Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 169: Thánh Đế Chi Tư Trình Tinh Lữ, Hạ Mạt Thu Lương Ngư Tri Ôn

"Đúng vậy, có gì không ổn sao?"
Giang Biên Nhạn nghe ra hàm ý trong đó, nhưng không chút bối rối trả lời.
Nếu không phải có chuyện muốn cầu, hơn nữa nhìn trúng Thiên Tang Linh Cung mấy chục năm gần đây quật khởi, có lẽ ông ta đã không đích thân tới.
Một phong thư xin giúp, viết có tốt đi nữa, trưởng lão đích thân tới đã không tệ rồi.
Mình đích thân đến đây áp trận, còn chưa đủ?
Đôi mắt Diệp Tiểu Thiên híp lại, y quả thật có hơi giận.
Thánh Nô!
Đây là Thánh Nô !
Thánh Thần Điện điên rồi sao, đây là tổ chức có thể chơi đùa?
Trong thư đã viết rất rõ, có thể là một trong những cự đầu Thánh Nô, thậm chí lần này không chỉ đến một người.
Đám gia hoả kia không ngốc, không thể nào không biết mình đã bày sẵn chiến trận, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị trước.
Nhưng mà...
Chỉ có điện chủ phân điện? Còn mang theo hai tên tiểu thí hài?
Các ngươi đủ cho người ta nhét kẽ răng sao, tưởng đang chơi trốn tìm à?!
Diệp Tiểu Thiên nắm chặt nắm đấm, cơ hội tốt một mẻ hốt gọn, là chuyện Thánh Thần Điện mong chờ rất lâu, nếu không phong thư cầu viện kia sẽ không chỉ gửi đến bọn họ.
Nhưng hiện tại...
Tâm y lập tức chìm đến đáy cốc, chợt nhớ tới lời nói của Tang lão, chính sách nuôi thả của Thánh Thần Điện đối với Thánh Nô?
Chẳng lẽ, Tang lão đầu nói là thật?
Hoàn toàn không còn gì để nói, là người đều nhìn ra cảm xúc Diệp Tiểu Thiên không đúng, huống chi, đạo đồng tóc trắng cơ hồ không có chút che giấu.
Đôi mắt thiếu niên ở phía sau giống như muốn bốc ra lửa, gã chưa từng gặp qua có người dám đối với Thánh Thần Điện như vậy, dù đạo đồng tóc trắng trước mặt, là một vị cung chủ Linh Cung.
"Diệp cung chủ, ý của ngài là cảm thấy Thánh Thần Điện chúng ta không phải đủ người?" âm thanh có mấy phần lãnh ý.
Trong đầu Giang Biên Nhạn hơi hồi hộp một chút.
Tiểu tử này ở trong Thánh Thần Điện được nuông chiều đã quen, dám nói chuyện như vậy?
Gia hỏa trước mặt không phải Vương Tọa phổ thông, cho dù là Vương Tọa phổ thông, đụng chạm đến cường giả đại đạo chân chính, Tiên Thiên nho nhỏ như ngươi sao có thể gánh?
Nhưng mà thiếu niên vừa dứt lời, đã như nước đổ khó hốt.
Giang Biên Nhạn vừa muốn nói chuyện, Diệp Tiểu Thiên đã đưa tay chế trụ ông ta, hứng thú nhìn về phía thiếu niên.
"Ngươi tên gì?"
Uy áp kinh khủng đánh tới, thân thể thiếu niên run lên bần bật, kém chút từ trên đám mây té xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhưng y cực lực ổn định thân hình, thầm nghĩ đây có lẽ là tiền bối khảo nghiệm, dù sao loại tiểu tràng diện này, y tại Thánh Thần Điện đã trải qua không ít.
"Trình Tinh Trữ!" Trong mắt thiếu niên lộ ra vẻ kiên nghị.
"Trình Tinh Trữ..."
Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhấm nuốt mấy chữ này một phen, lần nữa nhìn phía thiếu niên, con ngươi ngưng tụ.
Oanh!
Hư không vỡ vụn, đám mây tiêu tán.
Thân thể Trình Tinh Trữ mềm nhũn, hoàn toàn mất đi năng lực hành động, giống như chó chết từ trên trời rơi xuống.
"A!"
Âm thanh hoảng sợ kêu to quanh quẩn cửu thiên, vang vang.
"Không thể!" Giang Biên Nhạn kinh hãi, trong nháy mắt xuất thủ, nhưng mà tay vừa thò ra, mới phát giác mình đã đi tới hơn trăm trượng.
Không gian chi lực...
Con ngươi ông ta co rụt lại, đã ý thức được chuyện gì.
Đây cơ hồ là thuộc tính cùng gia vô địch, chớ nói chi Diệp Tiểu Thiên sớm đã có chiến tích vượt cấp giết địch.
Đạo đồng tóc trắng trước mặt, cũng không phải ngụy Vương Tọa, mà là thật sự giết ra thanh danh!
Trình Tinh Trữ cảm thấy dường như có một cái lỗ đen đang hút mình vào, gã hoàn toàn không điều khiển được thân thể.
Cúi đầu xuống.
Thật có cái lỗ đen...
"Ngọa tào!"
Con mẹ nó, đầy là tiền bối khảo nghiệm? Đây là muốn mạng mà!
"Ngươi điên rồi! Ngươi dám giết ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Trình Tinh Trữ khủng hoảng kêu lên, nhưng mà gã tuyệt vọng phát hiện, thân thể vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Xoẹt!
Hắc ám nuốt chửng hết thảy...
Chết?
Mí mắt Trình Tinh Trữ rung động, lại nhẹ nhàng nâng lên.
Tia sáng lần nữa chiếu tới, bầu trời vẫn ố vàng như cũ, sinh mệnh mỹ hảo.
Con ngươi khôi phục tiêu cự, phía trước vẫn là Giang Biên Nhạn, bên cạnh vẫn là nữ tử một mặt hờ hững, Diệp Tiểu Thiên như muốn giết người kia, vậy vẫn nhìn mình chằm chằm.
Mộng sao?
Giờ phút này Trình Tinh Trữ hy vọng đây là một giấc mộng, nhưng tiếng cười nhạo bên dưới, đang liên tục nhắc nhở gã, hình tượng đã mất sạch...
"Ha ha ha, các ngươi mau nhìn, nước tiểu, đi tiểu?"
"Đừng như vậy, người tới là khách, dù sao cũng là Tiên Thiên... phốc ha ha ha, không được, ta mẹ nó không kiềm chế được, đây là Tiên Thiên?"
"Đây là thiếu gia nhà nào, có dừng bú sữa chưa? Làm ta sợ muốn chết!"
"Này, ngươi dám giết ta? Ngươi có biết ta là ai!"
Trình Tinh Trữ cúi đầu xuống, quần có nước đọng nhàn nhạt, gã thề nếu như hiện tại có một cây đao nơi tay, nhất định sẽ lao xuống giết sạch đám sâu kiến Hậu Thiên kia.
Linh nguyên âm thầm sấy khô nước đọng, gã hít một hơi thật sâu, "Ta..."
"Người lớn nói chuyện, hài tử đừng chen miệng vào." Diệp Tiểu Thiên thản nhiên nói.
Nhìn thấy đôi mắt giống như lỗ đen ngưng tụ kia, Trình Tinh Trữ kém chút bất tỉnh nhân sự, gã cảm thấy sau này mình nhất định sẽ thường xuyên gặp ác mộng.
Thiên Tang Linh Cung đáng chết, chờ ta!
Chờ ta mạnh lên, nỗi nhục hôm nay...
"Mất mặt!"
Giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai, khóe miệng Trình Tinh Trữ giật một cái, hầu kết nhấp nhô, phát hiện cuối cùng mình vẫn không thể nói ra lời.
Diệp Tiểu Thiên nhìn về phía thiếu nữ trẻ tuổi.
Mang mạng che mặt, đôi mắt như sao, tu vi... bình thường không có gì lạ.
Y cười với Giang Biên Nhạn, nói: "Đệ tử Thánh Thần Điện quả nhiên không tầm thường, lúc lâm nguy vẫn huyên thanh dọa người, sau khi tao ngộ đại sự không chút rung động, đệ tử như vậy quả thực hiếm thấy."
"Ta thấy Trình Tinh Trữ này, có Thánh Đế chi tư, Giang điện chủ cần phải trọng điểm bồi dưỡng."
Khóe miệng Giang Biên Nhạn giật một cái.
Diệp Tiểu Thiên duỗi tay ra, trong miệng khẽ nhả một chữ:
"Mời!"
Đầu ngón tay hướng bên trong, nhưng lời là trục khách chi ý, Giang Biên Nhạn sao có thể không nghe ra?
Trong lòng ông ta cũng có lửa giận.
Diệp Tiểu Thiên quá không nể mặt mũi, chẳng lẽ bằng vào thân phận điện chủ phân điện Thánh Thần Điện, cũng không thể khiến y lễ nhượng ba phần?
Trước mặt bao người dọa Trình Tinh Trữ tè ra quần, đây không phải đang làm Giang Biên Nhạn ông ta mất hết mặt mũi sao? Dù sao cũng là đệ tử mình dẫn đến.
Ông ta muốn quay đầu rời đi, cầu viện cẩu thí gì, tự cầu bản thân đi!
Nhưng vừa nghĩ tới đại sự chưa hoàn thành, Giang Biên Nhạn lại xoắn xuýt...
"Mời!"
Trên mặt một mảnh gió xuân ấm áp, Giang Biên Nhạn thuận phương hướng ngón tay Diệp Tiểu Thiên, sải bước từ hư không bước vào.
Diệp Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, ý tứ vẫn chưa đủ? Hay là nói công phu da mặt của lão già kia đã luyện đến đăng phong tạo cực?
Mời?
"Vậy liền cùng đi..." Y nhàn nhạt liếc mắt thiếu nam thiếu nữ ở phía sau, thân hình thoắt một cái, đi đến phía trước dẫn đường.
Trình Tinh Trữ một mặt mộng bức, người ta đã đuổi khác như thế rồi, mà vẫn đi vào?
Đầu óc điện chủ bị nước vào?
Nữ tử ở bên cạnh đã nhẹ nhàng bay đi, Trình Tinh Trữ quan sát đám người ồn ào phía dưới, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
Địa phương quỷ quái này, một khắc gã cũng không muốn ở.
"Tri Ôn cô nương, chờ ta một chút."
Ngoại môn lại tĩnh lặng, có ba vị khách đến thăm, nhất định sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu, đồng thời giúp đám gia hỏa mới vào Linh Cung kiên định cường giả chi tâm.
Chỉ có những người ở trong Linh Cung lâu, có chút lai lịch, mới nhìn bầu trời ngẩn người.
"Thánh Thần Điện?"
"Sao đám người kia lại đến Linh Cung? Sắp có đại sự xảy ra sao..."
Soạt!
Đoạn liễu ở bờ hồ Nga đã lần nữa tươi tốt, bên dưới bóng râm có một thanh niên áo gai, y chống quải trượng, hai mắt nhắm nghiền, giống như một người mù.
Đầu hơi thấp, ngỗng béo trong hồ vỗ hai cánh, há mồm quắp vào trong nước.
Nhưng mà cá bơi qua bơi lại, tránh thoát một kích chí mạng này.
Thanh niên mù đưa tay, tựa hồ muốn chạm đến mặt nước, nhưng chỉ đụng phải lan can bạch ngọc... nếu muốn chạm vào nước, chỉ sợ sẽ bị rơi xuống hồ.
Tia nắng cuối cùng trong ngày biến mất, gió chiều phất phơ.
"Hạ mạt thu lương... Ngư Tri Ôn..."
"Ngươi cũng tới rồi sao..."
"Nha!" Cách đó không xa có một nữ tử ăn mặc buông thả đi tới, khoát một tay lên trên vai thanh niên mù.
"Ngươi cũng là tân sinh? Hình như ta chưa từng gặp qua ngươi?"
Thanh niên mù ghé mắt, tựa hồ đang nhìn bàn tay khoát lên vai mình.
Quay đầu lại, một khuôn mặt xấu xí đầy vết thương xuất hiện ở trong mắt nữ tử bắt chuyện.
Đông!
Nữ tử trực tiếp bị dọa ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Ngươi ngươi ngươi..."
"Quấy rầy!"
Co cẳng liền chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận