Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1971: Kiếm Khải (3)

Nếu như nói thân kiếm bạo động, đại biểu lần đầu tiên thử chiêu không quen, sau khi dùng thời gian làm dầu bôi trơn, tìm được điểm dung hòa giữa người và kiếm, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là trôi chảy.
Một tích tắc này, thân kiếm đình chỉ rung động, cả người Từ Tiểu Thụ giống như tiến vào trạng thái bất động.
Đến rồi!
Chính là điểm này!
Là thời điểm nên bạo phát!
Từ Tiểu Thụ mở to mắt hổ, ngón tay đỉnh lên, thân thất phẩm linh kiếm lại bị đẩy ra rộng cỡ hai ngón tay.
"Khanh. . ."
Tiếng kiếm minh du dương vang lên.
Bên ngoài Chân Hoàng Điện có bão cát xoay tròn, tựa hồ tiến vào một loại cảnh giới duy nhất thuộc về kiếm.
Hai huynh đệ Cố gia chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên tia sáng, một đạo kiếm quang hình vòng từ trên thân kiếm trong tay Trần huynh mạnh mẽ bạo phát, dùng tốc độ mắt thường khó mà nhìn thấy, chém về phía bốn phương tám hướng.
"Ngọa tào!"
Cố Thanh Nhị bị dọa kêu to một tiếng.
Kiếm quang của đại sư huynh là từ sau đến trước, chém thẳng ra.
Kiếm quang của Trần Thứ là hình vòng, chém ngang, hai huynh đệ Cố gia đều nằm trong phạm vi công kích.
Thời khắc mấu chốt, Cố Thanh Nhất phản ứng cực tốc.
Y trước tiên tiến lên nửa bước, hai tay giương lên, danh kiếm trong ngực cao tốc xoay trồn.
Y không có động kiếm, tay trái kéo nhị sư đệ ra sau lưng, hai ngón tay phải khép lại, dựng thẳng chắn ở trước ngực.
"Bang!"
Âm thanh binh khí va chạm chói tai vang lên.
Một thức kiếm chỉ, Cố Thanh Nhất bị kiếm quang oanh lui nửa bước, đồng thời thành công ngăn cản tổn thương.
Lúc này y mới vòng hai tay lên, ôm lấy Tà Kiếm Việt Liên, trong mắt hiện vẻ chấn động.
"Kiếm ý cùng thế đều rất mạnh!"
Nếu như nói tiểu sư đệ Cố Thanh Tam là yêu nghiệt, vừa sinh ra liền có được vốn liếng tu kiếm tuyệt hảo, có được Chí Kiếm Đạo Thể;
Nhị sư đệ Cố Thanh Nhị là thiên tài, kể từ ngày đầu tiên học kiếm, liền biểu hiện ra độ nhảy cảm siêu tuyệt đối với kiếm.
Như vậy Cố Thanh Nhất y, chỉ là một người bình thường.
Y không có thiên tư kinh diễm, không có thể chất tiên thiên đặc thù, chỉ đơn thuần cảm thấy hứng thú đối với kiếm, đồng thời có được một trái tim chuyên chú.
Sở dĩ y được sư tôn Ôn Đình nhìn trúng, cũng là bởi vì điểm này.
Vì không để các sư đệ đuổi kịp, Cố Thanh Nhất tốn thời gian tu luyện, nghiên cứu, nhiều hơn hai người kia rất nhiều.
Có lẽ phạt sư đệ chép Kiếm Kinh một trăm lần, bọn họ liền có thể ngộ ra được cái gì.
Thế nhưng Cố Thanh Nhất chép hơn một vạn lần, cái gì cũng không ngộ ra được.
Tuy nhiên, bởi vì hoàn cảnh Táng Kiếm Trủng, bởi vì trái tim si mê kiếm, Cố Thanh Nhất dưỡng thành một loại thể chất ngay cả sư tôn Ôn Đình đều không nhìn thấu.
Bất luận thứ gì có liên quan đến kiếm, chỉ cần y ngửi. . . giống như người bình thường ngửi mùi, Cố Thanh Nhất nhẹ nhàng ngửi, liền có thể ngửi ra cấp bậc.
Cố Thanh Nhất không biết đây có phải một loại kiếm thể đặc thù hậu thiên tu luyện ra được hay không.
Nhưng loại năng lực này, mặc kệ là tu luyện, đối chiến, hay là tìm người, kiếm địch, đều vô cùng hữu dụng.
Hiện tại mượn nhờ năng lực này, Cố Thanh Nhất có thể rõ ràng cảm nhận được, cấp bậc kiếm ý của Trần Thứ, cơ hồ tương xứng cùng y.
Về phần "Thế".
Loại "Thế" kia không giống một người trẻ tuổi có thể nuôi ra!
Còn cao hơn y, cơ hồ là nghiền ép, lúc trước gặp qua mấy vị Thái Hư, đều không thể đạt tới mức này!
"Ông!"
Từ Tiểu Thụ nhìn hộ điện đại trận khép lại, nó chỉ nhẹ nhàng nhấc lên một trận gợn sóng, sau đó không có phản ứng, chứng minh một kiếm này của mình, không bằng một phần vạn Cố Thanh Nhất.
Hắn có chút thất vọng, nhấc linh kiếm trong tay lên.
"Rắc!"
Đường đường thất phẩm Tiên Thiên linh kiếm, vậy mà nát.
Thân kiếm đoạn từng khúc, ngay cả vỏ kiếm đều hóa thành mảnh vỡ.
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Một kiếm này quá yếu, cũng quá mạnh, dùng Tiên Thiên linh kiếm làm vật dẫn, căn bản không chịu nổi.
Cố Thanh Nhị nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Y căn bản không ngờ tới, trên đời này thật có người chỉ cần nghe mình một phen, liền tu thành Kiếm Khải.
Là mình quá mạnh, có thiên phú làm thầy người khác, hay là. . .
"Không có khả năng!"
Cố Thanh Nhị từ sau lưng đại sư huynh chạy tới, nắm lấy đoạn kiếm trong tay Trần Thứ, bắt đầu nghiên cứu.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Nhận kính sợ, điểm bị động, +1."
"Hơi yếu một chút." Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Thanh Nhất, ra hiệu có lẽ cần y trảm thêm một lần.
Cố Thanh Nhất hít thật sâu, nói ra: "Trần huynh, kỳ thật ngươi có thể xuất ra bội kiếm, ta nhìn ra được, nếu như ngươi dùng bội kiếm của mình, uy lực một thức này sẽ không chỉ như thế."
Bội kiếm?
Tàng Khổ?
Tàng Khổ hiện tại, chỉ sợ không tàng được ý cùng thế của mình.
Về phần Hữu Tứ Kiếm cùng Diễm Mãng, dùng hai thanh kiếm này, ngược lại có thể tranh phong cùng Tà Kiếm Việt Liên trong tay Cố Thanh Nhất.
Bất quá tính tiêu chí quá mạnh, Từ Tiểu Thụ tạm thời không có ý định bại lộ thân phận với hai huynh đệ Cố thị.
"Trần huynh, dạy ta!" Cố Thanh Nhị nghiên cứu mảnh vỡ thất phẩm linh kiếm không có kết quả, một lần nữa ôm lấy đùi Trần huynh, sau đó bị đâm buông tay.
Y xòe tay ra, nhìn vết máu quen thuộc trong lòng bàn tay, rơi vào trầm tư.
Nguyên lai lúc đó không phải đại sư huynh mạnh lên, mà là ta ôm phải con nhím?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Sư tôn, sư huynh ngươi đều mạnh hơn ta rất nhiều, ta nào dám dạy, thật tính ra, một kiếm này là ngươi dạy ta." Từ Tiểu Thụ cười gượng.
Cố Thanh Nhị nghe thế vô cùng tức giận.
Y rất phiền cổ kiếm tu ở điểm này.
Y không thích phẩm chất kiêm tốn thái quá của cổ kiếm tu.
Rõ ràng đạt giả vi sư. . .
Kết quả, sư tôn như thế, đại sư huynh như thế, vị Trần huynh này cũng như thế, đều khiêm tốn quá mức!
"Ngươi không biết Tập đạo?" Cố Thanh Nhị đổi đề tài, phàm là biết Tập đạo, Trần huynh liền có thể tập trung lực lượng vào một điểm, không đến mức biến Kiếm Khải kỹ năng quần công, chém ra hình vòng.
Từ Tiểu Thụ lắc đầu.
Hắn dùng phương pháp Bạt Kiếm Thức, kiếm quang hoành ngang một vòng, không thể giống như Cố Thanh Nhất, tập trung lực lượng trảm về phía trước.
"Tập đạo, có lẽ ta biết, nhưng hiện tại ta không dùng ra được. . ."
Cố Thanh Nhị: ? ? ?
Cái gì gọi là "Có lẽ ta biết, nhưng hiện tại ta không dùng ra được"?
"Đừng nói Trần huynh ngươi là loại cao nhân kia? Lúc trước rất lợi hại, nhưng hiện tại quên mất tri thức Cổ Kiếm Thuật, ta chỉ thuận miệng nhấc lên, ngươi liền nghĩ tới?" Cố Thanh Nhị nhớ đến lúc mình bị phạt chép Kiếm Kinh, cùng tiểu sư đệ lén đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.
"Ngô!" Từ Tiểu Thụ sững sờ, tựa hồ thật có thể hiểu như vậy, hắn chần chờ mở miệng, "Hẳn là như thế?"
Lúc này hai bên thái dương Cố Thanh Nhị bạo khởi gân xanh, song quyền đột nhiên nắm chặt, rắc rắc rung động.
Đáng giận!
Rất muốn đánh chết hắn!
"Nhận ghi hận, điểm bị động, +1."
Cố Thanh Nhất cười cười, loại người nhảy thoát giống như nhị sư đệ, cũng chỉ có Trần Thứ có thể trị một chút.
"Trần huynh, mạo muội hỏi thăm, sư thừa ngươi là ai?" Hắn mở miệng.
"Nam Vực Phong gia."
"Cụ thể là ai?" Cố Thanh Nhất lúc này không chút lễ phép, thập phần mạo muội, "Chẳng lẽ là tiền bối Phong Thính Trần?"
"Cũng không phải." Từ Tiểu Thụ lắc đầu, hiển nhiên minh bạch Cố Thanh Nhất đang nghĩ gì, "Kỳ thật sư thừa ta là một vị tiền bối Phong gia quá cố, ta từ một chỗ di tích lấy được truyền thừa, tự nhận truyền nhân Phong gia, không nhận tán thành."
Cố Thanh Nhị nghe không nổi nữa, bất bình nói: "Trần huynh lợi hại như vậy, hoàn toàn có thể trở về Phong gia, nhất định sẽ được tán thành, nếu như bọn họ không nhận, vậy càng tốt hơn!"
Cố Thanh Nhị tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt sung huyết, cảm xúc bành trướng, "Trần huynh có thể đến Táng Kiếm Trủng tu luyện, đợi kỳ hạn mười năm đến, liền giết trở lại Phong gia, mang danh hào Kiếm Tiên trở về. . ."
Ba!
"Ai nha ~ "
Từ Tiểu Thụ nghe đến trợn tròn mắt.
Gia hỏa này cũng quá trung nhị đi, ta cũng không có bị từ hôn. . .
"Hắc hắc, ta im miệng, im miệng." Bị đại sư huynh liếc mắt gõ đầu, Cố Thanh Nhị lập tức co rụt lại.
Thế nhưng y không phải người an phận, được một lúc lại duỗi đầu ra, "Sư huynh ta muốn hỏi Trần huynh, sư tôn ngài tên gì. . . đây là hắn muốn hỏi, không phải ta muốn."
Ba!
Cố Thanh Nhất vung kiếm quật xuống.
Cố Thanh Nhị uốn éo eo, thành thạo giống như rắn tránh thoát, còn kêu lớn: "Hắn chính là chờ ta đến hỏi, hắn rất ngạo kiều!"
Sắc mặt Cố Thanh Nhất đen thui.
Từ Tiểu Thụ kém chút cười ra tiếng, hắn chỉnh lý tốt cảm xúc, khiêm tốn nói ra: "Hành tẩu giang hồ, không có chút thành tích nào, nói ra sư danh, có nhục gia phong, không tiện báo cho."
Cố Thanh Nhất thở dài, trong mắt hiện vẻ đáng tiếc, sư đệ nói không sai, y là thật muốn biết.
Cố Thanh Nhị nghe thế ngây ngẩn cả người, sắc mặt tái xanh, một lần nữa nắm lấy quyền.
Đáng giận!
Lại là loại này!
Ngươi có thể một lần lĩnh ngộ Kiếm Khải, còn nói không có chút thành tích nào?
Đây không phải "Khiêm tốn", đây gọi là "Dối trá", giống như đại sư huynh, sư tôn. . . dối trá! Vô cùng dối trá!
Ngươi đây là đang nhục nhã Cố Thanh Nhị ta!
Nhưng nghĩ đến đối phương là ân nhân cứu mạng, Cố Thanh Nhị không có cách nào xuất thủ.
Y chỉ có thể tức giận nắm quyền xoay quanh, mượn nhờ thân thể đại sư huynh ngăn cản Trần Thứ, để mình không nhìn thấy Trần Thứ, tránh cho thật xuất thủ thương tổn tới ân nhân.
Thế nhưng nhịn một hồi, càng nghĩ càng giận.
"Xoẹt" một tiếng, Cố Thanh Nhị hai ngón sát nhập, kéo góc áo sư huynh, hung hăng cắt lấy một góc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận