếm ý chiến đấu" cùng "Kiếm ý phụ thể", trộn lẫn với nhau?
Ừm, hình như cũng không phải không được...
Từ Tiểu Thụ có loại cảm giác thể hồ quán đỉnh.
Nói đến thuần dùng kiếm ý chiến đấu, hắn ngoại trừ nghĩ đến bản thân, cũng chỉ có thể nghĩ đến người bịt mặt đêm đó.
Mà bây giờ ngọc giản trong tay vậy mà có chút vết tích... khiến hắn không khỏi lần nữa nhớ tới câu nói kia của người bịt mặt, "Đường của ngươi đã sớm bị người đi nát".
Đừng nói... Đệ Bát Kiếm Tiên cũng là người đồng đạo?
Không có tiếp tục mơ tưởng, lần nữa tập trung vào ngọc giản.
Tu tập Thập Đoạn Kiếm Chỉ lực ngón tay mạnh, điều kiện này nhục thân Tiên Thiên có thể thỏa mãn, cho dù không được, còn có Sắc Bén gia trì đây.
Không có vấn đề gì lớn.
Cánh cửa ngăn cản đại đa số người tu luyện cứ thế nhẹ nhõm vượt qua, Từ Tiểu Thụ tiếp tục nhìn xuống bước thứ hai:
Kiếm ý cụ hiện, quanh quẩn ngoài thân.
"Có ý gì?"
"Muốn kiếm ý xuất hiện không phải rất dễ à, chút kiếm khí kia..."
Từ Tiểu Thụ càng nhìn xuống càng kinh hãi, từ giữa đầu giới thiệu đến xem, đúng là hoàn toàn tách biệt kiếm ý cùng kiếm khí ra.
Xem hết ngọc giản, hắn mới biết hình như mình đã đi lầm đường.
Ngày thường các loại Vạn Vật Đều Là Kiếm, Bạt Kiếm Thuật, kiếm khí cường khống địch nhân... đều bị phân vào mục vận dụng kiếm khí cơ bản.
Không phải kiếm ý chân chính!
Nói cách khác, con đường trước đó Từ Tiểu Thụ đi, nghiêm chỉnh mà nói, chỉ có thể coi là "Thuần dùng kiếm khí chiến đấu ", chứ không phải "Thuần dùng kiếm ý chiến đấu ".
"Chuyện này rất thú vị..."
"Nếu như không thể chuyển ý cảnh từ hư thành thật, sao có thể phát huy ra tác dụng?"
Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư, nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ tới Bát Kiếm Thức.
Đây là lúc chiến đấu với Chu Thiên Tham, lần đầu tiên thăng cấp Tinh Thông Kiếm Thuật sau đó ngộ ra đạo lý tứ lạng bạt thiên cân, sinh sinh ném Tiên Nhân Bạt Sơn Thức trở lại, đặt vững thắng cục.
Nhưng về sau, thức này không thể phát huy được tác dụng.
Cũng bởi vì hạn chế quá nhiều, không có chiêu thức cố định, thậm chí nhiều lần bị Từ Tiểu Thụ lãng quên, trực tiếp dùng Bạt Kiếm Thức thay thế.
Nhưng xem hết mai ngọc giản này, hắn mới hiểu được toàn thân trên dưới cộng lại, có thể nói dùng kiếm ý chiến đấu, chỉ có một thức này.
Lúc trước tận lực lĩnh ngộ những thứ kia, cố hóa ý cảnh thành chiêu đồ, ngược lại rơi xuống tầm thường.
Mặc dù hoàn thành chuyển biến từ ý đến hình, nhưng cứ thế mãi, sẽ thật ngộ nhập kỳ đồ.
"Chân chính dùng kiếm ý chiến đấu, vô hình vô chất, vô chiêu vô thức, một kiếm tức vạn kiếm, vô kiếm phá vạn pháp."
Nhìn lời nói đầu trong ngọc giản, trong lòng Từ Tiểu Thụ nhấc lên sóng lớn vạn trượng.
"Một kiếm tức vạn kiếm" cảnh giới này, trong nháy khiến não động hắn rộng mở, câu "Vô kiếm phá vạn pháp" ở phía sau, càng phảng phất giống như đại môn mở ra thế giới mới.
Nói rất hay!
Đây quả thực là cảnh giới mình tha thiết ước mơ!
Quả nhiên, suy nghĩ một mình, rất dễ lạc lối.
Không đúng...
Câu nói này, sao có chút quen thuộc?
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, hôm đó người bịt mặt tựa hồ cũng dùng phương pháp chiến đấu này, sau khi đánh xong cũng nói ra lời như thế?
"Kiếm ý chân chính, không có đẳng cấp, không quan tâm hình chất, lấy đạo của người trả lại cho người."
Đúng, chính là câu này!
Cường khống kiếm của Tiếu Thất Tu, phản đâm chủ nhân!
Sau khi Cảm Giác xuất hiện, trí nhớ của Từ Tiểu Thụ cực kì tốt, chỉ suy nghĩ một lát liền rõ ràng, hắn thậm chí nhớ rõ sau khi mỗi lần tên kia xuất thủ, đều cố ý nhấn mạnh...
Cấp Tiên Thiên!
"Vạn Vật Đều Là Kiếm" cấp Tiên Thiên, "Người Tức Là Kiếm" cấp Tiên Thiên.
Khi đó hắn còn tưởng rằng người bịt mặt đang trang bức, hiện tại nhớ lại, quả thật bị kinh đến.
"Y đang chỉ điểm ta?" Đôi mắt Từ Tiểu Thụ rộng mở, dừng bước lại, lâm vào trầm tư.
Người bịt mặt kia, đến cùng là ai?
Sẽ không thật là Đệ Bát Kiếm Tiên đấy chứ...
Ta kháo, không có khả năng, Tang lão đã nói người kia vẫn lạc!
Không đúng, vẫn lạc...
Thiên tài vẫn lạc, có lẽ chỉ nói y không còn là thiên tài?
Đột nhiên, con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại, hắn nghĩ tới Tiếu Thất Tu.
Hôm đó gia hỏa này bị phản đâm một kiếm, sau khi chiến đấu kết thúc thần sắc lại cực kỳ phấn khởi, bây giờ suy nghĩ lại, quá không bình thường.
Tên nào bị đâm một kiếm lại hưng phấn như thế, với lại thần tình kia, hiện đang hồi tưởng lại...
Rõ ràng không khác gì lúc fan cuồng nhìn mình!
Tiếu Thất Tu... fan cuồng...
"Hể!" Từ Tiểu Thụ cảm thấy một trận ác hàn.
Hắn đột nhiên cảm thấy cho dù người bịt mặt kia không phải Đệ Bát Kiếm Tiên, đoán chừng cũng có quan hệ với y, thậm chí còn có thể là đồ tử đồ tôn gì gì đó.
"Hô ! ".
Có chút chấn kinh!
Từ Tiểu Thụ lấy lại tâm thần, cẩn thận cất kỹ ngọc giản, xem hết mới biết nó quả thật là bảo bối.
Cũng may có thứ này chỉ đường, nếu không đoán chừng rất khó bước lên con đường tự sáng tạo linh kỹ này.
Dù sao uy lực "Bạt Kiếm Thức" thực có hơi lớn a.
Thế nhưng nếu từ bỏ, sau này mình liền không còn đại chiêu.
"y, quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì..."
Từ Tiểu Thụ chỉ mê thấy một cái chớp mắt liền khôi phục.
Kiếm ý đương nhiên phải đi, nhưng tự sáng tạo linh kỹ, ai nói nhất định trái ngược với con đường kiếm ý?
"Ha ha, ta đúng là thiên tài!"
Từ Tiểu Thụ nhìn hướng chân trời, trong mắt có hào quang.
Nếu như nói trước khi nhìn ngọc giản này, hắn ôm tâm tính có cũng được mà không có cũng không sao đối với Thập Đoạn Kiếm Chỉ, vậy bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Thứ Đệ Bát Kiếm Tiên vẫn lấy làm kiêu ngạo, khẳng định có chỗ hơn người, một câu trong đó đã giúp mình có cảm ngộ sâu như vậy, nếu thật đã luyện thành...
Ha ha ha!
Mục tiêu: Hắc Lạc Nhai!
Bắp chân giẫm xuống, mặt đất xuất hiện một cái hố to, mượn nhờ Phản Chấn, Từ Tiểu Thụ mãnh liệt bắn lên thiên không.
Vừa rơi xuống đất, đã là mấy trăm mét bên ngoài.
"Phanh!"
Lại một cái hố to, lần nữa xuất hiện...
Tốc độ nhảy lên nhảy xuống này, quả thật còn nhanh hơn cả Tiên Thiên phi hành.
"Hửm?"
"Sao cảm thấy hình tượng này có chút quen thuộc?"
Từ Tiểu Thụ nhảy nhảy, bỗng nhiên phát giác có chút không đúng.
Nếu như da lại xanh một chút, thể trạng lại cường tráng hơn một chút, không phải chính là...
"Người khổng lồ xanh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận