Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 186: Không Phải Chứ?

Vỏ kiếm Hắc Lạc?
Diệp Tiểu Thiên cùng Kiều Thiên Chi liếc nhau một cái, đều nhìn thấy cổ quái trong mắt đối phương.
Khác với Triệu Tây Đông, bọn họ biết Từ Tiểu Thụ là đồ đệ của Tang lão, đương nhiên sẽ không xoắn xuýt vấn đề thân phận.
Về phần chiến lực, có thể được lão già đáng chết kia coi trọng, càng không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.
Bọn họ sợ hãi thán phục, chính là Tang lão quá cáo già.
Diệp Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng: "Tang lão đầu còn nói không có cố ý báo cho hắn biết tin tức, ta đoán ông ta ám chỉ nhiều đến mức có thể xem như chỉ thị!"
"Ta thấy không phải..."
Kiều Thiên Chi vuốt râu, nói: "Tin tức Bạch Quật sau khi tiểu tử này nhập Thiên Huyền Môn, ta mới nói cho Tang lão đầu biết, nói cách khác lúc trước ông ấy hoàn toàn không biết chuyện Hữu Tứ Kiếm..."
"Trực giác sao?"
Kiều Thiên Chi có chút nhìn không thấu, "Lão đầu kia đoán quá chuẩn đi?!"
"Đoán?" Diệp Tiểu Thiên liếc mắt, "Ngươi là bị ông ấy lừa, lão gia hỏa này vụng trộm làm bao nhiêu chuyện, đoán chừng nói cho ngươi nghe ngươi cũng không tin."
Kiều Thiên Chi trầm mặc.
"Không đến mức đó chứ?!"
Y tựa hồ nhớ tới chuyện gì, "Các ngươi đổ ước..."
Diệp Tiểu Thiên lườm hai người Thánh Thần Điện ở phía sau một chút, "Ta thấy Giang Biên Nhạn hẳn là tới vì chuyện này, dù sao gia hỏa kia cũng không giúp được gì, hiện tại nên đuổi bọn họ đi."
"Khặc khặc khặc..."
Kiều Thiên Chi cười to: "Thỉnh thần dễ đưa thần khó, ta thấy ngươi phải thua!"
"Hừ, thắng thua còn chưa nhất định đâu, hơn nữa, chỉ là một kiện "Vỏ kiếm Hắc Lạc" mà thôi..."
Diệp Tiểu Thiên chẳng hề để ý phất tay.
Nói thật, nếu như Từ Tiểu Thụ chỉ lấy được vỏ kiếm Hắc Lạc, cho dù không có đổ ước, xem ở mặt mũi Tang lão, y cũng sẽ đưa cái cơ duyên này ra ngoài.
Sinh mệnh vốn có rất nhiều kỳ tích, đương nhiên cũng cần người sáng lập kỳ tích.
Diệp Tiểu Thiên nhìn tóc trắng của mình một chút.
Y đã trải qua niên kỷ tranh bá, kinh doanh Linh Cung cho tốt, bồi dưỡng ra mấy tên nhân tài, đã rất thỏa mãn.
Còn lại, cứ giao cho người tuổi trẻ đi.
Đồng dạng bị "Vỏ kiếm Hắc Lạc" kinh đến, còn có Giang Biên Nhạn.
Nếu như Từ Tiểu Thụ cầm một kiện bảo vật khác, cho dù cường đại tới đâu, cũng rất khó khiến điện chủ phân điện Thánh Thần Điện kiến thức rộng rãi giật mình.
Nhưng "Vỏ kiếm Hắc Lạc" thì khác, ý nghĩa đại biểu sau lưng nó, cao hơn giá trị bản thân nó rất nhiều.
"Thiên Tang Linh Cung được đất, vậy mà không có giấu thứ này đi, xem như cơ duyên đưa cho đệ tử..."
Ngư Tri Ôn hiển nhiên phát hiện Giang Biên Nhạn dị thường, hỏi: "Vỏ kiếm Hắc Lạc này, có chỗ phi phàm sao?"
Giang Biên Nhạn ý vị thâm trường nói: "Nó chính là mục tiêu lần này của ngươi."
Mục tiêu của ta... Ngư Tri Ôn nhíu mày, nàng rốt cuộc nghĩ đến cái gì, tinh đồng tử nổi lên kinh ngạc: "Chẳng lẽ là... vỏ Hữu Tứ Kiếm?"
"Không sai."
Thấy Giang Biên Nhạn không có phủ định, Ngư Tri Ôn lập tức không còn bình tĩnh.
Lại là "Hữu Tứ Kiếm" vỏ kiếm?
Một trong ngũ đại Thần Khí đại lục, vỏ của "Hữu Tứ Kiếm" lừng danh?
Nếu cầm nó tiến vào Bạch Quật, đây chẳng phải...
Trong mắt nữ tử che mặt lần đầu dấy lên lửa nóng, bội kiếm ngày xưa của Đệ Bát Kiếm Tiên, là kiếm khách đều sẽ điên cuồng.
Nàng nhìn qua Từ Tiểu Thụ, bước chân vô thức tiến về phía trước một bước.
Giang Biên Nhạn không chút dấu vết dùng linh nguyên kéo cổ tay nàng lại, giật trở về.
"Tỉnh táo."
"Tình huống hiện tại rõ ràng không thích hợp để ngươi đi qua, sự vụ nội bộ Thiên Tang Linh Cung, chúng ta có thể lưu tại nơi này nghe, đã rất tốt rồi."
Nhìn thấy cô nương đè xuống khát vọng nội tâm, Giang Biên Nhạn cảm thán lắc đầu, trong mắt xuất hiện phiền muộn.
Đệ Bát Kiếm Tiên...
Cho dù đã bỏ mình nhiều năm như vậy, thế nhưng chiến tích huy hoàng chưa từng phai nhạt.
Trong lương đình.
Triệu Tây Đông nhìn qua vỏ kiếm Hắc Lạc, do dự.
Sao hắn lại lấy ra như thế, chuyện này không hợp lẽ thường a!
Không phải nên che giấu à, sao có thể có phối hợp với gian tế...
Bờ môi hơi động, lời nói còn chưa ra mở miệng, Từ Tiểu Thụ liền giành nói: "Sau khi tiến vào Thiên Huyền Môn, ta một đường hướng đông, rất nhanh đi đến Hắc Lạc Nhai."
"Ở nơi đó tu luyện nửa ngày, ta nổi lòng hiếu kỳ với kiếm khí vô tận ở trên đỉnh núi, vừa vặn có chút đột phá, liền bay lên."
"Lại sau đó, ta tìm được vỏ kiếm này."
Mặt mũi Từ Tiểu Thụ tràn đầy chân thành, chủ động giải thích, thẳng thắn... thế này không cách nào hoài nghi đi.
Lại muốn lục soát chiếc nhẫn, vậy liền quá mức.
Triệu Tây Đông càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, y luôn cảm thấy Từ Tiểu Thụ không có tốt như vậy, hôm đó sau khi giết Triều Thuật gọi hắn đi Linh Pháp Các đều có thể kiếm cớ hồ lộng qua...
Lần này biết nghe lời?
Tuyệt không có khả năng!
Duỗi tay ra, Triệu Tây Đông cười lạnh nói: "Đừng giả bộ nữa Từ Tiểu Thụ, ngươi đang che giấu chuyện gì, ta còn không biết?"
Nội tâm Từ Tiểu Thụ lập tức có chút tuyệt vọng.
Triệu Tây Đông không dễ chơi, nhưng không thể giao chiếc nhẫn, bên trong còn có hai kiện trấn giới chi bảo, đưa ra có cầm về được hay không là cả một vấn đề, hơn nữa thân phận gian tế khẳng định vững chắc.
Hắn chợt cảm thấy có chút oan uổng, rõ ràng mình không phải...
Nhưng đã không có cách nào khác hồ lộng qua, vậy đành phải phóng đại chiêu.
"Có ý gì?" Từ Tiểu Thụ nhìn Triệu Tây Đông vươn ra tay.
"Ngươi cứ nói đi?"
Triệu Tây Đông hỏi lại, hôm nay nhất định phải nhìn xem chiếc nhẫn của Từ Tiểu Thụ, vô luận ai tới đều không ngăn cản được.
Kết quả y nhìn thấy thiếu niên trước mặt do dự một chút, duỗi tay ra nắm lấy tay y, sau đó còn lung lay hai lần.
"Hello."
Nhiệt độ ấm áp, xúc cảm dày đặc...
Mặt Triệu Tây Đông đều tái rồi.
"Nhẫn!"
"Ta không có thói quen đưa nhẫn cho nam nhân."
"Từ Tiểu Thụ, ngươi dám kháng mệnh!"
Mặt mũi Triệu Tây Đông đều dữ tợn, y phát hiện mình vậy mà không vung tay Từ Tiểu Thụ ra được.
Gia hỏa này thế nào, lực lượng lớn như vậy?
Nhân viên chấp pháp vây quanh đình nghỉ mát lập tức kích động lên, nhìn điệu bộ này, rốt cuộc có thể đánh nhau?
"Ta là người tốt." Vẻ mặt Từ Tiểu Thụ thành thật.
"Người tốt, ngươi liền đưa nhẫn cho ta..." Triệu Tây Đông cúi đầu xuống, gầm thét lên: "Buông ra!"
Y tất nhiên có thể dùng linh nguyên chấn khai, nhưng như thế chính là bạo lực chấp pháp.
"Ta biết gian tế là ai."
Lời ra vừa ra, toàn trường đều yên lặng. bên trong.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nuốt nước bọt, nhìn thiếu niên lương đình.
Từ Tiểu Thụ chậm rãi quay người, nhìn về phía Lạc Lôi Lôi, cô nương này đồng dạng một mặt tâm thần bất định nhìn mình.
Thật ngại quá, ta thật không thể giao nhẫn ra, cho nên chỉ có thể đẩy ngươi ra!
Có thể sống sót hay không, liền xem tạo hóa của ngươi, ta tin ngươi!
"Lạc Lôi Lôi!"
Từ Tiểu Thụ một chỉ cô nương mặc sa y màu tím, Mộc Tử Tịch lập tức giật nảy mình, nàng quan sát bên trái, lại nhìn bên phải.
Trái phải đều là địch?
Tiểu cô nương khẩn trương nắm lấy song đuôi ngựa, nàng rất muốn đứng lên, nhưng khẽ động, chỉ sợ ánh mắt tất cả mọi người đều sẽ hội tụ trên người mình.
Sau khi cẩn thận cân nhắc, nàng vẫn quyết định ngồi tại chỗ, như ngồi trên bàn chông.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi..." Lạc Lôi Lôi có chút không dám tin, mình bị bán đứng như vậy?
Nhưng nàng nghĩ lại, Từ Tiểu Thụ hình như cũng không có quan hệ gì với mình.
Thiên Huyền Môn, đỉnh Hắc Lạc Nhai, đó là lần đầu gặp nhau.
Về sau bị đoạt vỏ kiếm, mình mời hắn gia nhập Thánh Nô, cũng bị cự tuyệt rõ ràng.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là mình mong muốn đơn phương.
Đúng vậy, hắn có lý do gì không bán đi mình... không, không thể nói là "Bán" được, chỉ là đơn thuần chỉ chứng thôi.
Lạc Lôi Lôi cười khổ một tiếng, nhưng từ từ đứng dậy, từ trong giới chỉ chậm rãi móc ra một quả trứng lớn màu xanh lam.
"Thật trùng hợp, ta cũng là người hữu duyên."
Nàng nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, trong mắt có trêu tức.
Đã muốn chơi, bản cô nương liền chơi với ngươi đến cùng!
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
"Không phải chứ, thế này vẫn chống được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận