Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 17: Đại Ám Kiếp Quyền

Trọng tài không làm gì được vị tuyển thủ kỳ hoa dưới chân mình, đành phải vung tay lên nói: "Tranh tài bắt đầu!"
Lưu Chấn nắm chặt nắm đấm vọt tới chỗ trọng tài, dọa Từ Tiểu Thụ nhảy dựng lên.
Lúc này Từ Tiểu Thụ buông đùi trọng tài ra, tranh tài bắt đầu, nếu mình mình vẫn quấn lấy trọng tài, sẽ bị phán phạm quy.
Hắn điều chỉnh tâm tình, đối mặt thập cảnh, không thể không thận trọng một chút.
Lưu Chấn không phải đám người thi đấu tiểu tổ lúc trước, thập cảnh có thể xưng nửa bước Tiên Thiên, đương nhiên không phải chuyện đùa.
Kết quả là, quyền ảnh màu đen bao phủ, Từ Tiểu Thụ hốt hoảng xuất thủ, nửa đường quyền ảnh cũng không chặn được, lại trở thành bao cát.
Phanh phanh...
Âm thanh quen thuộc lần nữa vang lên, người trên khán đài đứng ngồi không yên.
"Xuất hiện, Từ đống cát!"
"Gia hỏa này có bệnh không, mỗi lần đều muốn vật lộn, cho dù muốn cận chiến, cũng đừng dùng mặt tiếp chứ."
"Từ Tiểu Thụ nhìn qua thật không giống như biết quyền pháp, vẫn là Lưu Chấn lợi hại hơn."
Từ Tiểu Thụ thầm hô không ổn, Lưu Chấn hoàn toàn dỡ xuống ngụy trang, từng quyền oanh tới, hắn cảm thấy thân thể sắp không chống đỡ nổi.
Đây là quyền pháp gì?
Vậy mà có thể khiến cho nhục thân Tiên Thiên cảm thấy đau đớn?
Từ Tiểu Thụ chỉ có thể che hạ bộ, bị Lưu Chấn đánh lui từng bước một.
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 2."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 2."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 2."
Xảy ra chuyện gì?
Mỗi một quyền được tới hai điểm điểm bị động, không khoa học!
Từ Tiểu Thụ càng đánh càng kinh, cột tin tức không có khả năng phạm sai lầm, vậy chỉ có một khả năng, quyền pháp của Lưu Chấn không chỉ liên miên bất tuyệt, mà còn có song trọng kình?
Hắn tra xét thân thể mình, quả nhiên phát hiện mỗi một quyền của Lưu Chấn, đều vụng trộm lưu lại một đạo năng lượng màu đen ở trong cơ thể mình, nhỏ bé không thể nhận ra.
Quyền pháp thật âm hiểm!
Hắn không biết thứ này có tác dụng gì, nhưng vụng trộm lưu tại thể nội, khẳng định là ẩn giấu huyền cơ.
Mắt thấy sắp bị oanh ra lôi đài, Từ Tiểu Thụ cũng gấp.
Lần này đã khinh thường.
Hắn hẳn nên rút kiếm trước, có lẽ còn có thực lực đánh một trận, hiện tại quyền thế liên miên, hắn muốn lấy kiếm từ trong giới chỉ ra cũng không được.
"Lưu Chấn, cho chút cơ hội." Từ Tiểu Thụ thành khẩn nói.
Nhưng mà Lưu Chấn giữ im lặng, quyền thế mạnh hơn, gã biết Từ Tiểu Thụ nhiều lần ra ám chiêu, gã từng tại tiểu tổ thi đấu quan sát toàn bộ quá trình hắn đạt quán quân, sao có thể cho hắn cơ hội?
"Ngươi đừng ép ta!" Từ Tiểu Thụ oán hận nói.
Chỉ còn mấy bước, hắn sẽ bị oanh xuống lôi đài.
Lưu Chấn mắt điếc tai ngơ, quyền tốc xé gió, xuy xuy rung động.
Từ Tiểu Thụ nhịn không được, hắn cực kỳ gian nan rút ra một cánh tay từ trong quyền ảnh, hội tụ linh lực, mãnh liệt dựng lên.
Sắc Bén!
Xem ta có đâm chết ngươi không!
Mặc dù ta đánh không tới ngươi, nhưng ngươi có thể đánh tới ta, chỉ cần ngón tay ngươi đánh vào chỗ này, ngươi liền phải chảy máu.
"A!"
Quả nhiên, một giây sau, Lưu Chấn liền kinh hô một tiếng kéo dài khoảng cách.
Bên trong ngàn vạn quyền ảnh, luôn có một quyền oanh vào thủ chưởng của Từ Tiểu Thụ, dưới tình huống không phòng bị, không kịp đề phòng, Lưu Chấn đau đến nắm đấm đều muốn vỡ ra.
Cũng may gã từng khổ luyện qua, mặc dù nhục thân không phải Tiên Thiên, nhưng cũng mạnh hơn người bình thường mấy lần, nếu không dưới một kích này, toàn bộ ngón tay đều đã bị đứt lìa.
"Làm sao có thể?"
Ánh mắt Lưu Chấn chấn kinh, gã biết Từ Tiểu Thụ không biết quyền pháp, sao có thể từ bên trong vô số quyền ảnh rút dao tổn thương mình?
Một giây sau, gã nhìn thấy Từ Tiểu Thụ vặn vẹo ngón tay trên tay phải, máu me đầm đìa.
Đại Ám Kiếp Quyền của mình, đều đánh ra nhị trọng ám kình, hắn không có khả năng đổ máu, nói cách khác, máu này là của mình.
Cho nên, gia hỏa này, dùng ngón tay phá Đại Ám Kiếp Quyền?
Làm sao có thể?!
"Đây là công pháp gì?" Lưu Chấn trực tiếp hỏi, tò mò không tiếp tục công kích.
Từ Tiểu Thụ bị một quyền đánh lui đến bờ lôi đài,
Ngón tay kém chút gãy mất, cũng may cuối cùng hóa giải ván này.
Hắn cưỡng ép tách ngón tay ra, hít một hơi trả lời: "Sắc Bén."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Ngươi hỏi còn có ý nghĩa gì, ta trả lời ngươi lại không tin?
Còn không bằng không hỏi!
Đám người trên khán đài đều đứng lên, nhao nhao không dám tin.
"Làm sao phá cục, ta nhìn thế nào cũng không hiểu, sao Lưu Chấn đột nhiên dừng lại?"
"Ngươi nhìn tay Từ Tiểu Thụ, đang chảy máu, kia hẳn là máu của Lưu Chấn?"
"Nói đùa gì thế, ngươi còn nhìn không ra linh kỹ của Lưu Chấn? Đây chính là Đại Ám Kiếp Quyền cấp bậc Tiên Thiên! Sao có thể bị ngón tay Từ Tiểu Thụ phá mất?"
"Cái gì? Linh kỹ Tiên Thiên?"
Có một người sáng suốt nhìn ra, tất cả mọi người đều lập tức kinh ngạc.
Linh kỹ Tiên Thiên, đây là thứ có thể ngộ không thể cầu, đệ tử ngoại môn làm sao có thể có được linh kỹ Tiên Thiên?
Cho dù có được, Lưu Chấn sao có thể luyện thành?
Từ Tiểu Thụ cơ bản đã đoán ra đẳng cấp quyền pháp của Lưu Chấn không thấp, nếu không tuyệt đối không thể tổn thương được mình.
Liên tiếp đả kích, không biết đau hơn tiểu tổ thi đấu bao nhiêu lần.
Đây là còn chưa tính đến luồng năng lượng màu đen ở trong cơ thể mình kia.
Từ Tiểu Thụ có chút luống cuống, thứ này đẩy cũng không chịu ra, đoán chừng sẽ ở thời khắc mấu chốt âm mình một phen, cũng may có cột tin tức, nếu không mình chết thế nào cũng không biết.
Mắt thấy lấy Lưu Chấn lại muốn tiếp tục vọt qua, hắn vội vàng chuyển di trận địa, vừa đi vừa móc ra kiếm gỗ nói: "Quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta đừng dùng quả đấm, dùng kiếm gỗ tỷ thí một phen có được không?"
"Điểm đến là dừng, đừng manh động."
Điểm bị động này, hắn ăn không tiêu, Từ Tiểu Thụ quyết định nhận sợ.
Trọng tài đều kinh hãi, phần trước đâu, làm sao không thấy, bị ngươi ăn rồi?
Người trên khán đài cười phun ra, từng tên vỗ đùi.
"Ta không được rồi, cái tên Từ Tiểu Thụ này quá biết tấu hài!"
"Hắn quên trận trước đã nói "Quân tử động thủ không động kiếm" à? Làm sao, hiện tại thật động thủ, lập tức nhận sợ?"
"A a a, Từ Tiểu Thụ thật hài hước! Ta không được!"
Âm thanh "Bành" vang lên, mặt đất tuôn bị linh lực trùng kích, Lưu Chấn cả người lao đến giống như đạn pháo, quyền ảnh trong nháy mắt bao phủ.
"Đậu xanh, còn tới!"
Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt thu hồi kiếm gỗ, chuyển tay lấy ra Tàng Khổ, không lấy không được, nếu đối phương oanh trúng một kích này, mình tuyệt đối sẽ bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
Còn may, ta có át chủ bài.
"Bạch Vân Du Du!"
Hắn hoành ra một kiếm, giữa thiên địa tựa như có bão cát nổi lên, một cỗ đại thế sắp thành hình, ngay cả người trên khán đài đều ngồi nghiêm chỉnh, không nháy mắt một cái.
"Ám Kiếm, khai!"
Lưu Chấn dùng đầu gối nghĩ cũng biết Từ Tiểu Thụ muốn thả đại chiêu, thân thể trên không trung cưỡng ép bóp một cái ấn quyết, trực tiếp dẫn bạo mấy ngàn ám kình lúc trước lưu lại.
Bành!
Thân thể Từ Tiểu Thụ xuất hiện huyết vụ, đôi mắt đều kém chút lòi ra, toàn thân nổi gân xanh, có thể thấy tiếp nhận thống khổ bao lớn.
Hắn biết đối phương có lưu hậu thủ, lại không nghĩ tới, hậu thủ này lại kinh khủng như vậy.
Từ Tiểu Thụ gắt gao cắn răng, miệng phồng lên giống như con cóc, cưỡng ép không phun ra máu.
Người trên khán đài đều bị kinh trụ, không ngờ tình huống chuyển tiếp đột ngột, trận chiến này vậy mà thảm thiết đến như vậy, đây cũng quá tàn nhẫn đi.
"Từ Tiểu Thụ... cố lên!"
Bọn họ đều âm thầm cổ vũ cho Từ Tiểu Thụ, mặc dù gia hỏa này không đứng đắn, khiến cho người ta hận đến nghiến răng, nhưng từ đầu đến cuối đều là người bị đánh.
Thập cảnh treo lục cảnh lên đánh, khiến người nhìn mà thương.
Trọng tài hơi cong bắp chân, mãnh liệt xông tới, ông ta không thể để cho Từ Tiểu Thụ đón lấy quyền kế tiếp của Lưu Chấn, sẽ chết người.
Ông ta biết Đại Ám Kiếp Quyền mạnh bao nhiêu, theo quyền số điệp gia, ám kình càng đáng sợ, Từ Tiểu Thụ chịu hơn ngàn quyền, ám kình đã đủ để Tiên Thiên cao thủ trực tiếp nổ tung.
Cũng may hắn có nhục thân Tiên Thiên, trong lòng trọng tài cũng bớt lo.
Trong lúc ông ta sắp tiếp cận Từ Tiểu Thụ, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu tử này trong lúc cố nến không phun máu, sau lưng còn vụng trộm làm thủ thế với ông ta.
Không cần ta?
Trong lòng trọng tài cuồng loạn, theo lý thuyết ông ta hẳn nên ngăn cản, nhưng chẳng biết tại sao, giờ khắc này ông ta vậy mà lựa chọn tin tưởng Từ Tiểu Thụ, thân hình dừng lại.
Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, bởi vì một quyền của Lưu Chấn đã đến đỉnh, thẳng hướng cằm của Từ Tiểu Thụ.
"Phốc!"
Thời khắc mấu chốt, Từ Tiểu Thụ mãnh liệt phun máu, phun đại lượng huyết dịch vừa rồi góp nhặt ra, trong nháy mắt dán vào mặt Lưu Chấn, khiến ánh mắt gã mơ hồ.
Nhưng thế thì có tác dụng gì?
Người trên khán đài thấy rõ rành mạch, Từ Tiểu Thụ đã không có năng lực né tránh, hắn bị ám kình nổ đến mất đi năng lực hành động.
"Ra ngoài đi!" Lưu Chấn gầm thét.
Phanh một tiếng, một quyền này đánh vào trán Từ Tiểu Thụ, trực tiếp đánh bay.
Một giây sau, gã cảm giác mình vậy đằng không bay lên, xảy ra chuyện gì?
Gã lau đi huyết dịch trên mặt, phát hiện gia hỏa kia đang dùng chân kẹp lấy mình cùng bay lên không trung.
Cái trán Từ Tiểu Thụ có máu, chân lại như gọng kìm gắt gao kẹp eo gã lại, cùng nhau bay ra khỏi lôi đài.
Hình tượng hai người dây dưa trên không trung quỷ dị như vậy, thời gian phảng phất dừng lại tại thời khắc này.
Đồng quy vu tận?
Người trên khán đài kinh hãi, bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, trong lúc cái trán Từ Tiểu Thụ thụ quyền, vậy mà chủ động nghênh tiếp Lưu Chấn, trong tích tắc Lưu Chấn mất đi tầm nhìn, hai chân chăm chú quấn lấy.
Trước dùng máu vô hiệu hóa ánh mắt, sau lại dùng chân cuộn eo, đây là chiến thuật trong chớp mắt nghĩ ra được?
Không thể tin!
"Thả ta ra!"
Hai người từ không trung rơi thẳng xuống, Lưu Chấn lại muốn xuất quyền, nếu gã không xuất thủ, mình từ độ cao ba mét rơi xuống, đầu chạm đất, khẳng định sẽ mát.
Nhục thân của gã không bằng Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ ha ha cười to, thân thể của hắn cuộn lại, trong nháy mắt hóa thành Phong Hỏa Luân, để gã không đánh mình được.
Cao tốc xoay tròn, đầu hắn chống đỡ lấy chân Lưu Chấn, hai tay ngược lại bắt mắt cá chân của gã, hai chân buông lỏng phần eo, mượn lực trên không trung vọt lên, hung hăng quẳng gã xuống mặt đất.
Phanh!
Khói bụi nổi lên bốn phía, Lưu Chấn rơi xuống đất đầu tiên, ngã thất điên bát đảo.
Bành!
Khói bụi nổi lên bốn phía, Từ Tiểu Thụ cực kỳ ưu nhã nện lên trên người Lưu Chấn.
Hắn phun ra một ngụm máu, vừa phất tay với đám người đã không nói thành lời ở trên lôi đài, vừa thấp giọng nói:
"Lưu Chấn, ngươi rất lợi hại!"
"Lưu Chấn, đây là quyền pháp gì!"
"Lưu Chấn, ngươi dạy ta không được khinh thường, ta nhớ kỹ!"
Lưu Chấn bị hỏi liên tục, rốt cuộc khiến gã lấy lại tinh thần, không còn im lặng là vàng giống như lúc trước, tức hổn hển nói:
"Ngươi mẹ nó cút xuống người ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận