Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 640: Tầm Bảo Linh Dung Trạch (3)

Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Lão đầu tóc hoa râm được mọi người gọi là Trịnh lão quay đầu lại, nhìn mấy tên Linh Trận Sư ở bên cạnh.
"Chư vị, có tiến triển?"
"Không. . . "
"Không. . . "
"Không. . . "
". . . "
Người ngoài nghề đều cảm thấy là công lao của Trịnh lão, nhưng mấy tên Linh Trận Sư ở đây đều biết mình có bao nhiêu cân lượng.
Không có ba năm ngày, có lẽ ngay cả da lông cũng không nhìn ra.
Trịnh lão, sao có thể lập tức ngộ ra được?
"Lão Trịnh, ngươi. . . "
Trịnh lão khẽ lắc đầu, khoát tay áo, nói: "Tất cả mọi người an tâm chớ vội, chỉ một chút nữa thôi. . . "
"Ông!"
Còn chưa dứt lời, linh trận sương mù không có ai xuất thủ, lại lần nữa run lên.
Sau khi run lên, sương mù vậy mà nhạt đi rất nhiều.
"Chuyện này. . . "
Tất cả mọi người kinh trụ.
Không ai xuất thủ, thiên địa linh trận, tự mình mở?
"Trịnh lão thật mạnh!"
"Không cần kết ấn, cũng có thể dẫn ra huyền cơ thiên địa linh trận, đây là tình huống chỉ khi hoàn toàn nắm giữ linh trận mới xuất hiện!"
"Đúng vậy, đoán chừng lại nghiên cứu hồi, đều có thể mượn nhờ thiên địa đại trận đến ngăn địch đi."
"Đúng vậy đúng vậy, Trịnh lão ngưu bức."
". . . "
Sắc mặt Trịnh lão hiện ra vẻ xấu hổ.
CMN là ai đang âm thầm ra tay!
Ta đã nói hết đâu, có thể cho ta một chút mặt mũi hay không?
Ông ta lập tức hô lớn: "Mọi người nghỉ ngơi một hồi, đợi lão phu quan sát thêm ba canh giờ, nhất định có thể phá trận này. . . "
"Oanh!"
Vừa dứt lời, thiên địa đại trận oanh minh nổ vang.
Một giây sau, sương mù hồng phấn lớn đến mấy trăm trượng, nương theo tiếng nổ trực tiếp tán loạn.
Sau khi sương mù biến mất, mấy con đường to lớn xuất hiện ở trước mặt đám người.
Tất cả mọi người: ". . . "
Không phải nói còn cần ba canh giờ sao?
Sau khi đám người giật lình, liền lập tức phản ứng lại.
"Trịnh lão quả nhiên là điệu thấp khiêm tốn, rõ ràng đã giải ra linh trận, lại còn uyển chuyển như thế."
"Các huynh đệ, xông lên, thừa dịp thủ hộ giả không tại, chúng ta lẻn vào trộm bảo vật của nó."
"Lên lên lên!"
Mấy chục đạo thân ảnh ứng tiếng nhào lên.
"Vèo vèo" mấy tiếng, mấy tên kia đã điên cuồng tiến vào trong Linh Dung Trạch.
"Chậm đã, không thể, không thể a!"
Trịnh lão rốt cuộc luống cuống.
Trận này không hiểu ra sao mở ra, có lẽ, thủ hộ giả căn bản không có rời đi giống như mọi người nghĩ.
Tương phản, nó mở linh trận, là muốn tăng chất lượng đồ ăn tối nay?
Nhìn đám người mạnh ai nấy chạy, thậm chí ngay cả tổ đội lâm thời cũng không có ý định lần nữa tổ kiến, ông ta còn có thể nói gì?
Bảo vật trước mặt, liên minh cái beep?
"Hồ đồ a!"
"Trận này có vấn đề!"
Trịnh lão nói xong, lại thấy mấy tên Linh Trận Sư cũng không cam lòng lạc hậu, lập tức ngăn vạt áo dưới chân, cất bước phóng đi.
"Ấy, chờ lão phu một chút."
. . .
"Tiến vào thế nào?"
Ngư Tri Ôn nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Đương nhiên là dùng chân."
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời, một ngựa dẫn đầu bay ra ngoài.
Lúc này còn nấp gì nữa?
Cửa bảo tàng đã mở, đám người điên cuồng tầm bảo, ai có thời gian để ý tới hai con kiến hôi đột nhiên xuất hiện.
Tương phản, nhìn thấy có người đến tranh đoạt bảo vật, mới là bình thường.
Ngư Tri Ôn lập tức nghĩ thông.
Nàng là bị Bạch Khô Lâu truy sát đến mức có chút thần hồn nát thần tính, chỉ muốn ở trong bóng tối làm ngư ông.
Nhưng Linh Dung Trạch nào có chuyện tốt như bảo vật tự bay ra ngoài?
"Đi đâu?"
Nhìn đám người tiến vào đại trận lập tức chia ra bốn phía tìm kiếm, Ngư Tri Ôn lại hỏi.
Cảm giác của Từ Tiểu Thụ tựa hồ còn nhạy cảm hơn cả "Tinh Đồng" của mình.
Mỗi lần vô luận là phát hiện bảo vật, hay là phát hiện địch nhân, gia hỏa này đều sớm hơn mình mấy bước.
"Một đường hướng tây."
Từ Tiểu Thụ nói thẳng, cũng không giải thích.
Chỗ này lúc trước hắn đã dùng Cảm Giác nhìn trộm qua.
Không phải chỗ sâu, trên cơ bản giống như bên ngoài, không có một ngọn cỏ.
Nhưng chỗ Bạch Khô Lâu an cư dĩ nhiên phải khác.
Ở dưới thân tên kia, Từ Tiểu Thụ từng nhìn thấy có linh dược sinh trưởng.
Rất là đa dạng!
Nếu như tìm tới chỗ Bạch Khô Lâu thủ hộ, đoán chừng, mình thật có thể tìm được một đống lớn bảo vật.
"Sưu sưu sưu. . . "
Nhưng hiển nhiên, có không ít người nghĩ giống như Từ Tiểu Thụ.
Cho dù là bảo địa, bên ngoài có thể xuất hàng, thế nhưng số lượng và chất lượng không thể nào nhiều bằng bên trong.
Cho nên những người tự nhận bản thân có năng lực cường hãn, căn bản không thèm ở bên ngoài quét hàng.
Mục đích của bọn họ, chính là nơi tận cùng ở trong Linh Dung Trạch!
. . .
Một đường phi nhanh.
Ngư Tri Ôn thông qua tinh đồng, rất nhanh phát hiện không đúng.
Ở phía trước, bên trái, từ nơi rất xa, ẩn ẩn truyền đến một cỗ khí tức băng hàn dị dạng.
Bạch Quật là không gian dị thứ nguyên hệ hỏa.
Sao có thể xuất hiện khí tức băng hàn được?
Mà bảo vật ở bên trong Linh Dung Trạch, trong truyền thuyết, có một loại tên là Tam Nhật Đống Kiếp.
Như vậy, ý nghĩa của khí tức băng hàn này là gì, đương nhiên không cần phải nói.
"Từ Tiểu Thụ, Tam Nhật Đống Kiếp. . . "
"Nhớ kỹ vị trí đó." Từ Tiểu Thụ cũng không quay đầu lại, nói.
Ngư Tri Ôn có chút kinh ngạc.
Không qua xem thử?
Ngay cả chí bảo Linh Dung Thạch cũng không cần?
"Đã có người đi qua."
Nàng nhắc nhở.
Thực lực những người tiến vào đây cũng không yếu, đương nhiên có thể phát hiện được khí tức băng hàn.
Ở trong không gian Bạch Quật nóng rực phát ra khí tức băng lãnh, cho dù không biết nó là bảo vật gì, thế nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nó bất phàm.
Cho nên, phần lớn người lựa chọn trực tiếp thay đổi phương hướng.
"Không vội."
Từ Tiểu Thụ không có chút động tâm, tiếp tục kiên định không thay đổi, hướng đến chỗ Bạch Khô Lâu.
Tất cả mọi người đều bị bảo vật che mờ đôi mắt.
Chỉ có hắn ẩn ẩn nhận ra mặt đất tựa hồ hơi rung động.
Tần suất rung động vô cùng nhỏ.
Nhưng vẫn không qua mặt được Cảm Giác.
Chuyện này mang ý nghĩa, Bạch Khô Lâu đã thức giấc.
Giờ phút này, đang sải bước chạy tới nơi đây.
Phải tranh thủ cơ hội!
Tam Nhật Đống Kiếp hư vô mờ mịt, Từ Tiểu Thụ căn bản không để ở trong lòng.
Hắn muốn Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng.
Chỉ cần có thể lấy được thứ kia, thực lực bản thân, tuyệt đối có thể lên như diều gặp gió.
Hơn nữa hiện tại hắn không có thực lực chém giết Bạch Khô Lâu.
Cho nên, hắn chỉ có thể cược vào ổ của tên kia còn có Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng khác.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn.
Ở bên cạnh tên to con kia, nhất định có trứng, hoặc là bảo bảo các loại.
Nếu như có thể nhân lúc tên kia rời đi, thu đồ vật vào tay.
Như vậy Bạch Viêm cùng Long Dung Giới, liền có thể luyện rồi.
"Bạch Viêm. . . "
Vừa nghĩ tới Bạch Khô Lâu sử dụng Bạch Viêm khắc chết Vương Tọa Luyện Linh Sư, Từ Tiểu Thụ đều muốn chảy cả nước bọt.
Tuy khả năng không lớn.
Nhưng dù sao cũng phải có mộng tưởng.
Vạn nhất thì sao?
Vạn nhất nơi đó có Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, hoặc là tuyệt thế trân bảo hệ Hỏa Bạch Khô Lâu nhiều năm qua ở trong Bạch Quật thu thập thì sao?
"Lên!"
Ngư Tri Ôn nhìn Từ Tiểu Thụ kiên định như vậy, cũng không thuyết phục nữa.
Gia hỏa này, từ sau khi tiến vào Bạch Quật, lại ngủ một giấc ở bên trong động phủ, liền thay đổi hoàn toàn.
Từ một kẻ mê mang, trở thành một người có mục tiêu rõ ràng.
Hiện tại đổi hướng truy tìm Tam Nhật Đống Kiếp, hẳn là một lựa chọn sáng suốt.
Thế nhưng đi theo Từ Tiểu Thụ, hắn tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Tương phản, ngươi còn có thể nhìn thấy kỳ tích phát sinh.
"Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận