Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1050: Tiên Thiên Nghiền Ép (2)

"Nghĩ ra chưa?"
"Chưa nghĩ ra? Vậy liền tiếp tục."
"Nghĩ ra?"
"Nghĩ không ra, vậy tiếp tục nghĩ!"
Xoát xoát xoát. . .
Xuy xuy xuy. . .
"Nhận e ngại, điểm bị động, +9999."
"Nhận cảm khái, điểm bị động, +4626."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +2333."
Lúc đầu mọi người đều hưng phấn bừng bừng muốn nhìn xem La Ấn sẽ phá cục như thế nào, sau đó đám người dần ngẩn ra, đến cuối cùng, mọi người đã có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Tràng cảnh huyết tinh trên sân, đơn giản chính là. . . "Cảm thì hoa tiên lệ, hận biệt điểu kinh tâm"!
(Editor: "Cảm thì hoa tiên lệ, hận biệt điểu kinh tâm", trong bài thơ Xuân Vọng của Đỗ Phủ)
Đám người đoán chừng sau này nhìn thấy hắc kiếm, hoặc là thủ đoạn công kích kiếm khí tương tự, trong đầu sẽ lập tức nhớ đến hình tượng không thể nào ma diệt. . .
La Ấn cả người vết thương dày đặc, bị huyết dịch xối thành huyết nhân.
. . .
"Nghĩ ra chưa? Chưa nghĩ ra?"
"Nghĩ ra chưa? Vẫn chưa nghĩ ra?"
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ chỉ đơn thuần tiến công, như sau đó, liền biến thành thử nghiệm các loại công kích mình biết được.
Hắn dùng lý giải Tinh Thông Trù Nghệ, sau khi cận thân tìm được sơ hở "mỹ vị" trên người La Ấn, liền thử tiến hành tiến công.
Cũng thử dung nhập lực lượng Tam Nhật Đống Kiếp, ngoài ý muốn phát hiện lực lượng này thế mà có thể dung nhập với kiếm niệm.
Từ Tây Phong Điêu Tuyết đến Bạt Kiếm Thức, từ Bạt Kiếm Thức đến Tây Phong Điêu Tuyết, vừa xuất kiếm, lại vừa thu kiếm, hoàn mỹ tạo thành liên chiêu công kích.
Quá nhiều phương thức công kích. . .
Từ Tiểu Thụ thử nghiệm từng cái, cho đến khi sinh mệnh lực đối phương bắt đầu yếu đi, hắn mới rốt cuộc dừng tay ngừng chân.
Đối thủ như La Ấn, quá khó tìm.
Thánh Thể. . .
Thử hỏi trên thế gian, có bao nhiêu bia thịt, có thể giúp Từ Tiểu Thụ hắn luyện kiếm?
Từ Tiểu Thụ không thật muốn giết người.
Đường đường Thánh Thể, sau lưng nhất định có thế lực lớn chống lưng.
Hắn cũng tin tưởng qua hôm nay, Tàng Khổ sẽ lưu lại di chứng đáng sợ cho La Ấn, trả thù hay không tạm không nói đến.
Nếu đối phương thật dám đến, nói không chừng còn có thể lợi dụng khuấy động thế cục Đông Thiên Vương Thành.
Dù sao, lúc này Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu có Tị Nhân tiên sinh tọa trấn, Từ Tiểu Thụ có thể nói không sợ trời không sợ đất.
"Xem ra ngươi vẫn không nghĩ ra. . . "
Một kiếm cuối cùng ngừng ở trước mặt La Ấn, Từ Tiểu Thụ đã lười kéo dài cự ly, bởi vì đã đến mức này, căn bản không cần.
"Khục. . . phốc!"
Kiếm quang dừng lại, mất đi lực lượng trảm cắt chèo chống lẫn nhau, La Ấn "đông" một tiếng, cả người ngã xuống đất.
Toàn trường xôn xao.
Thời điểm mọi người cảm thấy chiến đấu đã đến hồi kết, trên người La Ấn đột nhiên phát ra một tầng lực lượng hư ảo.
"Thịch!"
Âm thanh giống như trái tim cự nhân vang lên.
Một tích tắc này, tất cả mọi người nín thở, nhìn không chuyển mắt lực lượng siêu việt đại đạo sau lưng La Ấn.
"Lực lượng Thái Hư?" Có thể nói, trong số không ít "cường giả Tiên Thiên" ở đây, Từ Tiểu Thụ là người duy nhất quen thuộc cỗ lực lượng này.
Hắn nhìn thấy lực lượng Thái Hư nồng đậm, đang ngưng kết trên thân La Ấn đã hoàn toàn hôn mê.
Sau đó, cỗ lực lượng này hội tụ, phảng phất muốn ngưng thành một đạo. . . hư tượng cao mấy chục mét!
"Nói đùa gì thế?" Từ Tiểu Thụ bị kinh đến.
Đồ chơi này, trước mắt hắn chỉ mới gặp qua mấy lần.
Trương Thái Doanh, tiểu hòa thượng Bất Nhạc. . .
Hư tượng, nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phía sau La Ấn, ít nhất là Thái Hư thế gia.
Nếu đồ chơi này thành công ngưng kết, chẳng phải trở tay liền có thể chùy bạo mình?
"Tê!"
Thời khắc mấu chốt, Từ Tiểu Thụ linh cơ khẽ động, hơi cuối người hướng La Ấn, mãnh liệt hít một hơi.
Lực lượng bành trướng nhập thể, trong khoảnh khắc như hoàng long đảo khu, tùy ý phá hư.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ đỏ lên, kém chút phun ra ngụm máu, nhưng hắn đã kịp thời cưỡng ép nhịn xuống.
Có câu nói rất hay, "Con đê ngàn dặm, bị hủy bởi tổ kiến", tuy nói chỉ hút một ngụm nhỏ, nhưng lực lượng Thái Hư trên người La Ấn đã bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng không thể thành hình.
Rất rõ ràng, trạng thái hôn mê, căn bản không khống chế được át chủ bài cuối cùng.
"Đáng tiếc. . . "
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm huyết nhân, khẽ lắc đầu.
Hắn nhìn ra được, La Ấn rất có tính cách.
Thậm chí thẳng đến cuối cùng, khí hải đều bị đông cứng, gia hỏa này vẫn không từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng.
"Thánh Thể, không khỏi quá yếu đi. . . "
Từ Tiểu Thụ nhất thời sinh ra loại ý nghĩ này.
Kỳ thật rất nhiều người xem, cũng đồng dạng có suy nghĩ như thế.
Nhưng chân chính biết được song phương chênh lệch, Từ Tiểu Thụ tính một người, Mộc Tử Tịch đứng ngoài quan sát tính một người, Tân Cô Cô trong phòng bao tính một người. . .
Hết rồi.
"Không phải Thánh Thể quá yếu, mà là song phương chênh lệch, quả thực quá lớn."
Từ Tiểu Thụ nhìn La Ấn chậc chậc than nhẹ, cảnh giới Tiên Thiên, đặt ở trên người mình, chỉ có thể xem như nguỵ trang.
Tin người chết, không tin người điên. . . chính là nó.
"Keng ~ "
"Keng ~ "
Thân kiếm Tàng Khổ ngẹo trái ngẹo phải.
Sau khi hắc kiếm thôn phệ xong Thánh Thể chi huyết, mặt ngoài liền rực rỡ hẳn lên, con hàng này rõ ràng chỉ là thất phẩm linh kiếm, nhưng linh tính quá đủ, đủ đến mức có chút yêu nghiệt.
Từ Tiểu Thụ không nhịn được hung hăng gảy một cái.
Nhưng sau khi "khanh" một tiếng, Tàng Khổ lại làm yêu.
Nó tựa hồ bị đánh đến vô cùng sảng khoái, thân kiếm bắt đầu run rẩy kịch liệt, khanh khách ong ong, cuối cùng thẳng tắp, sau khi giữ vững được hồi lâu, mới lỏng xuống.
Từ Tiểu Thụ nhìn trợn mắt hốc mồm.
Thứ này cũng học được?
Thanh kiếm này cũng quá tà dị đi!
Ngay cả Diễm Mãng cùng Hữu Tứ Kiếm, cũng không có yêu nghiệt đến mức khiến người ta sợ hãi. . .
"Chư vị."
Không quản Tàng Khổ, sau khi Từ Tiểu Thụ giải quyết xong La Ấn, liền đưa mắt nhìn đám tuyển thủ còn lại trên sân.
Kỳ thật lúc này cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ hơn trăm tên, tản mát các nơi.
Đặt ở lúc khác, khẳng định đều là hảo thủ tranh đoạt quán quân.
Nhưng hiện tại. . .
"Đánh cái cọng lông!"
Đám tuyển thủ ngậm miệng không nói, nhao nhao chạy xuống lôi đài.
Từ thiếu mạnh, chỉ có thể nói không hổ là truyền nhân Bán Thánh thế gia, căn bản không cùng cấp bậc với đám người bọn họ.
Ngay cả La Ấn cũng bị hành hạ đến hấp hối, bọn họ giãy giụa thế nào được?
"Quán quân rồi?"
Giữa sân chỉ còn lại ba người, Mộc Tử Tịch nhảy xuống tán cây.
Kỳ thật từ thời khắc Từ Tiểu Thụ bước vào lôi đài, nàng đã mơ hồ có loại dự cảm này, nhưng thật nhìn thấy cục diện hiện tại. . .
Chỉ dựa vào sức một người, liền có thể chấn nhiếp toàn bộ tuyển thủ không dám phản kháng.
Tràng cảnh như vậy, không thể không nói, Mộc Tử Tịch đều có chút rung động.
Mặc dù dự đoán như thế, nhưng hiện thực thật xảy ra, vẫn khiến người ta không còn lời nào để nói.
Mà Từ Tiểu Thụ. . .
Ừm, sư huynh nhà mình, tựa hồ vốn là người luôn có thể khiến người khác câm nín?
"Tặng cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ nhìn tiểu cô nương đi tới, cười tủm tỉm nói ra.
"Ta không cần."
Mộc Tử Tịch trực tiếp cự tuyệt.
Nàng muốn giống như Mạc Mạt, dựa vào thực lực bản thân cầm xuống quán quân, không muốn dựa vào Từ Tiểu Thụ, đạt đến hết thảy.
"Ngươi không cầm? Như vậy sao được. . . "
Từ Tiểu Thụ ngơ ngẩn, hắn không ngờ Mộc Tử Tịch lại không cần.
Mà bản thân hắn không thể cầm a!
Cầm quán quân, liền không thể tiếp tục ra sân.
Ra sân đánh trận, căn bản không phải vì quán quân, mà là vì vô số điểm bị động.
Hiện tại cầm quán quân, chẳng phải sẽ thiệt thòi đến nhà bà ngoại hay sao?
"Từ thiếu vất vả, Mộc cô nãi nãi vất vả. . . "
Tiêu Vãn Phong hấp tấp đi theo phía sau, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng nhãn lực vô cùng tốt, trên khay đã chuẩn bị sẵn hai chén trà.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hai đạo ánh mắt sáng rực nhìn đến, trực tiếp khiến y giật nảy mình.
"Ách, các ngươi, các ngươi nhìn ta như vậy làm gì. . . "
Bạn cần đăng nhập để bình luận