Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 195: Bí Kỹ, Tấm Chắn Hình Người

Lời này là nói với Lệ Song Hành, nhưng Diệp Tiểu Thiên cảm thấy mình bị ngộ thương, hơn nữa còn là loại điệp gia kia.
Vừa rồi mình là người đầu tiên quay đầu...
Mắng như thế không phải cũng mắng mình luôn sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta không thể nói gì, bởi vì đây đúng là phương pháp tốt để chọc giận Lệ Song Hành, chỉ là trong lúc buồn nôn người khác, đồng thời liên lụy đến người mình.
"Dương mưu sao... ừm, hắn hẳn không phải là cố ý..."
Diệp Tiểu Thiên nghĩ như vậy, yên lặng nuốt vào lời khen vốn định nói ra.
Một bên khác, Lệ Song Hành đã sắp nổ tung.
Y cảm thấy một ngày này, mình đã dùng hết toàn bộ cảm xúc tích lũy mấy năm nay, hơn nữa còn rất nhanh.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta!" Lệ Song Hành muốn rách cả mí mắt, kém chút trừng mở mắt.
Từ Tiểu Thụ ngoi đầu lên nói: "Ồ? Ngươi muốn bóp nát ngọc thạch?"
"Ngươi cho rằng ta không dám?"
"Không, ta biết ngươi dám, cho nên vẫn đừng bóp đi!"
Lệ Song Hành kém chút bị sặc đứt hơi, y ngày thường tích chữ như vàng, sao có thể là đối thủ của Từ Tiểu Thụ?
Hít thở sâu hai lần, y cảm thấy lực lượng Hồng Hoang trong cơ thể mình đã sắp không kìm chế được.
Tính toán thời gian, thủ tọa hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ, mình... có lẽ không cần tiếp tục kéo lấy?
Từ Tiểu Thụ thấy y trầm mặc, len lén liếc mắt ba người còn lại trong hư không, cảm thấy có chút khó khăn, nhưng vẫn quyết định xuất khẩu.
"Huynh đệ... nghe nói kiếm khí của ngươi có thể khóa chặt mục tiêu?"
Lệ Song Hành hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời nữa, y phát hiện nói chuyện với tiểu tử này, biện pháp tốt nhất chính là không nói.
Vuốt ve ngọc thạch trên tay, mịt mờ ra hiệu cho Lạc Lôi Lôi ở trên hư không, y cũng định xuất thủ.
Mục tiêu, đương nhiên là gia hỏa đáng giận kia.
Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác nhìn thấy hết thảy, hắn nghiêng đầu một cái: "Tách ngón tay ra làm gì? Là tín hiệu sao?"
Lệ Song Hành cùng Lạc Lôi Lôi đều câm nín.
Động tác kín đáo như thế đều có thể nhìn thấy?
Mắt của ngươi mọc ở sau lưng chúng ta sao?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 2."
Lệ Song Hành cảm thấy rất không tốt, không nói nhảm nữa, mãnh liệt giơ cao ngọc thạch trên tay, muốn bóp nát.
Sưu!
Đúng lúc này, thân hình Từ Tiểu Thụ thoắt một cái, từ sau lưng Diệp Tiểu Thiên biến mất không thấy đâu nữa, xuất hiện ở phía sau Lạc Lôi Lôi.
Bí kỹ - tấm chắn hình người chi thuật!
"Mạo phạm."
Dưới thần sắc chấn kinh của Lạc Lôi Lôi, hắn trực tiếp muốn ôm tấm chắn hình người này lên.
Nào ngờ Diệp Tiểu Thiên giam cầm là hư không, trừ phi ngươi ôm lấy cả phương không gian này, nếu không nhất định không chuyển nổi cô nương trước mắt.
Từ Tiểu Thụ bối rối.
Xấu hổ!
Xấu hổ nhân đôi!
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô nương, lúc này vờ như không có chuyện gì thăm dò nói: "Đến nha, nhanh công kích ta, kiếm khí của ngươi có thể đi vòng, hay là có thể từ phía sau chém tới?"
Tâm tính Lệ Song Hành lần nữa nổ tung, vội vàng nới lỏng bàn tay muốn bóp nát ngọc thạch.
"Tên này..."
Quá vô sỉ a!
Lần đầu tiên y muốn trắng trợn cuồng phun một người, nhưng bởi vì mình là người văn minh nên cảm thấy từ ngữ thiếu thốn nghiêm trọng.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đến cùng muốn làm gì?" Lệ Song Hành gõ quải trượng xuống mặt đất.
"Không có gì, ngươi muốn kéo dài thời gian, ta muốn cứu người, chỉ thế thôi." Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng cười, "Thế này đi, chúng ta làm một bút giao dịch..."
"Không có khả năng!"
Lệ Song Hành không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, giao dịch với gia hỏa này, kết cục có thể biết trước được.
Từ Tiểu Thụ vẫn mỉm cười như cũ, "Ngươi suy nghĩ thêm một chút."
Dứt lời, năm ngón tay khép lại, hóa thành ngũ trảo, Sắc Bén hội tụ, trực tiếp cắt cái cổ trắng ngọc của Lạc Lôi Lôi ắt ra máu.
Lạc Lôi Lôi hoang mang.
Các ngươi chơi với nhau, vì sao ta lại bị thương?
Trên mặt Lệ Song Hành hoàn toàn không nhìn ra ba động, bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng như thế liền có thể uy hiếp được ta?"
"Không thể sao?" Từ Tiểu Thụ một mặt nhìn rõ lòng người, nói:
"Mặt ngoài nhìn giống như đang kéo dài thời gian, cho những người khác càng nhiều cơ hội, nhưng cứu người chẳng lẽ không phải một trong những nhiệm vụ của các ngươi?"
"Để ta đoán xem, cứu người hẳn là một trong những nhiệm vụ quan trọng đi, hiện tại Lạc cô nương... không thể chết?"
Hắn hơi dùng lực một chút, động mạch chủ của Lạc Lôi Lôi trực tiếp phá vỡ, chảy máu càng nhiều, lần này ngay cả Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy cũng hơi gấp.
"Gia hỏa này đang làm loạn sao?"
Trong suy nghĩ của ông ta, Lạc Lôi Lôi có lẽ chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao của Thánh Nô, có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì vứt bỏ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta không dám liều con tin với Lệ Song Hành.
Ông ta cảm thấy, năm người trong tay đối phương, tùy tiện một người đều quan trọng hơn Lạc Lôi Lôi rất nhiều.
Thế nhưng mà...
Trơ mắt nhìn sắc mặt Lệ Song Hành hơi biến sau khi Từ Tiểu Thụ dùng sức vạch phá, Diệp Tiểu Thiên đã ý thức được mình bị lừa.
Từ Tiểu Thụ... sao biết nhiều như vậy?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 2."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Cột tin tức lại bắt đầu nhảy lên, hiển nhiên giờ khắc này cảm xúc mấy người ở đây rất phong phú, Từ Tiểu Thụ bình tĩnh chờ đợi.
Hắn không tiếp tục dùng lực, bởi vì tiếp tục như vậy, Lạc Lôi Lôi rất có thể sẽ không kiên trì nổi.
Nàng cũng không phải Tông Sư chi thân.
Về phần vì sao biết Lạc Lôi Lôi quan trọng, tại Thiên Huyền Môn cô nương này lớn mật mời mình, cũng chắc chắn sau khi đi ra sẽ có người đến cứu bọn họ, liền có thể nhìn ra được.
Thân phận Lạc Lôi Lôi ở trong Thánh Nô, tuyệt đối không đơn giản!
"Ngươi muốn trao đổi con tin?" Lệ Song Hành rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.
Khóe môi Từ Tiểu Thụ nhất câu, lại đoán trúng rồi!
"Không, ngươi có ba người, ta chỉ có một, thế này không công bằng, ngươi thả hai người ra trước đi."
"Ngươi..."
Lệ Song Hành kém chút tức giận đến liệt phế, gia hỏa này được một tấc lại muốn tiến một thước!
"Lạc Lôi Lôi quan trọng, hay là ba người trên tay ngươi quan trọng, ngươi tự suy nghĩ một chút đi, nói thật, nếu không phải ta là người tốt, ta cũng không có ý định cứu ba người này ra."
"Dù sao ta cũng không quen bọn họ..."
Diệp Tiểu Thiên trừng mắt, âm thanh Từ Tiểu Thụ liền nhỏ lại.
Lệ Song Hành do dự một chút, y biết nếu mình thật thả hai người ra, thân phận của Lạc Lôi Lôi liền rõ rành rành.
Thế nhưng cho dù không nhìn thấy, chỉ dựa vào mùi máu tươi trong không khí, y cũng biết Từ Tiểu Thụ đang làm gì gì.
Ba! Ba!
Kiếm khí nổ tung, hai huyết nhân ngã trên mặt đất.
"Trả cho ngươi."
Người đã trả lại, nhưng khí tức cơ hồ nhỏ bé không thể nhận ra.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lạnh lẽo, "Ngươi đang kiếm chuyện!"
"Ăn miếng trả miếng."
Không khí an tĩnh một giây.
Xùy một tiếng vang lên, chưởng nhận Từ Tiểu Thụ trực tiếp từ phía sau Lạc Lôi Lôi xuyên qua, máu me đầm đìa.
"Thật ngại quá, ta cũng không muốn, là bằng hữu của ngươi bức."
Từ Tiểu Thụ do dự một chút, vẫn thấp giọng giải thích rõ một câu: "Yên tâm, ta có kinh nghiệm, lần này tránh chỗ yếu hại."
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Lôi Lôi tái đi, lúc đầu nàng có thể nhịn được không phun máu, thế nhưng sau khi nghe hắn nói thế, khóe môi trực tiếp chảy máu.
Một cắm này vừa ra, liền khiến cho mấy người ở đây trợn tròn mắt, không nói một câu, trực tiếp chơi?
Đây là tiết tấu muốn kéo căng a!
Diệp Tiểu Thiên đã ý thức được tràng diện mất kiểm soát, ông ta không có can thiệp, đã lựa chọn tin tưởng Từ Tiểu Thụ, vậy phải ủng hộ đến cùng.
Xung quanh Lệ Song Hành trong nháy mắt nổ tung vô tận kiếm khí, kiếm khí ngưng kết, hóa thành hơn vạn tiểu kiếm màu trắng, lơ lửng trong hư không.
Đại điện nghị sự, cây hòe già, cùng mảng lớn rừng cây phía sau, giờ phút này phảng phất biến thành đại kiếm cắm trong đất, chờ phân phó.
Tông Sư kiếm ý, bật hết hỏa lực!
Thiên địa nhất phái sâm nhiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận